[2] Muốn gối đầu lên lồng ngực rộng của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thư ký Jisoo, phiền cô cho tôi một cốc..." Taehyung còn chưa nói dứt câu, một cốc Mocha đã đặt ngay cạnh tay phải của anh. Ngón tay thon dài cầm cái cốc xoay nửa vòng, để cốc hướng về phía bên phải của anh. Jisoo thu tay lại, ra dấu mời: "Cà phê của sếp đây ạ, mời sếp dùng."

Cẩn thận, ổn thỏa, chu đáo.

"Cảm ơn." Nỗi buồn bực vì cả buổi sáng bị ngân hàng đầu tư liên tục gây phiền lúc này vô tình được xoa dịu. Taehyung nói tiếng cảm ơn, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào tham gia thảo luận trong cuộc họp bằng video.

Theo như Jisoo quan sát, mỗi lần có cuộc họp với ngân hàng đầu tư, tâm trạng của sếp lớn đều không tốt lắm, cần một cốc Mocha để giải tỏa.

Với nguyên tắc sếp vui vẻ thì cô mới được thoải mái, nên cô đã sớm chuẩn bị xong mà đưa tới, có thế thì buổi sáng cô mới có thể tận hưởng sự yên bình.

Jisoo khẽ đáp rồi rời khỏi văn phòng, bước chân nhẹ nhàng đi tới phòng vệ sinh.

Nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ bị chặn lại, ngồi trong gian phòng nhỏ, bị ép nghe hai nhân viên nữ bàn tán về sếp lớn.

"Dáng người Kim tổng tuyệt thật. Có một lần anh ấy làm rơi cây bút, lúc cúi người xuống nhặt, tôi thấy mông của anh ấy vừa căng vừa vểnh, chỉ sợ quần tây bị kéo căng đến bục chỉ thôi."

"Ôi cô may thế, được nhìn thấy. Tôi thì mê âu phục, cô biết mà, mỗi lần họp, nhìn thấy dáng vẻ mặc đồ tây thắt cà vạt của Kim tổng, tôi nghĩ ngay tới cảnh anh ấy cởi cà vạt và nút áo sơ mi sẽ như thế nào..."

"Thật muốn gối đầu lên lồng ngực rộng của anh ấy."

"Ôi, cô háo sắc thế!"

"Cô cũng thế còn gì, thèm khát cơ thể của anh ấy. Dáng người anh ấy tốt thế, nhất định là thường xuyên tập thể hình. Muốn sờ cơ ngực, cơ bụng của anh ấy ghê, sau đó sờ đến..."

"Ha ha ha, đồ háo sắc này."

Tiếng cười xa dần, cuối cùng Jisoo cũng có thể ra khỏi buồng vệ sinh.

Cô vội vàng rửa tay, rồi chuẩn bị về vị trí.

Ngẩng đầu nhìn mình trong gương một cái, chợt sửng sốt.

Người trong gương có gương mặt đỏ bừng. Cô hắng giọng một cái, dùng bàn tay vừa rửa xong còn lạnh vỗ lên mặt, hít sâu một hơi, rồi đi ra ngoài.

Đều do hai cô gái háo sắc kia, làm trong đầu cô tưởng tượng ra rồi...

Trở lại chỗ ngồi, Woosik ở bộ phận pháp chế đã đứng đó chờ cô, ném cho cô một bản tài liệu, rồi làm ra dấu kính nhờ: "Phiền cô nhất định phải giúp tôi đưa cho Kim tổng ký tên."

Rồi vội vàng rời đi.

Jisoo liếc mắt, trong lòng thầm mắng một câu đồ nhát gan. Sau đó ngẩng đầu, ưỡn ngực gõ cửa đi vào.

Hội nghị đã kết thúc, Taehyung đang xem báo cáo nghiên cứu đầu tư mới nhất.

"Kim tổng, phòng pháp chế đưa tài liệu tới, cần anh ký tên." Jisoo đưa tài liệu lên, sau đó hai tay đan xen, đứng một bên chờ.

Taehyung liếc mắt nhìn tài liệu, con mắt nhắm lại, khóe miệng hơi nhích một chút đến gần như không thấy, đưa tay kéo cà vạt, chẳng ừ hử gì cả.

Sao lại nghĩ đến cái này?

Cái cái cái này...

Cổ họng giống như bị nghẹn lại, Jisoo dùng sức ho khan.

Taehyung nhìn gương mặt cô đỏ rần, chỉ tưởng cô bị nghẹn, xuất phát từ tốt của người làm chủ, quan tâm hỏi: "Thư ký Jisoo, có sao không?"

"Không sao, không sao ạ." Mặt của Jisoo như sắp bốc cháy, xoa ngực, rồi vỗ ngực, nghiêng đầu đi không nhìn anh nữa, vội vàng nói: "Vậy, vậy tôi ra ngoài trước đây ạ." Nói xong thì chuồn nhanh như có chó rượt sau mông.

***

Hôm nay là thứ ba, có cuộc họp định kỳ của ban ngành. Taehyung đứng trên bục, mặc đồ vest đậm màu, tay phải đút vào túi, dáng người cao lớn, từ tốn nói.

Jisoo ngồi dưới ghi chép cuộc họp, nghe rất chăm chú.

Cho đến khi Taehyung uống một ngụm nước.

Jisoo thấy anh vặn nắp chai, ngửa đầu uống một ngụm, trái cổ nhấp nhô, dường như uống hơi gấp, có vài giọt nước chảy ra từ khóe miệng, thuận theo cổ trượt vào trong áo.

Ôi, biến mất rồi.

Sau đó trong đầu cô nhảy ra câu nói kia: "Muốn thấy anh cởi nút thắt cà vạt và cúc áo sơ mi trông sẽ như thế nào..."

Bình thường cổ áo bị cà vạt thắt đến kín đáo, cởi cà vạt ra, sau đó đến cúc áo cổ, lộ ra xương quai xanh, vùng ngực.

Đầu ngón tay luống cuống, lướt qua cơ ngực, cơ bụng, vùng dưới bụng, cho đến khi anh lên tiếng yêu cầu.

Yêu cầu cô cởi nút quần tây.

Nghe anh dùng giọng nói lạnh lẽo kia, ra lệnh cho cô.

"Thư ký Jisoo." Chủ nhân của giọng nói dường như có hơi mất kiên nhẫn: "Thư ký Jisoo."

Cho đến khi người bên cạnh đẩy cô, Jisoo mới đột nhiên hoàn hồn, cả gương mặt đỏ bừng: "Hả, à, Kim tổng có chỉ thị gì ạ?"

"Nhờ cô phát phương án." Taehyung nhíu mày, đưa tài liệu cho cô.

Jisoo phát tài liệu xong thì trở lại chỗ ngồi, đẩy kính mắt, vẻ mặt xấu hổ muốn chết

Vừa rồi cô nghĩ cái gì chứ...

Xấu hổ quá mà, thân là thư ký, lại ngay trước mặt nhiều người đang họp, ngồi bên dưới nhớ thương cơ thể của sếp lớn. Đúng là thẹn với sự chuyên nghiệp của cô, đúng là một sự sỉ nhục mà!

"Bộ phận đầu tư thấy thế nào về hai phương án này?" Taehyung ngồi xuống, tiến vào khâu thảo luận.

"Chúng tôi đã phân tích dữ liệu đầu tư và nghiên cứu, cũng như lý tưởng hoạt động của hai công ty trong những năm qua." Người lên tiếng là trưởng phòng Jang Haeun vừa mới tới bộ phận đầu tư. Cô ta còn trẻ, nhưng vì ánh mắt nhìn xa trông rộng và phong cách sắc bén, nên đã được Taehyung đào về.

"Chúng tôi cảm thấy rằng hệ thống của Quản lý tài Sản Cao Thịnh ổn định hơn, kinh nghiệm phong phú, có mắt nhìn đối với việc phán đoán về đường đua và ngành nghề hơn..."

Tuổi còn trẻ mà đã có thể đảm đương một phương.

Jisoo nghe xong, trong lòng có phần bội phục gái đẹp trưởng phòng kia, không nhịn được liếc thêm mấy cái: tóc quăn dài đúng tiêu chí, môi đỏ chót, giày cao gót, mạnh dạn, quyết liệt như phong cách đầu tư của cô ta.

Mỗi tuần một buổi họp như bão táp, mọi người đều thoải mái nói.

"Thư ký Jisoo, cô thấy sao?"

Vốn chỉ thấy cô cứ thất thần mãi nên mới muốn nhắc nhở, Taehyung đột nhiên nhớ tới trong sơ yếu lí lịch của Jisoo có viết: chuyên ngành tài chính, thấy hứng thú thế là thuận miệng hỏi một câu.

Đột nhiên bị chỉ điểm, Jisoo bỗng hoàn hồn.

Thành tích trong quá khứ của hai công ty này, hiện trạng vận hành thế nào cũng không xa lạ gì với cô. Nhưng trước đó Kim tổng chỉ bảo cô chuẩn bị tài liệu chứ không bảo cô phân tích thảo luận.

"Tôi đã xem sách lược đầu tư và triển vọng tương lai của hai công ty này. Hệ thống thiết lập của quản lý tài sản Cao Thịnh đúng là vững chắc, nhưng tôi cảm thấy Kim Lẫm có nền tảng nghiên cứu vững chắc hơn. Phân tích tỷ lệ thắng lâu dài của bọn họ trong xí nghiệp có tính chắc chắn hơn, có thể bình tĩnh đối mặt với những biến động của thị trường, và có triển vọng tốt hơn trong việc tìm kiếm lợi nhuận trung và dài hạn."

Cô tự nhiên, sảng khoái nói ra nhận xét của mình.

"Dù sao Quản lý tài sản Kim Lẫm còn quá non trẻ, mới thành lập bốn năm, chưa trải qua mấy đợt khủng khiếp, tham khảo thành tích trước đây cũng có tính hạn chế." Jang Haeun lên tiếng ngắt lời cô.

Jisoo bình tĩnh nghe cô ta nói xong, ngẫm nghĩ một chút: "Mặc dù Quản lý tài sản Kim Lẫm mới thành lập trong thời gian ngắn, nhưng Park tổng, người sáng lập lại là một vị tướng lão làng. Dù người vận hành vốn đầu tư dưới trướng đều trẻ tuổi, nhưng nhóm ngành này cũng không hoàn toàn dựa vào thâm niên."

Lúc này Taehyung không ngờ cô lại có hiểu sâu về hai công ty này như vậy, không khỏi ưỡn thẳng lưng với vị này, ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô thư ký bằng con mắt khác.

"Giống như trưởng phòng Jang, dưới chân cô là đôi G.O, cũng là thương hiệu mới nổi trong những năm gần đây. Vì sao cô không chọn hàng xa xỉ có uy tín lâu năm mà lại chọn nó chứ? Tôi tin nhất định là vì trong thiết kế của nhãn hiệu này có thứ mà cô nhìn trúng."

Jang Haeun há hốc miệng, hiếm khi bị chặn họng không nói lên lời.

Phòng họp rơi vào trạng thái yên tĩnh, chẳng ai ngờ một thư ký Jisoo vốn bình thường, không có tiếng tăm gì lại có thể chọi được trưởng phòng Jang.

Lúc Jisoo nhìn Taehyung, vẻ mặt chăm chú, không biết được thái độ của anh.

Nói nhiều tất mất, Jisoo có chút ảo não về phút bốc đồng vừa rồi của bản thân, cái lòng hiếu thắng đáng chết này!

Gãi mũi một cái, lại khôi phục dáng vẻ khiêm tốn ngày thường: "Đây chỉ là cái nhìn cá nhân của tôi, chuyên ngành vẫn là của trưởng phòng Jang." Sau đó đầu óc như thần nhập:

"À, tôi thấy người vận hành sản phẩm của Quản lý tài sản Kim Lẫm rất đẹp trai, nhìn khá thuận mắt."

Câu này vừa dứt, tất cả mọi người đều vui vẻ, bầu không khí vốn nghiêm túc lập tức dễ chịu hơn nhiều.

Ngay cả Taehyung lúc họp luôn có dáng vẻ nghiêm túc cũng không nhịn được cười ra tiếng.

"Nói hay lắm." Taehyung đứng dậy, liếc nhìn cô một cái, ý cười còn chưa rút khỏi đáy mắt: "Hôm nay tới đây thôi, tan họp."

Trước khi quay người ra cửa, thì thấy cô lè lưỡi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net