Mừng Ngày Của Mẹ (III)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo thông lệ, cả gia đình sẽ cùng nhau sum họp và ăn mừng tại một địa điểm tùy thích nhằm kỉ niệm dịp lễ này. Mãi suy tính cho những kế hoạch sắp tới, Charlotte bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ đối phương. Có một chút lo lắng trào dâng bởi vì nàng chỉ vừa gác máy cách đây vài tiếng, mong là không có vấn đề phát sinh.

"Em nghe đây. Mọi thứ ổn chứ?"

"À, bà xã. Tôi không thể về nhà vào ngày mai."

"Sao cơ?" Charlotte sững người. Họ chưa bao giờ thiếu vắng bất kỳ thành viên nào trong buổi họp mặt trọng đại. Kể từ khi Vivian chào đời, truyền thống tốt đẹp này mau chóng được duy trì ngay từ năm ấy.

"Xin lỗi em nhưng hãng hàng không vẫn chưa ra thông báo mới. Tôi nghĩ là ít nhất sáng mai chuyến bay mới cất cánh."

"Nhưng chúng ta luôn ở cùng nhau vào 'Ngày của Mẹ' cơ mà."

Engfa có thể cảm nhận được sự thất vọng thông qua giọng nói của vợ mình. "Bà xã ơi?"

"Em đã mong là chị sẽ xuất hiện."

"Tôi biết nhưng tôi thành thật xin lỗi. Tôi sẽ gọi lại lúc khác để gặp Vivian sau nha? Yêu em."

"Vâng, em cũng vậy. Có tin tức gì mới thì nhớ báo cho em ngay."

Cả hai kết thúc cuộc gọi trong sự buồn bã chiếm hữu. Charlotte chỉ đơn giản là cất món quà sang một bên và gặm nhắm chút tủi hờn. Cho đến khi nghe thấy tiếng động ngoài sân nhà, đó là buổi trò chuyện ngắn của Heidi và Vivian với chất giọng uy quyền.

"Dì nhớ là phải mang đồ đến đúng giờ cho con đấy!"

"Hả? Sao dì phải mang nó tới cho con?"

"Bởi vì đây là lệnh. Tạm biệt dì Tina, con yêu dì."

"Tạm biệt con Vivi. Dì cũng yêu con."

"Hey, còn phần dì?" Heidi lại tiếp tục trở thành bù nhìn.

"Thì, tạm biệt dì vậy." Người bạn nhỏ hững hờ đáp sau cùng chạy ùa vào nhà. Bóng lưng của Vivian là tất cả những gì Charlotte có thể thấy khi con bé bước ngay lên lầu với hai chiếc túi trên tay.

"Con đang giấu cái gì thế?"

"Chocolate thôi, con không muốn mẹ lại bị dị ứng."

"Kẹo ư?" Nàng bật cười với chính mình vì biết chắc đó là một lời nói dối. Chẳng thể nào họ đựng đồ ăn bằng những chiếc giỏ trang trọng đến mức vậy. Vivian bẵng đi một hồi, liền quay lại ngồi phịch xuống đi văng than vãn.

"Mua sắm mệt chết đi mất." Charlotte dịu dàng vuốt sơ mái tóc của người bên cạnh, xem chừng chưa gì đã ra dáng một bà cụ non.

"Con nói như thể mình đã bước sang tuổi ba mươi."

"Không phải, con thực sự rất mệt luôn đấy. Tối nay chúng ta sẽ ăn gì vậy mẹ thỏ? À, khi nào thì bố về?"

Charlotte ấp úng đôi chút. Làm thế nào để rùa con sẽ chấp nhận sự thật rằng chuyến bay của bạn cún đã bị trì hoãn và sẽ vắng mặt trong hai ngày sắp tới. Nàng đành phải dùng phương thức nhẹ nhàng nhất có thể nhằm xoa dịu.

"Hôm nay mẹ làm cánh gà chiên cho con."

Vivian khẽ nhướng mày. Điều này cho thấy, có chuyện gì đó không tốt đang diễn ra hoặc là mẹ đã sang chấn do ngửi mùi nước xả vải quá nhiều.

"Mẹ có gì muốn chia sẻ với con sao?"

"Đâu có." Charlotte khẳng định.

"Mẹ đang nói dối. Làm sao mẹ lại dễ dàng nấu chúng khi không có lý do cơ chứ."

Nàng rốt cuộc cũng phải giải thích tình hình bất ổn mà chồng mình gặp phải dù rằng Vivian lại đón nhận nó theo chiều hướng tiêu cực. Bé con muốn dành trọn một ngày đi chơi với cả bố lẫn mẹ chứ chẳng phải sự trống trải đến vậy. Người bạn nhỏ yêu cầu có một cuộc điện thoại với Engfa vì đó là cách tốt nhất để tin tưởng vào câu chuyện này.

"Hey, Squirtle đang không vui, chị mau nói gì đó với con."

"Okay, em chuyển máy đi."

Đã từ rất lâu Vivian không còn làm vẻ mặt khó chịu khi bị gọi với cái tên thân mật ấy. Con bé liền nhận lấy điện thoại từ phía mẹ mình.

"Hey..." Engfa đột nhiên bị ngắt lời.

"Tại sao bố lại không tham gia cùng mọi người chứ?!"

"Bé cưng à. Không phải là bố không muốn, mà bố cố hết sức rồi nhưng chẳng thể."

"Bố vẫn để lỡ nó đấy thôi! Chúng ta luôn ở bên nhau mỗi dịp 'Ngày của Mẹ' đến. Bố cún, mẹ thỏ và rùa con. Giờ thì con phải tổ chức nó ra sao khi thiếu đi một người."

Charlotte ngay lập tức ôm chầm lấy đứa nhóc bên cạnh, Vivian dần mất bình tĩnh tới nỗi nức nở.

"Bố xin lỗi mà, bé cưng. Bố sẽ mau chóng tìm cách rồi chúng ta lại ăn mừng một nhà ba người như xưa."

"Giờ thì nó cũng chỉ là một ngày bình thường tới độ tẻ nhạt như bao ngày khác trong năm thôi."

"Con gái cưng à..."

"Chào bố." Vivian kết thúc cuộc gọi và ném điện thoại sang chỗ khác. Tức giận di chuyển về phòng mình. Charlotte hiểu đây là tâm lý thường thấy của lũ trẻ nhưng nàng không tưởng tượng ra được cơn thịnh nộ lại kinh khủng tới mức đó.

"Hey Vivian Waraha, con nghĩ là mình đang đi đâu đấy?"

"Làm ơn, để con yên." Âm vực vỡ òa trong nước mắt, nó khiến Charlotte trông lo lắng hơn cả và muốn xem tình trạng của con bé ra sao. Engfa cũng chẳng hơn, cô ngay lập tức liên lạc lại.

"Em không nghĩ nó vượt mức kiểm soát tới vậy, em xin lỗi."

"Không sao, tôi xứng đáng bị thế. Có một ngày trong năm mà cũng chẳng thể làm cho xong chuyện."

"Đây cũng là tình huống bị động thôi. Chúng ta nói sau nha, em đi xem Vivian cái đã. Yêu cưng."

"Làm ơn hãy hôn con bé thay tôi, yêu em."

Nàng chuyển đến việc tìm kiếm Vivian và nhận ra người bạn nhỏ đang úp mặt xoay lưng trong chiếc ghế lười hình hạt đậu hồng khổng lồ nơi góc phòng. Đây là một trong những đồ vật con bé yêu thích nhất sau khi nhận được từ Engfa trong một kỳ lễ đặc biệt. Họ thường trông thấy rùa con chợp mắt ngủ, đôi khi là nằm xem hoạt hình hoặc dùng máy tính bảng xuyên suốt trên này.

"Cho mẹ ngồi với, được không?"

Vivian gật đầu nhẹ và dịch sang một bên nhằm tạo đủ khoảng trống cho mẹ mình. Có chút trầm mặc cho tới khi Charlotte quyết định sẽ phá vỡ bầu không khí.

"Bố cún biết lỗi rồi mà. Con thừa hiểu việc chẳng ai muốn phải đón 'Ngày của Mẹ' từ một thành phố xa xôi và không có người thân bên cạnh cả."

"Nhưng con thực sự muốn bố về đây với chúng ta cơ."

"Và mẹ cũng vậy. Nhưng hãy nghĩ tới mặt tích cực."

"Tích cực?" Bé con thắc mắc.

"Ngày của Mẹ căn bản chỉ là một sự kiện để tôn vinh phụ nữ. Chúng ta không nhất thiết phải ra ngoài ăn uống hoặc tặng quà vào đúng ngay ngày hôm sau, mà còn có thể đợi sang ngày kế tiếp. Miễn là không mất đi ý nghĩa ban đầu của nó."

Vivian dần đà bình thản nhận định lại, trông mọi chuyện đã đi theo chiều hướng dễ chịu hơn.

"Thôi thì bây giờ chúng ta ra ngoài ăn pizza đi. Con thấy sao?"

"Nghe có vẻ hay đấy mẹ thỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net