Kẻ Thù Của Bố Cún (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vivian Waraha hay còn gọi là Vivi, dần bước sang một tuổi trong niềm tin yêu và sự hào hứng của cặp vợ chồng trẻ. Dù rằng Engfa không thể phủ nhận được nét tinh nghịch trên gương mặt xinh xắn ấy nhưng dường như phía sau vẫn còn đang ẩn chứa một bí mật gì đó kỳ lạ hơn. Thành thật mà nói mỗi khi cô và Charlotte dự tính sẽ 'vui vẻ' một chút hoặc đơn thuần là trao nhau những nụ hôn theo thông lệ thì y như rằng con bé sẽ chạy một mạch sang phòng cả hai, ngồi chễm chệ trên tấm chăn bông và khóc lóc inh ỏi cho tới khi bố cún chịu rời xa mẹ thỏ và ngược lại. Engfa không muốn làm quá câu chuyện nhưng rõ ràng đây là một tiểu quỷ hiện thân dù mang vẻ ngoài ngây thơ non nớt.

"Nghiêm túc luôn đó sao?" Cô thầm rên rỉ, chỉ vừa trải qua những bước dạo đầu, thậm chí cả tay áo cũng chả kịp cởi ra.

"Aigoo bé con của mẹ. Sao lại lạc sang đây?" Charlotte ngay lập tức sẽ ngừng mọi hành động hiện thời với chồng mình lại và ôm lấy Vivian vào lòng. Dẫu rằng cũng có một kẻ đang tổn thương không khác gì con bé nhưng dù sao thì những giọt nước mắt của trẻ con luôn nhận được sự chú ý và quan tâm hơn là một nữ nhân cao to gấp mấy lần đang quỳ khạp xuống mặt đất trong nỗi thất vọng.

"Con không thể để ta 'cao hứng' dù chỉ một ngày thôi sao?" Khó lý giải tình huống, giờ thì cả bạn cún cũng dùng màn ăn vạ quen thuộc của con mình ra làm nũng với Charlotte. Kéo theo tiếng cười khúc khích của Vivian vì sự cường điệu tổng thể của bố mình thì hiển nhiên không thể thiếu biểu tình đầy bốc hỏa của mẹ thỏ.

"Yah, cái tên kia! Cưng nghĩ gì mà nói mấy từ đó với con bé vậy hả?"

"Nhưng... nhưng... nó còn nhỏ mà. Chắc không hiểu gì đâu."

"Vivianie cực kỳ thông minh và rất thích học theo người lớn. Em cũng không muốn từ đầu tiên con bé phát ra lại liên quan tới những vấn đề nhạy cảm. Hôm nay tới đây là xong, cưng chính thức bị 'cấm túc'!"

"Gì cơ? Sao lại kết thúc trong khi chúng ta còn chưa bắt đầu? Tôi chả làm gì sai cả."

Charlotte chẳng cần thiết phải quan tâm điều đó. "Ra kia, nhanh!" nàng ra lệnh và Engfa chỉ có thể lê tấm thân di chuyển vào trong góc khuất, đối diện với một bức tường lớn đồng thời giết thời gian thông qua những ứng dụng nhảm nhí trên điện thoại. Giờ thì cô trông giống là một đứa trẻ hư đang bị mẹ phạt hơn.

"Tiểu quỷ Vivian. Con được lắm."

Không để Engfa kịp nhận ra, bé con đã từ từ bò lại phía cậu và nắm chặt lấy vạt áo người trước mặt, giơ hai cánh tay nhỏ xíu của mình lên để mong được bố cún ẵm bồng. Trong lần buôn chuyện phiếm với hai cô bạn thân, Engfa không ngại ngần đề cập tới việc các biểu hiện bất thường rùa con. Và hai người bọn họ chỉ có thể cười cho qua, chẳng ai tin vào điều lố bịch ấy cả.

"Chị đang cố giải thích cho em hiểu rằng Vivian là một tiểu quỷ thứ thiệt đó sao?" Heidi hỏi dù cho màu giọng thoáng nghi ngờ.

"Đúng!" Engfa chỉ tay vào nhóc con đang nghịch ngợm những món đồ chơi bên dưới. Tất nhiên, hoàn toàn thơ ngây và trong sáng như bao đứa trẻ khác. Nhưng với bố cún thì chỉ có thể chặc lưỡi về màn kịch che mắt này.

"Ai đứng về phía chị chứ em thì không." Tina lắc đầu. "Vivian à, lại đây với dì nào." Cô nàng ngồi khạp xuống đất để đối diện với đứa cháu cưng cùng vòng tay dang rộng. Mất chưa đầy một giây để Vivian quan sát thấy và vội vàng bò lại, như thể đây mới là món quà yêu thích nhất của con bé. Tina cẩn thận bế Vivian lên và không ngừng dỗ dành.

"Đó, nhìn cho rõ đây bà chị. Đáng yêu đến vậy cơ mà. Bố của con càng lúc càng ngốc nghếch đúng không, nhóc?"

Tuy nhiên, trước mặt người khác là vậy nhưng khi giao thoa ánh mắt với Engfa thì Vivian nhanh chóng tắt ngấm nụ cười, thay vào đó là lè chiếc lưỡi ra trêu ngươi cô.

"Sao con dám? Nhìn kìa Heidi, tiểu quỷ lại giở trò với chị."

"Chị thôi đi đấy. Đó chỉ là một đứa con nít. Em thật không hiểu nỗi phụ huynh thời nay, ngồi ăn bánh uống trà và luôn miệng gắn ghép con mình với nhân vật có hai cái sừng trên đầu mà xem được?"

"Đúng đúng. Mục đích của nó đã hoàn thiện rồi đấy, đóng vai một đứa trẻ khờ dại không biết gì. Rồi sau vài năm chập chững biết đi, chị sẽ nhận liên tiếp nhiều đơn khiếu nại từ ban giám hiệu. Và nối theo sau, Vivian sẽ vẽ nên một âm mưu đen tối nhằm thống trị cả nhân loại này. Nếu mà tính cách của con bé giống y khuôn Charlotte thì ngày tàn của chúng ta chắc chắn sẽ bị rút xuống chỉ còn một nửa!"

"Chị thôi đi cái đồ dở hơi. Không bao giờ có chuyện đó xảy ra."

"Chị tỉnh lại ngay cho em." Tina ngắt ngang. "Bất kỳ vấn đề gì đều có hướng giải quyết và hai người chỉ là đang dành ít thời gian cho nhau quá thôi, mau lại đây mà chơi với con bé."

Engfa đành phải làm theo sự chỉ dẫn và tiến tới vị trí của Vivian - nơi mà đứa nhóc đang đặt từng khối gỗ xếp chồng lên nhau đầy thích thú. Cô quyết định sẽ mở rộng lòng mình ra thêm một chút.

"Hey, cục cưng. Bố chơi cùng được không?"

Và dường như con bé hiểu điều đó, nó đẩy vài món đồ hàng về phía người còn lại khiến Engfa vui vẻ mỉm cười. "Oh, có lẽ bố đã hiểu sai về con..."

Nhưng rồi, Vivian đột nhiên đứng bật dậy với đôi chân lảo đảo và đẩy nguyên tòa tháp cất công xây dựng ngã về phía cô. Tina và Heidi chỉ có thể phá lên cười vì sự hiếu động đó, giờ thì Engfa đang bị bao vây bởi vô số các món đồ chơi đủ màu sắc.

"Đủ rồi! Tôi không có đứa con gái như vậy!"

"Yah! Tên ngốc kia, cô vừa nói cái gì?" Charlotte, người đã dành cả quỹ thời gian trong phòng bếp, bất ngờ xuất hiện trong tư thế sẵn sàng với một con dao lớn trên tay dù rằng trước đó nó được dùng để cắt rau củ, nhìn chồng mình với đôi mắt đầy điên loạn.

"Chúa ơi, em mau đặt cái đó xuống. Nếu Vivian thấy thì con bé sẽ học theo mất."

"Oh." Nàng liền giấu chúng sau lưng như thể chưa có việc gì xảy ra. "Quay lại chủ đề chính, cô vừa nói gì? Ai không phải là con gái của cô?"

"Đó là một tiểu quỷ đích thực ấy bà xã. Tất nhiên là nó trông đáng yêu nhưng cũng không kém phần xấu xa." Engfa che đi hai bên tai của Vivian lại chỉ để chắc rằng con bé không nghe thấy những tội trạng của mình.

"Đủ rồi! Đi ra ngoài."

"Tôi biết vế còn lại. Đi ra ngoài, 'hôm nay tới đây là xong, cưng sẽ bị cấm túc'."

Heidi và Tina ngầm trao đổi với những kí hiệu riêng biệt mà chỉ hai bọn họ hiểu ra được trước khi cười phá lên thêm một lần nữa. Ai cũng biết Charlotte là bà chủ của ngôi gia này nhưng khiến Engfa của chúng ta thật sự chết khiếp thì quả thật không phải hạng vừa. Giờ thì hiểu sao khán giả họ lại bỏ một khoản tiền lớn để ra rạp xem phim rồi bởi vì cảm nhận trực diện lúc nào cũng vui hơn là ngồi ở nhà và cười một mình cả, đúng là một kỉ niệm đáng nhớ.

"Đồ con cún chết tiệt. Nếu là chị thì em đã thôi ngay từ đầu."

"Engfa." Tina không thể ngừng theo dõi màn kịch ra nước mắt này. "Có gì đáng để đánh đổi sự tôn trọng của mọi người dành cho chị như thế hả?"

"Không, chả có chuyện gì xong ở đây cả. Nếu cô muốn bị cấm túc trong thanh bình thì xin vui lòng mang hết đồ đạc ra ngoài phòng khách mà ngủ, đừng mong mà đặt chân lên giường của mẹ con tôi. Tại sao lại nói một đứa trẻ như thế trong khi đấy lại là con mình?"

Engfa chỉ có thể mở to miệng sững sờ, cảm tưởng như vừa bị người khác dùng gậy đập vào đầu vậy. Nhìn xem, giờ thì có kẻ cực kỳ hả hê với hiệu lực đó.

"Ha, đáng đời bố!"

"Bà xã, tôi có thể dùng phòng dành cho khách được không?"

"Không." Charlotte liền dập tắt ngay ý tưởng ấy chưa đầy một cái búng tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net