Màn Cầu Hôn Thế Kỷ (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi đó ở căn hộ từ khu dân cư còn lại. Charlotte và Engfa lười biếng nằm dài trên đi văng. Thật yên tĩnh khi không có Vivian hoạt náo ngay bên cạnh. Tới mức sinh ra buồn chán vì chẳng thấy ai chơi cùng.

"Giờ thì sao?" Charlotte lên tiếng trước.

"Thì thế nào?" Engfa đáp trong vô thức.

Tình hình hiện tại khá khó xử bởi vì đã rất lâu rồi chuyên gia gây rối không còn ở nhà đùa nghịch. Mà đó cũng là việc duy nhất họ cần phải quan tâm, có người phá thì có người dọn, kẻ cuối cùng thì chỉ đứng bên ngoài la mắng hai nhân vật còn lại.

"Đột nhiên chúng ta trở nên khôi hài thực sự." Nàng thắc mắc.

"Chắc vậy, đã lâu lắm rồi không có cảm giác thanh bình ở bên tai."

Charlotte gật gù. Lần cuối cùng rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ như thế chắc là lúc Vivian chưa chào đời. Nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên nên như họ đang cư xử rất kỳ lạ.

"Rảnh không? Vào trong coi em giặt đồ này." Nàng gợi ý một vài suy nghĩ ngẫu hứng. Bạn cún liền ban cho người đối diện ánh nhìn nói lên tất cả. Sao lại có kẻ ngớ ngẩn tới mức như vậy. Charlotte ôm chiếc máy cỡ đại đó trong vòng ba mươi phút và cũng ngần ấy thời gian cô ôm eo nàng theo sau ư.

"Tôi cần cả hai chúng ta cùng nhau thư giãn chứ không phải mình em cần thư giãn."

"Vậy thì làm 'chuyện đó' giải khuây đi."

Đây là mấu chốt của sự việc, tại sao họ lại lãng quên điều trọng đại ấy sau bao năm chứ. Thực tế thì nó có diễn ra chỉ là không đều đặn và thường xuyên bị phá hỏng bởi cô con gái.

"Ưm..."

"Em biết điệu bộ 'ưm'. Và em không chấp nhận lời từ chối!" Charlotte rên rỉ trong sự khó chịu. Nàng thỏ đang dần ám ảnh bởi các hành động người lớn đó và yêu cầu giải quyết ngay khi có thể.

"Tôi không có ý xấu."

"Vậy thì lý do gì mà cưng khựng người?" Nàng ngã vào lòng chồng mình chờ đợi.

"Chà, tôi nghĩ Vivi biết chúng ta 'hành sự' mỗi đêm, hoặc ít nhất cũng khá là hiếu kì về nó."

Charlotte bật cười khanh khách. Có vẻ có nhưng cũng có vẻ không, mà nếu như việc đáng lo ngại của Engfa kể ra thì ắt hẳn còn đang dừng lại ở mức thắc mắc bố mẹ lại chơi trò gì.

"Cưng nghiêm túc đó sao?"

"Tất nhiên. Nhớ lần chúng ta xém chút nữa bị tóm gọn không?"

(Hồi tưởng)

Cả hai như được sống lại thời niên thiếu, thời điểm mà gân cốt bọn họ còn hoạt động nhịp nhàng và 'vui vẻ' là vấn đề dùng để thả lỏng đầu óc. Nhưng bất ổn nhanh chóng kéo tới, cửa phòng lại không khóa.

"Mẹ thỏ ơi?" Vivian dò dẫm.

"Chết tiệt!" Charlotte nghĩ thầm. Nàng chắc chắn bản thân đang không có thứ gì trên người và chồng mình cũng trần trụi không kém. Việc tốt nhất mà cả hai đã làm là mau chóng tắt đèn trước khi 'chuyện ấy' diễn ra. Charlotte tóm lấy tấm chăn bông và quay trở lại giường.

"Sao thế bé cưng?"

"Trong này tối quá."

"Lùi lại!" Engfa hét lên. "Ở đây vừa mất điện. Ý bố là, trong phòng bố thì thế nhưng phòng khác thì không."

"Bố lại đi lừa con nít." Vivian đáp trả. Charlotte khẽ cau mày nhìn sang cô, dù rằng không có lấy một chút ánh sáng nhưng chắc chắn điều đó đang xuất hiện.

"Con cứ mặc kệ bố đi. Giờ thì nói cho mẹ nghe chuyện gì xem nào?"

"Con vừa gặp một cơn ác mộng, con có thể ngủ với hai người được không?"

Nếu là ngày thường thì chẳng sao cả tuy nhiên hiện tại chả ai trong số hai người họ có một mảnh vải che thân. May mắn thay, Charlotte luôn biết cách xử lý mọi chuyện.

"Được chứ nhưng chờ mẹ một chút."

Nàng ném quần áo về phía chồng mình, ra hiệu nhanh chóng mặc vào. Dù cho cô không muốn vì khác kích cỡ nhưng đây chẳng phải lúc suy nghĩ tới việc chúng thuộc về ai. Sau khi xong, Charlotte nhấc bổng lấy con bé. Engfa cũng liền bật công tắc đèn ngủ bên hông.

"Vậy mà bố dám bảo là ngắt điện!" Vivian phàn nàn ngay khi được nằm giữa hai người họ.

"Thì không có nhà ảo thuật gia nào đại tài như bố."

Charlotte và người bạn nhỏ nhìn cô như thể muốn tin vào điều đó nhưng rõ ràng là quá sức lố bịch. Engfa quyết định cố dỗ mình vào giấc ngủ. Tạm lánh nạn một hôm rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

"Okay, nói mẹ nghe xem con đã mơ thấy gì?"

"Không đâu." Vivian lắc đầu, quá sợ hãi để nghĩ về nó. Lỡ đâu, một mai thức dậy sẽ thành sự thật.

"Nói ra con sẽ nhẹ lòng hơn." Charlotte thuyết phục.

"Con không muốn nhắc tới nữa. À, mẹ cho con hỏi chuyện này với."

"Mẹ nghe đây."

"Ban nãy bố và mẹ đang làm gì vậy? Sao lúc nào bố mẹ cũng bảo 'đừng dừng lại'?"

Engfa bất thình lình tạo nên một vài tiếng động lạ. Làm thế quái nào mà họ có thể trả lời cho câu hỏi đó? Con bé còn quá nhỏ để hiểu ra những việc vượt phạm vi lứa tuổi non nớt. Charlotte cố giữ một khuôn mặt bĩnh thản hết mức có thể dù trong tâm thì ngược lại.

"Ôi Chúa ơi!"

Cô dường như đã tìm ra được một sáng kiến đủ để đáp ứng nguyện vọng của người đặt ra và đột nhiên xoay sang ôm chấm lấy con gái mình.

"Ta và mẹ con đang coi phim. Mẹ thỏ lại đòi xem mấy chương trình nhàm chán liên quan tới giặt giữ trong khi bố muốn coi phim hoạt hình trên đài Pringles!"

Nàng tống ngay chiếc gối nằm về phía người đang huyên thuyên ngay bên cạnh. Đài Pringles? Cái tên lố lăng và phát biểu cảm nghĩ cũng ngớ ngẩn chả kém. Vivian hiển nhiên phát hiện ra có điểm đáng nghi.

"Tại sao lại có kênh dành riêng cho quý ngài ria mép?"

"Bởi vì Chúa muốn thế. Giờ thì nhắm mắt lại và ngủ ngay rồi chẳng có cơn ác mộng nào sẽ diễn ra hoặc là nó liền kéo tới tìm con trong mơ."

"Bố hứa chứ?"

Charlotte dịu dàng hôn lên trán Vivian.

"Bố mẹ hứa là sẽ bảo vệ con."

Vậy là quá đủ với khối óc suy tưởng của trẻ thơ. Người bạn nhỏ rúc sát vào hai người họ, mỉm cười cả khi rơi vào tiềm thức. Ban ngày thì bày trò quấy phá, ban đêm lại trông yên bình đến lạ. Nhưng dẫu là phá hoại thì vẫn là kẻ phá hoại đáng yêu nhất trên quả đất này. Engfa và Charlotte không ngại ngần đặt thêm vài nụ hôn trên gương mặt say sưa ấy.

"Ngủ ngon, bé cưng."

(Kết thúc)

Nàng chợt hiểu ra vì sao Engfa lại lo lắng tới vậy. Vivian đúng thật là một đứa trẻ tò mò nhưng chắc không tới nỗi chuyện 'ân ái' mà cũng giữ trong đầu suốt bao năm qua.

"Cưng lại trở nên thái quá rồi, nghe em nào. Lên lầu và đóng cửa lại. Em không thể đợi được thêm."

Tất nhiên, màu giọng đầy gợi cảm là tuyệt chiêu cuối mà Charlotte có thể sử dụng để đánh gục chồng mình.

"Tại sao còn phải chờ chứ? Đi thôi." Engfa ngấu nghiến lấy đôi môi ấy vài lần rồi mới cam tâm rời khỏi. Ngôi nhà này vắng đi tiếng cười trẻ thơ không có nghĩa là mất đi cuộc vui vốn có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net