Tác Phẩm Vô Giá (III)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn hình điện thoại liên tục kéo đến từng hồi hệt tấm sớ chương chờ chuẩn tấu, Vivian hiện tại xem ra còn chưa hay biết gì về tình hình trước mắt. Chỉ riêng cặp vợ chồng trẻ vẫn băng băng qua các tuyến đường xuyên suốt, cả hai vốn dĩ rất kỳ vọng về những địa điểm kế tiếp rồi cũng từ đó lại trở nên thất vọng khi nhận ra ngành dịch vụ quảng cáo luôn là miếng bìa cứng được phủ mùi vị béo bở, còn bọn họ là hai kẻ ngu ngốc nói không với sự thuần chay.

"Không thể tin được là chúng ta lại bị lừa một vố đau đến vậy." Charlotte bực tức lên tiếng. "Nào là 'môi trường thân thiện với trẻ nhỏ', phải là cái địa ngục phiên bản thực đại thì đúng hơn."

"Tôi hiểu cảm giấc ấy." Engfa đáp lời, bàn tay khẽ tìm đến vị trí thân thuộc bên cạnh nhằm xoa dịu. "Cá là họ dùng những bức ảnh chụp sẵn trên mạng rồi lồng ghép logo của công ty mình vào. Một lũ người nông cạn ra trò."

"Nếu nơi cuối cùng mà cũng đối xử với chúng ta như thế thì chắc em chết mất. Việc... em muốn tìm một khoảng trống đủ rộng, ăn mừng một bữa tiệc nhỏ cùng với các bạn đồng trang lứa cho con bé, liệu nó khó khăn tới mức cả ông trời cũng đang cười đùa về màn ứng biến tệ hại này?"

"Hey, đồng hồ chưa điểm qua số mười hai cũng tức là chúng ta vẫn chưa bước qua ngày mới. Tôi tin chắc địa điểm cuối cùng sẽ rất tuyệt. Lượng người đánh giá trên diễn đàn trông khá khả thi."

Nàng luôn mong mỏi trở thành một vị phụ huynh mẫu mực trong suy nghĩ của con trẻ. Bởi vì đây là lần đầu tiên Vivian có cho riêng mình những người bạn thực sự, thậm chí màn chuẩn bị đã được thiết kế như một bản vẽ hoàn mỹ từ những năm trước đó. Và rồi cuối cùng họ cũng đã đến được tới nơi, nhìn từ bên ngoài thì nó trông cực kỳ chân hảo, gam màu sắc đầy tươi sáng, các bức tượng hoạt hình phù hợp với hoàn cảnh. Bộ phận nhân viên lại thân thiện và chuyên nghiệp, xứng đáng với mức giá mà bất kỳ ai đã ghé qua đều muốn dừng chân lại. Engfa chợt nhận ra khu vực đại sảnh sẽ sớm được lấp đầy bởi những bóng dáng cao chưa tới thắt lưng của cô kèm theo các thanh âm đầy âm ỉ, chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến đối phương khó khăn trong việc hô hấp.

"Bà xã..."

"Không, cưng không được đi đâu hết. Và làm ơn đừng khiến em bẽ mặt với cái màn... chui qua đường hầm với tổng diện tích chỉ vừa bằng hai cánh tay của mình!" Charlotte ngẫu nhiên hét lên không chủ đích và hiển nhiên là các vị khách hàng xung quanh đang hướng về phía họ, bỏ lại Engfa với nụ cười lo lắng dập tắt sự gượng gạo.

"Có chết tôi cũng không để mình mắc kẹt vào đấy. Ý tôi là, nơi này rất phù hợp. Vivian rồi sẽ cảm thấy thích mê chúng, chưa kể họ là chỗ duy nhất sở hữu chủ đề bữa tiệc Hello Kitty mà chúng ta yêu cầu... hmm, tôi nói đúng chứ chàng trai?"

"Dạ vâng. Nếu hai người cần bổ sung thêm bất kỳ vấn đề gì thì cứ điền thông tin vào mục phụ lục của bản hợp đồng, bên phía công ty đều có thể đáp ứng."

Charlotte đang nhìn sang hai nhân vật còn lại, tất nhiên là vẻ nghi hoặc đức tin chả bao giờ là thừa đối với kẻ có kinh nghiệm nhiều năm quản giáo 'con thú lạc bầy' này cả. Chủ đích của Engfa rõ ràng là muốn tìm cách thuê căn nhà banh tại sân chơi rồi chìm đắm bên trong suốt cả ngày dài. Nhưng phải thừa nhận rằng, nơi này lý tưởng theo phương thức mà nàng hằng tưởng tượng.

"Okay, em cũng muốn kết thúc mọi thứ trước dự định, chúng ta còn quá nhiều thứ phải hoàn tất. Nhưng ít ra thì bước đầu đã thành công mỹ mãn."

Engfa vui mừng ôm chầm lấy nàng thỏ. "Tôi tin chắc đây sẽ là địa điểm tổ chức sinh nhật hoàn hảo cho Vivian."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net