CHAP 2: HẸN HÒ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi đến một toà nhà khá cao, đâu đó khoảng hơn năm mươi tầng. Cô cho xe đậu vào bãi rồi cùng nàng đi vào trong. Cô cùng nàng đi vào thang mái, đi một hơi lên tầng cao nhất.

Cô: từ đây sẽ phải đi thang bộ.

Nàng: ừm.

Nàng đi theo sau cô, theo một lối thang bộ tối tăm, hai người đã lên tới nơi. Nàng đi ra ngắm nhìn một không gian vô cùng rộng lớn, nàng hít một hơi căng phồng cả phổi, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Cô: cảm thấy nơi này thế nào?

Nàng: tuyệt, chỗ này mà dùng để ám sát ai đó thì hoàn hảo.

Cô: lần này chúng ta suy nghĩ giống nhau rồi.

Nàng: nhưng đưa tôi đến đây chỉ để ngắm cảnh thôi sao?

Cô: đây là sính lễ mà Waraha muốn gửi đến em.

Nàng: ra là vậy.

Cô: vẫn còn một vài món quà nữa do ba và tôi chuẩn bị để làm sính lễ cho em.

Nàng: là cái gì?

Cô: đi cùng tôi sẽ biết.

Nàng: được thôi.

Hai người di chuyển xuống dưới, lên xe bắt đầu di chuyển đến nơi khác.

Cô: trước tiên là phải đi ăn trưa cái đã.

Nàng: đi ăn ở đâu?

Cô: một nơi khá đặc biệt.

Nàng: cô thích kích thích sự tò mò của tôi nhỉ?

Cô: em sẽ thích chỗ này lắm đó.

Nàng: chờ xem đã, rồi mới biết.

Cô lái xe đưa nàng đến một nơi rất xa thành phố. Một nơi rất rất kì quặc.

*nhà tù*

Hai người cho xe đậu rồi đi vào bên trong.

Nàng: hửm? Là nhà tù sao?

Cô: nhưng nó rất đặc biệt đấy!

Nàng theo cô vào trong, hai người đi ra phía sau toà nhà giam giữ, đến một khu đất hoang.

Cô: cùng ăn trưa và xem lũ cốm cố chạy thoát khỏi mấy con linh cẩu, thú vị đó chứ?

Nàng: đừng nói bọn họ là...

Cô: chính là những tên cảnh sát đã bị các bang phái bắt được. Bọn họ không chủ trương giết chúng thì sẽ mang vào đây để làm trò tiêu khiển. Đây là một nhà tù cho cảnh sát.

Nàng: oh~ hay ho đó! Ba tôi có nói với tôi về nơi này nhưng hiện tại mới có dịp đến.

Cô: nào, cùng nhau ăn trưa thôi!

Nàng: trưa nay chúng ta sẽ ăn gì đây?

Cô: sẽ được mang ra sớm thôi!

Một kẻ được cho là phục vụ mang lên bàn mấy món ăn mà cô đã yêu cầu chuẩn bị.

Nàng: hải sản?

Cô: ừm. Ở cái nới khô cằn như vầy không phải chúng ta nên ăn một món đặc biệt một chút sao?

Nàng: không biết là Fa tiểu thư đây có ý đồ hạ độc vợ mình không nhỉ?

Cô: đúng là dòng máu sát thủ có khác ha? Vậy em đoán xem, những món ở đây, món nào có độc?

Nàng nhìn bàn ăn một lượt, mấy đĩa hải sản, tất cả các món đều được chia hai phần vào hai đĩa giống nhau cho cô và nàng. Dao, nĩa, khăn ăn, ly rượu,...Nàng một hơi quyết định.

Nàng: như vầy mới đúng chứ?- nàng cầm đĩa thức ăn của mình đổi thành đĩa của cô- chính là nó.

Đĩa của cô chính là đĩa có độc.

Cô: thông minh lắm!

Nàng: vậy chúng ta bắt đầu bữa ăn được chưa nhỉ?

Cô: phục vụ, lấy cho cô ấy một cái dĩa mới.

Phục vụ mang ra một cái đĩa mới, hai người cũng bắt đầu bữa ăn. Không gian chỉ còn tiếng dao nĩa chạm nhau. Sau khi ăn xong, hai người ra xe cùng nhau đi đến một nơi khác.

Nàng: lần này lại đi đâu đây?

Cô: đi xem nhà mới của chúng ta.

Nàng: hửm? Có gì khác biệt sao?

Cô: cũng chỉ là một ngôi nhà bình thường, nhưng cũng phải đến xem một chút chứ? Dù sao đó cũng là ba tôi đặc biệt gửi cho chúng ta.

Nàng: được.

Cô lái xe đưa nàng đến căn hộ. Không đúng ra nó là một căn biệt thự ở gần trung tâm thành phố.

*biệt thự*

Cô cho xe đậu trong sân, hai người đi vào trong căn biệt thự. Cô mở khoá vân tay rồi mời nàng đi vào. Không gian tương đối rộng rãi, nhưng không quá to lớn, thiết kế tone chủ đạo vẫn là trắng đen, thêm một chút điểm nhấn là màu nâu và mạ vàng. Nàng đi một vòng quan sát căn nhà, đi từ trên xuống dưới cảm thấy không gian ở đây khá tốt.

Cô: cảm thấy thế nào?

Nàng: tạm.

Cô: sau này dù ở chung cũng không được can thiệp vào cuộc sống của người kia, coi như người xa lạ là được.

Nàng: cô quên tôi là người yêu cầu chuyện này trước sao? Đã thoã thuận thì cứ làm như đã định.

Cô: đã đến giờ đi chụp ảnh cưới rồi.

Nàng: vậy đi thôi!

Hai người đến chỗ đã hẹn trước. Bắt đầu chọn váy cưới cho buổi chụp ảnh.

Cô: em chọn đi.

Nàng: tại sao tôi phải chọn trong khi tôi mặc cái nào cũng đẹp?

Cô: vậy em muốn mặt cái nào đây?

Nàng: chúng ta sẽ chụp bao nhiêu concept?

Cô: khoảng ba bốn concept là được.

Nàng: vậy cứ chọn ngẫu nhiên bốn kiểu váy khác nhau là được. Mà cô chọn mặc váy cưới hay vest đây?

Cô: đã lỡ vào vai chồng rồi thì cũng phải làm cho tới thôi.

Hai người chia ra chọn cho mình bốn bộ trang phục phù hợp rồi cùng nhau chụp ảnh. Sau khi xong thời gian cũng điểm qua 5h chiều.

Cô: có muốn đi ăn một chút rồi về không?

Nàng: tuỳ ý cô.

Cô: chúng ta đi ăn một chút món Âu đi?

Nàng: được.

Hai người cùng nhau đến một nhà hàng Âu, đây có lẽ là bữa ăn bình thường nhất trong ngày. Cô chủ động gọi món, nàng cũng không ý kiến gì nhiều. Sau khi phục vụ mang ra đầy đủ các món, hai người cũng bắt đầu bữa ăn trong im lặng. Sau một lúc, cô cũng chủ động lên tiếng.

Cô: ngày mai chúng ta đi chọn nhẫn cưới, sau đó lại cùng nhau đi xem một vài nơi thú vị khác.

Nàng: được, hi vọng là những nơi đó không làm tôi thất vọng.

Cô: chắc chắn em sẽ không thất vọng.

Ăn uống xong cô lái xe đưa nàng về nhà.

*Austin gia*

Xe đậu trong sân, nàng chủ động tháo dây an toàn, mở cửa xe đi xuống.

Cô: hẹn gặp lại vào ngày mai, bà xã.

Nàng: đừng có nói những từ ngữ sến súa ghê tởm đó với tôi. Đó chỉ là cách mà bọn thường dân đần độn gọi nhau mà thôi.

Cô: à được, hẹn gặp lại, Charlotte Austin.

Nàng: hẹn gặp lại.

Nàng đi vào trong nhà, cô cũng cho xe quay đầu trở về nhà. Nàng đi vào trong nhà đã thấy ông ở trên lầu nhìn xuống, miệng đang rít từng hơi của cây xì gà.

Ngài: sao rồi con gái? Đi chơi có vui không?

Nàng: cũng tạm thưa ba.

Ngài: ngày mai hai đứa có hẹn nhau đi đâu không?

Nàng: dạ có, ngày mai sẽ đi chọn nhẫn cưới và đi đến một vài nơi do ba cô ta chuẩn bị làm sính lễ.

Ngài: con nên gọi thân mật một chút, dù sao thì cũng sắp thành ba chồng của con rồi.

Nàng: vậy con gọi là lão Waraha, ba thấy như vậy có thân mật hơn chưa?

Ngài cười thật lớn, vỗ tay khen cô con gái nhỏ.

Ngài: đúng là hổ phụ sinh hổ tử, hahaha, đáng khen! Đáng khen!

Nàng: bây giờ con lên phòng nghỉ ngơi trước, ba ngủ ngon.

Ngài: con gái ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net