Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ " Không ... không được đâu ạ " Nunew lắc đầu từ chối .
_ " Tại sao không , ở đây toàn alpha , có mỗi mình là omega , cậu ở đây với mình nha " Nat năn nỉ cậu
_ " Em ở lại đi , dù sao nơi đây cũng rộng rãi mà " Zee im lặng nãy giờ mới lên tiếng .
_ " Dạ , vậy em làm phiền ạ , em sẽ gửi tiền thuê phòng cho mọi người " Cậu nghĩ một chút thì đồng ý .
_ Tiếng gõ cửa vang lên , sau đó vị quản gia bưng một khay cháo trắng loãng , 1 ly sữa ấm , thuốc và 1 ly nước ấm bước vào " nhóc con ăn đi rồi uống thuốc , dạ dày con yếu lắm nên chỉ ăn được vậy thôi "
_ " Dạ con cảm ơn , con có thể tự xuống ăn , con không quen lắm sai người  lớn tuổi bưng tận phòng " Nunew thấy hơi ngại ngùng
_ " Không sao con đang bệnh mà , ta là quản gia nơi đây tên Lansipharop con cứ gọi ta là chú Lan " ông cười hiền hậu đặt khay thức ăn xuống đầu giường
_ Nat nhận lấy và đút cậu ăn dù cậu từ chối vì cậu có thể tự ăn được , sau khi ăn xong , uống thuốc xong thì đỡ hơn nhiều . Nhìn đồng hồ thấy đã 7h hơn thì cậu hoảng hốt bật dậy " tiêu rồi em phải đi làm 8h em vào ca rồi "
_ " Anh cho người xin nghĩ luôn cho em rồi nên em yên tâm nghĩ ngơi , lo học hành đi " Zee nhẹ nhàng nói
_ Cậu khóc không  ra nước mắt luôn rồi , làm sao cậu đóng học phí , làm sao cậu ăn uống , đóng tiền nhà đây chứ " nhưng đó là công việc duy nhất em trang trải học phí và sinh hoạt mà "
_ " Anh sẽ lo cho em " Zee vô cùng bình thản đáp lại .

_ Cậu mở to mắt nhìn hắn với tình huống không đỡ nổi , Nat nhìn biểu hiện của cậu buồn cười vô cùng " Đi sang phòng trọ dọn đồ , rồi đi mua sắm cùng bọn tớ "
_ Nat về phòng lấy sang cho cậu một chiếc áo thun cùng quần jean lửng . Dáng người cả 2 khá đồng đều nên Nunew có thể mặc vừa đồ của Nat .
_ Sau khi cậu xong xuôi thì cùng mọi người đi xuống , trên đường đi cậu nhìn ngó nghiêng thầm cảm thán ^ nhà gì giàu dữ vậy ^
_ Mọi người đưa cậu đến nhà trọ lấy đồ . Một lát sau cậu trở ra với 1 balo để tập sách và 1 valy nhỏ vài bộ đồ cũ thì lên xe ngồi .
_ " Nhóc lấy hết chưa " Foei thấy đồ ít quá sợ cậu sót lại nên lên tiếng hỏi .
_ "  Em chỉ có nhiêu à " Nunew đáp lại .
_ " À còn laptop , điện thoại em đâu lấy đủ chưa đó " Max cũng hỏi thăm cậu
_ " Cái đó xa xỉ lắm , em không có " Nunew xấu hổ cuối đầu đáp lại
_ " Nhưng ngành kinh tế không có điện thoại hay laptop sao học được " Nat khá kinh ngạc hỏi lại
_ " À , mình sẽ lên thư viện học , mượn máy tính trên đó " Nunew đáp lại
_ " Đi chúng ta đi mua đồ " Zee cắt ngang câu chuyện của mọi người
_  Cả đám đi đến trung tâm thương mại Koraphat  tại thủ đô Bangkok do ba của Tutor làm chủ .  Xuống xe cậu choáng ngộp vì nơi đây chỉ dành cho giới thượng lưu . Cậu e ngại không dám vào trong vì nơi đây quá đẳng cấp , cậu lại nghèo hèn như vậy vô làm gì chứ , Nat thấy cậu cứ chần chừ mãi thì vỗ vai Nunew vừa cười vừa  nói " yên tâm đi , trung tâm thương mại này là của ba Tutor á , coi như của chung nên đừng ngại "
_ Nói xong Nat liền kéo cậu vào trong , phía trong còn lộng lẫy xa hoa hơn nghìn lần cậu sắp xỉu vì sự choáng ngộp nơi đây . Nat kéo cậu vào cửa hàng đồ ngủ , liên tục lựa chọn rồi đẩy cậu đi vào phòng thử . Cậu nhìn giá mà không dám mặc vào luôn nên cứ đứng mãi ở trong phòng . Nat thấy lâu nên liền đi vào trong tìm cậu " sao không thay đồ thế "
_ " Giá mắc quá một bộ đồ ngủ pijama mà hơn 1 triệu bath . Mình sợ hỏng mất " Nunew sợ lắm vì cả đời cậu chưa chắc  gì mua nổi nữa mà
_ " Cứ thử đi , lẹ lên trễ rồi đó " Nat hối thúc cậu rồi đi ra ngoài ngồi
_ " Cậu ấy cứ sợ hư đồ không đền nổi nên không chịu thử gì cả " Nat thở dài
_ " Ngốc quá đi , từ đây phải cưng chiều nhóc ấy mới được . Tuy mới gặp nhưng cậu nhóc dễ thương , lễ phép vô cùng " Max vui vẻ khen ngợi
_ Sau khi bị Nat ép thử cả đống đồ ngủ thì sang đến những quầy khác mua cả đống đồ . Khi cả bọn ngồi ở ghế vip đợi Nunew thử giày thì từ phía sau đã nghe tiến đến châm chọc " ồ , một tên omega nghèo hèn mà cũng dám vác mặt vào đây sao "
_ Nunew cùng mọi người quay lại nhìn thì cậu sợ hãi lui lại " anh hai , ba "
_ " Bọn tao không liên quan kẻ dơ bẩn như mày " ông lạnh lùng lên tiếng
_ " Tôi là khách vip tôi muốn đôi đó " Tên anh trai chỉ vào đôi giày của nhân viên đang cầm định đưa Nunew thử
_ " Anh dám sao " Nat đứng lên tiến tới sau lưng cậu
_ " Tao là đại thiếu gia Perdpiriyawong , hàng năm chi trăm triệu vào khu mua sắm này , là khách Vip Diamond mày là ai mà dám hỏi tao câu đó "tên anh trai tức giận lên tiếng
_ Ba hắn vừa nghe điện thoại xong quay vào nghe con trai mình mắng người nhìn lại thì thấy ông xanh mặt vội cuối đầu " xin lỗi thiếu gia con trai tôi không biết ngài "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#znn