Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Series mất trí nhớ ( 6 )

Bác Văn mơ rất lâu.

Trong mơ, hắn thấy mình đang ở trước cửa căn hộ riêng của hắn. Bác Văn theo thói quen, vô thức mở cửa ra.

Tất cả bên trong lại làm Bác Văn bàng hoàng.

Đồ vật vỡ nát khắp nơi, sofa bị cào rách, một bóng đèn bị đập hỏng. Đại khái là vô cùng bừa bộn khiến hắn nhíu mày.

Nhưng rất nhanh, mùi tin tức tố Omega trong không khí khiến Bác Văn giật mình.

Quan trọng hơn, còn có, mùi tin tức tố Alpha thậm chí còn nồng nặc hơn. Phải nói là...tin tức tố của...hai Alpha?

Bác Văn sợ hãi tìm kiếm, cuối cùng cảnh tượng trước mắt khiến hắn đứng hình. Hắn muốn lao vào nhưng chân tay dường như không thể di chuyển, chỉ có thể đứng im đó.

Giai Lương hắn yêu nhất, hắn nâng niu nhất, đang bị một Alpha đặt dưới thân điên cuồng xâm phạm.

Giai Lương khóc nấc không thành tiếng, lại không nhận được bất cứ sự xót thương nào. Đổi lại chỉ là những cái cắn xé mạnh bạo, tin tức tố không ngừng được rót vào, phía sau chuyển động ngày càng nhanh.

Hắn như phát điên! Thậm chí muốn tiến tới giết chết Alpha kia! Hắn không thể thở nổi, lồng ngực như muốn vỡ tung ra, hai mắt đỏ ngầu, sắp thành dáng vẻ điên cuồng:

"MÀY MAU BUÔNG EM ẤY RA!"

"CON MẸ NÓ TAO GIẾT MÀY!"

Giai Lương là của hắn, bất cứ ai cũng không có quyền động vào. Không một ai, chỉ có hắn, mãi mãi chỉ có hắn.

Bác Văn giống như là điên rồi, nhưng lại không thể chạy tới nâng Giai Lương dậy. Chân tay hắn như không chịu sự điều khiển của bản thân, khiến hắn đau đớn, kinh hoàng, lại không thể làm gì ngoài sự bất lực. Mặc hắn điên cuồng gào thét, lại chẳng có ai nghe được hắn nói gì.

Đến cuối cùng, khi người kia cũng thành công đưa kết của mình vào trong, bắn đầy tinh dịch của mình vào khiến bụng dưới của Giai Lương trướng lên, lại cắn nát cái gáy vốn trắng nõn trơn láng kia. Hoàn thành đánh dấu.

Bác Văn như chết lặng.

Lúc hắn rút ra, dịch nhầy trắng đục, còn xen lẫn một chút đỏ, không cần nói cũng biết là thứ gì, đua nhau trào ra khỏi hậu huyệt đã bị chà đạp đến sưng đỏ.

Bác Văn thật sự ước bản thân bị mù. Hắn đau, một cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, đau đến mức hắn cho là sẽ không thể sống nổi.

Thế nhưng, đến lúc Alpha kia xoay mặt lại, đổi tư thế, tiếp tục tàn nhẫn ra vào trong cơ thể đáng thương của Giai Lương mới là cú sốc lớn nhất đối với Bác Văn.

Mũi cao, mắt to, lông mày hơi nhíu lại, cái má lúm đó...

Đây chẳng phải...là hắn hay sao?

Hắn...làm ra chuyện như vậy...với Giai Lương?

"Bác Văn!"

Hắn giật mình tỉnh dậy, hai mắt mở ra, chỉ thấy trần bệnh viện trắng tinh.

"Bác Văn! Anh ổn không?" Tiếng Giai Lương lo lắng bên cạnh.

Kí ức tràn vào như thác lũ khiến đầu Bác Văn rất đau, nhưng tâm trí hắn lại rõ ràng.

Bác Văn nhổm dậy, vươn tay kéo người kia vào lòng, siết chặt, lại nâng cằm cậu lên, hôn ngấu nghiến.

Đến lúc sắp hết dưỡng khí mới được thả ra, Giai Lương vẫn không hiểu gì hết.

Là Bác Văn lên tiếng trước, giọng hắn khàn khàn:

"Giai Lương, anh xin lỗi"

"Vì tất cả mọi thứ, anh xin lỗi"

"Lần gần nhất thì...xin lỗi vì đã quên mất em"

Bác Văn đã nhớ lại?

Giai Lương vừa vui mừng vừa muốn khóc, lại không biết tại sao lại đánh Bác Văn mấy cái:

"Anh đến bây giờ mới chịu nhớ ra? Anh có biết...em và Vân Lâm..."

"Anh xin lỗi" Hắn chân thành ôm lấy cậu.

Giai Lương không nói gì nữa, chỉ mặc hắn ôm, nước mắt đã bắt đầu tràn ra...

_____

Hôm xuất viện, Vân Lâm đến đón papa bé về nhà.

"Papaaaaaaaaaa"

"Vân Lâm!" Bác Văn mừng rỡ ôm lấy bé, lại hôn lên má bé. Lâu lắm không gặp...à không phải...vẫn gặp...chỉ là không nhận thức được mà thôi.
                                            

                       

"Papa đã khỏi hẳn bệnh rồi, papa không còn bơ con nữa! Papa sẽ yêu thương Vân Lâm như trước" Vân Lâm vui vẻ cười lớn, được Bác Văn bế trên tay vẫn dám ngọ nguậy không sợ ngã.

"Papa lúc nào cũng yêu thương con như thế" Bác Văn mỉm cười trìu mến nhìn bé con trong vòng tay mình. Thật sự, kể cả lúc hắn không nhớ ra gì, hắn vẫn yêu Giai Lương, yêu Vân Lâm, thứ tình cảm không thể giải thích được.

Đột nhiên lại nhớ lại tình cảnh khi hắn bị mất trí nhớ, thật sự dở khóc dở cười.

Nhưng mà...

Vừa trở về, hắn đã đặt Vân Lâm đang say ngủ trong vòng tay mình vào giường bé, còn đóng chặt cửa phòng. Sau đó mới kéo Giai Lương chất vấn:

"Giai Lương, em dám nói với anh là em có Alpha khác"

"Lại còn nói Alpha đó là papa của Vân Lâm"

"Mau nói đi! Sao em có thể lừa anh như thế? Có biết là anh suýt thì ghen tới phát điên không?"

"Đáng đời, ai bảo anh dám quên em với con. Mà Alpha đấy chẳng phải anh thì là ai?" Giai Lương bĩu môi châm chọc hắn, còn làm bộ nhún nhún vai, một bộ em không sai gì hết.

Bác Văn dường như nhớ lại điều gì, lại sắp bốc hoả, lớn tiếng nói:

"Giai Lương! Em còn vờ như vô tội!!! Em còn nhớ được bản thân đã có gia đình!!! Vậy tại sao lúc...lúc...bị Alpha khác làm, em vẫn rên lớn tiếng như thế? Rên đến trần nhà cũng muốn sập luôn!" Tay hắn siết chặt lại, mặt đỏ lên vì tức giận như kiểu bị ai làm nhục nhã vậy.

Giai Lương mỉm cười, sau đó vỗ vào đầu Bác Văn một phát rất mạnh.

"Bốp"

Sau đó lại ngưng cười, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Alpha khác đấy chẳng phải cũng là anh à??? Em phát tình, chồng em trước mặt, anh muốn em phải làm gì mới tốt??? Đầu anh vẫn có vấn đề đúng không? Rỗi hơi tự dưng đi ghen với bản thân mình"

"À đúng rồi..."

Giai Lương đột nhiên mỉm cười, híp mắt, vẻ mặt nguy hiểm:

"Anh cũng đã nhớ hết ra rồi, vậy nên tính sổ một lần cho xong chứ nhỉ? Bàng Bác Văn...!"

Bác Văn thật muốn trở lại 5' trước, tự tát vào miệng mình.

Tại sao??? Tại sao hắn cứ tự mang đá đập vào chân mình thế???

Buổi tối, đáng lẽ là gia đình đoàn viên ngồi ăn tối với nhau.

Ai ngờ Giai Lương để cho Bác Văn ở nhà trông Vân Lâm, bản thân đi tiệc tùng với bạn.

Còn cố tình chụp thật nhiều ảnh về gửi cho hắn???

Bác Văn nhìn đống ảnh, thực sự ấm ức!

Tại sao vợ hắn lại ăn mặc như thế này???

Con mẹ nó người bên cạnh chụp ảnh cùng là ai??? Tại sao lại đứng gần như thế? Chụp ảnh thôi mà, có thể đứng xa 2 mét không???

"Cái quái gì đây??? Em dám uống rượu??? Sao em lại uống rượu???"

"Giai Lương em đứng yên đấy cho anh!!! Anh đến đón em!!!"

"Sao cơ??? Phá hỏng buổi tiệc của em, em phạt anh tiếp? Cũng được, em phạt đi, còn hơn là mất chồng"

"Em đăng ảnh bán khoả thân, hở nửa người trên trắng trẻo rắn chắc hôm đi biển á??? Không được!!! Anh không đến nữa, em mau về đi!!!"

"Vợ ơi Vân Lâm đang khóc, bảo là nhớ ba nhỏ!!!"

"Anh nói thật, không phải lừa em đâu!!!"

"Ảnh á? Vân Lâm bảo bé khóc rất xấu không muốn bị anh chụp ảnh. Anh năn nỉ mãi bé không đồng ý"

"Đâu có, làm gì có chuyện Vân Lâm ngoan ngoãn xem TV được. Tự dưng hôm nay Vân Lâm bảo con không thích xem hoạt hình nữa"

"Anh không lừa em! Em về mà xem!"

"Vợ ơi anh xin lỗi, là anh sai anh không nên lừa em. Vân Lâm xem TV xong thì đi ngủ rồi, không có khóc"

"ANH VỪA THẤY ẢNH EM CHỤP VỚI BẠN, MẶT EM UỐNG RƯỢU ĐỎ HẾT LÊN RỒI!!!"

"Vợ ơi..."

"Lần này anh nói thật đó..."

"Anh đang khóc rồi vợ về dỗ anh đi..."

Cuối cùng, Giai Lương cũng về thật.

Nhưng là về ôm Vân Lâm ngủ, mặc kệ Bác Văn đau khổ quằn quại ngoài sofa.

Suốt một tuần, Bác Văn đến xương quai xanh của Giai Lương cũng chả được nhìn thấy, cả ngày cậu chỉ mặc quần áo kín mít.

Buổi tối thì ôm Vân Lâm đi ngủ, hắn như nào cũng không quan tâm.

Cậu bảo rằng chồng cậu bảo cậu không được ngủ với Alpha khác vì cậu có gia đình rồi. Thế nên cậu quyết định làm theo.

Lúc Bác Văn nói rằng Alpha khác cũng là anh mà, chẳng phải là như nhau hay sao? Giai Lương lại bảo đấy là chuyện của anh, em chả quan tâm. Alpha khác là anh, thì chứng tỏ anh là Alpha khác rồi. Em không thích Alpha khác.

Vân Lâm thấy ba lớn của bé chỉ mới qua một tuần mà đã trở nên gầy mòn héo úa. Mỗi ngày đều chăm chăm nhìn ba nhỏ, mà ba nhỏ đâu có quan tâm. Bé thực sự rất thương ba lớn...

"Ba nhỏ đừng giận ba lớn nữa được không? Papa buồn, Vân Lâm cũng buồn nữa" Bé rất đáng thương mà nhìn Giai Lương, vẻ mặt phụng phịu có chút đáng yêu.

Giai Lương thấy Bác Văn bị phạt đủ rồi, lại thêm câu nói của Vân Lâm, quyết định không giận hắn nữa.

Buổi tối, gia đình ba người lại vui vẻ ngồi ăn tối.

Bác Văn vui gần chết, nói nhỏ với Vân Lâm rằng tối bé ngủ một mình nha, ba nhỏ ngủ với ba lớn.

Vân Lâm đồng ý, nói bé rất ngoan rất giỏi, có thể ngủ một mình rồi.

Bác Văn tâm tình như lên mây.

Trong bữa cơm, vừa ăn được vài miếng, Giai Lương lại đột nhiên mặt tái xanh, vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn ói.

Bác Văn cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc...

Chẳng lẽ...???

Giai Lương cũng nghĩ rằng...không phải chứ???

Đến lúc nhìn hai vạch trước mắt, Bác Văn vui mừng đến hét lên. Từ giờ Giai Lương làm sao có thể giận hắn nữa, Omega mang thai chẳng phải luôn dựa dẫm vào Alpha, cần có Alpha bên cạnh 24/7 sao???

Giai Lương thì sau khi nhìn đến kết quả, lại vơ cuốn tạp chí bên cạnh đánh Bác Văn tới tấp.

"Em không đẻ nữa! Anh tự đi mà đẻ!"

"Hì hì, vợ à, đẻ nhiều cho vui nhà vui cửa, tối nay anh ngủ với em nha"

Khoan đã!

Bác Văn nhận ra một điều, mặt hắn bỗng sượng trân.

Giai Lương có bầu tiếp rồi, cậu sẽ không phát tình.

Hắn sẽ không được cùng cậu lăn giường.

Bác Văn như bị dội một gáo nước lạnh, không đúng, là sét đánh ngang tai!

Tất cả vui vẻ đột nhiên bay hết.

Hắn sẽ ra chuồng gà!

"Không!!! Vợ ơi lúc nãy anh nhầm!!! Mình đẻ nốt đứa này thôi được không??? Anh xin lỗi anh sai rồi huhu!!!"

Về sau, tìm Bác Văn thật là khó, ở nhà không thấy văn phòng cũng không thấy nốt.

Mọi người không biết đó thôi.

Bàng Bác Văn...

Đã bị đá ra chuồng gà!

End.

___________________

Thế là lại 1 bộ nữa đã end mặc dù trong khoảng thời gian này tớ gặp khá nhiều chuyện muốn drop ngang nhưng may mắn vẫn đi cùng mọi người tới cuối bộ 🥺

Tớ muốn tâm sự tí về otp nhé tớ đu AllLiang những couple còn lại tớ support nên những bộ sau này "có thể" sẽ không phải Bác Văn - Giai Lương nhee
                          ~• Thanks •~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net