Tác Phẩm Vô Giá (VIII)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc lựa chọn trang phục vừa khiến nhân vật chính nổi bật nhất buổi tiệc đồng thời nâng cao tính thẩm mỹ hay rõ hơn hết là yêu chiều theo sở thích của người bạn nhỏ lại trở thành vấn đề nan giải. Vivian đơn giản rút trong ngăn kéo một chiếc áo thun trắng in hình chú kỳ lân đầy sinh động, kèm theo là chiếc quần hồng cùng tông màu đồng bộ. Ngồi ngay ngắn trước bàn học đợi được mẹ chỉnh sửa mái tóc nay đã được cột theo kiểu đuôi ngựa với phần chun hoa bó gọn ngay vị trí trung tâm. Với những gì tiếp thu được vào ban sớm, rùa con vẫn nghĩ rằng cả ba người bọn họ sẽ tìm đến cửa hàng thức ăn nhanh nào gần đấy, gọi hết các món có trong thực đơn và kết thúc ngày sinh nhật bằng một que kem ốc quế.

"Chúng ta đi đâu vậy mẹ?" Vivian lắc lư hai chân dù đã được thắt dây an toàn ở băng ghế sau.

"Từ từ rồi con sẽ biết." Engfa nhìn sang gương chiếu hậu để tiện quan sát biểu cảm của đối phương.

"Để đến được nơi đó thì trước tiên con phải nhắm mắt lại đã." Charlotte dần hé lộ một phần của kế hoạch.

"Nhắm mắt ư?"

"Đúng thế bé cưng. Đừng lo lắng quá, mẹ sẽ nắm tay con trong suốt quá trình mà."

"Hmm..." Vivian có vẻ hơi ngập ngừng nhưng rồi khi nhận thấy bố cún cũng đồng tình với ý kiến của mẹ thỏ, cơ mặt của người bạn nhỏ trông đã bớt khó khăn hơn phần nào. Bởi vì gia đình là nơi hun đúc tình yêu thương, nếu như đây là chốn giá lạnh nhất thì Bắc Cực cũng chỉ là tên một địa điểm vô nghĩa nằm trên bản đồ. Nỗi sợ hãi được thay bằng cái ôm ấm áp từ phía Charlotte, tổng thể các đầu ngón tay con con ấy đều được nàng bao bọc gọn bằng cả sự che chở của một người mẹ. Nhân cơ hội khi lớp vỏ phòng vệ của rùa con sắp vỡ vụn, Engfa đã nhanh chóng gửi tin nhắn khẩn cấp yêu cầu mọi người ẩn nấu ngay khi còn có thể.

"Okay, trốn nhanh, trốn nhanh!" Tina thông tin. "Vivi yêu quý của chúng ta sắp xuất hiện."

"Bố ơi?" Bước chân của Vivian đã nặng nề hơn rất nhiều bởi vì cả quãng đường khá xa xôi và những gì bé con nhận được chỉ toàn là bóng tối. Charlotte khụy một bên gối thì thầm vào tai người bên cạnh nhằm khích lệ, họ đã dần bước sang một ngưỡng cửa mới. Câu từ dịu ngọt khiến ngũ quan bao trùm bởi ngọn lửa lớn cũng dần hạ nhiệt. Nhưng thắc mắc là thế, e ngại là thế, thì đột nhiên tiếng then chốt vừa kêu lên xáo trộn cả bầu không khí đang yên ắng, giai điệu reo vang của dòng người tưởng chừng như đợt sóng trước những cơn thủy triều lúc trời sập tối, cứ vậy nối đuôi nhau dập dìu theo sau.

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Chúc mừng sinh nhật, Vivi!"

Đây quả là một ngày hội bất ngờ không được dự báo trước, nào là bạn bè đồng niên, dì Tina, ông bà nội và cả ông bà ngoại cũng ghé đến xem. Mọi thứ đều được trang trí theo chủ đề Hello Kitty cực kỳ sặc sỡ. Nụ cười của Vivian thực sự đã kéo dài hơn cả và nước mắt cứ dâng trào không thôi.

"Con không thể tin được là bố mẹ lại chuẩn bị nhiều đến như thế!"

"Truyền thống của cả nhà chúng ta là gì, con biết mà?" Engfa mở rộng vòng tay tặng theo một cái ôm lớn.

"Con có thấy vui không, cục cưng của mẹ?"

"Tất nhiên là con đang rất vui rồi."

"Sinh nhật vui vẻ nha." Một vài người bạn bắt đầu vây quanh Vivian cùng các món quà lưu niệm trên tay. Thế là phụ huynh mỗi nơi kéo đến ngày một đông hơn, họ đều có chung suy nghĩ làm thế nào để lưu giữ giai thoại này lâu nhất có thể bởi vì tuổi thơ chỉ ám chỉ khi chúng ta còn nhỏ và sự hồn nhiên của lũ trẻ sẽ dần biến mất trong thoáng chốc.

"Ah, ông bà ngoại." Bố mẹ của Charlotte cuối cùng cũng đã đợi rất lâu để được nhìn thấy được sự khôn lớn của cô cháu gái này.

"Bảo bối yêu dấu. Làm sao mà bọn ta có thể quên được ngày quan trọng này cơ chứ." Họ đều dành tặng bé con một nụ hôn vào mỗi bên má.

"Cháu gái của ông dạo này có khỏe không nào?" Bố Austin lên tiếng.

"Ah, cháu gái của anh cũng là cháu gái của tôi đấy nhé." Bố Waraha trêu đùa kèm theo tiếng cười giòn giã.

"Con cảm thấy rất rất khỏe."

"Thêm một tuổi mới nữa rồi, liệu có thay đổi gì hơn không đây?" Mẹ Waraha bất chợt hỏi bâng quơ.

"Càng lớn thì con phải càng ngoan ngoãn hơn, vậy thì ông bà mới ghé thăm Vivian hoài được."

Không phải cư nhiên Tina lại chỉ huy toàn bộ quá trình, bởi lẽ bữa tiệc nào lại thiếu đi mất sự náo nhiệt từ cô được cơ chứ. Nhưng nâng tầm cao giá của bản thân, bẵng đi một lúc không thấy người dì thân thương của mình thì bạn rùa con đã tức tốc tìm kiếm.

"Dì không nói là dì núp ở đây?"

"Hey, công chúa của dì đang chờ đợi ai đấy sao? Nói cho dì nghe xem nào, con thấy vui chứ?"

"Tính theo thang điểm một trên mười thì con sẽ chọn số... hai mươi."

Charlotte và Engfa đã cùng Heidi bàn bạc câu chuyện kế tiếp còn đang dang dở. Nhưng rồi hình tượng quen thuộc trải dài qua bao thế hệ dần xuất hiện, vẫn với diện mạo ấy, khuôn mặt to hơn phần thân tính bằng mức số nhân. Quý cô Hello Kitty vừa lộ diện ra ngoài ánh sáng thì hàng tá người hâm mộ nhí đã vỡ òa chạy ngay đến hò hét vui sướng như thể được tận mắt chứng kiến thần tượng. Đồng tử của Vivian đã bối rối tới độ điên đảo, giờ thì không cần quá nhiều đồ ngọt trong một ngày, có kẻ vẫn sẵn sàng leo lên tường nhà vì dần mất kiểm soát.

"Bé cưng của mẹ có muốn chơi cùng Hello Kitty không nào?" Charlotte vẫn còn bận rộn với một tay cầm điện thoại ghi hình, tay còn lại xoa dịu cô con gái nhỏ. Vivian lại tiếp tục ngập ngừng nhưng nhận được sự động viên từ phía mọi người, nét mặt trông dạn dĩ hơn hẳn. Về phần Heidi thì dường như sức nóng từ bộ trang phục cũng chả thể nào sánh bằng nội tâm cực đại của bản thân.

Ôi Chúa ơi. Con bé thực sự sẽ ôm mình. Con nghĩ là mình sẽ chết mất thưa thượng đế.

Khoảng cách của cả hai giờ chỉ còn dùng một cây bút chì gỗ đo đạc, sự câm lặng như ám muội lấy cả khán phòng. Engfa từ đằng xa cũng lựa được một góc quay sống động đến sắc lẹm.

"Chào cậu, Hello Kitty!" Vivian ôm chầm lấy không chút ngần ngại và tất nhiên điều tiết cảm xúc là thứ mà Heidi chưa từng kiềm chế được, chiếc đầu nhân vật cũng vì vậy lăn dài dưới sàn nhà.

"Là dì đây, Vivi."

"Sao cơ?"

"Oh, cái tên ngốc này!" Tina thở dài bất lực.

Charlotte phì cười sảng khoái khi ghi nhận được khoảnh khắc tuyệt vời ấy. Còn Engfa thì chả còn gì ngoài cái lắc đầu ngao ngán. Đó có thể đúc kết thành một tập phim truyền hình Ấn Độ về mảng kịch tính lẫn cao trào nếu như có kẻ chịu yên vị.

"Oh, lại là dì. Bạn con đang gọi, con nghĩ là con phải ra đó."

"Hey, nhưng con đã ôm dì rồi đấy nha."

"Người con ôm là Hello Kitty và con chỉ muốn nhắc cho dì kịp nhớ lại thôi."

"Nhưng..."

"Sao chị khờ thế hả?!" Tina di chuyển từ phía sau và hét ầm lên trách móc. Nhưng đó chẳng phải là điều duy nhất bỏ lại Heidi với trái tim trống rỗng. Bạn cún đã quá quen với tình trạng 'nồi lành hóa nồi mẻ' này, nên trước hết là kéo tay kẻ vẫn chưa thể hồi tỉnh kia vào bàn tiệc.

"Không sao đâu mà. Ít ra thì con bé cũng đã ôm em."

Mặt khác, nàng thỏ đã tận hưởng xong vở hài kịch của hai người bọn họ. Giờ đây, quan sát cô con gái cưng vui đùa tại sân chơi cùng các bạn học cùng lớp. Đó là viễn cảnh mà Charlotte và Engfa thầm mong muốn khi họ nhận định tương lai sẽ thuộc về nhau. Dù cho mỗi hành động tuy đơn lẻ như ăn vài lát bánh bích quy, uống nước ngọt, nhảy múa thế thôi mà chiếc lọ chưng cất mang tên 'yêu thương' có thể chứa đựng dùng tận sang năm. Cả cái cách mà Vivian tỉ mỉ mở từng gói quà, chụp một tấm hình kỷ niệm cùng với chúng trên tay thì với cương vị là bậc phụ huynh, cặp vợ chồng nhà Waraha chỉ có thể xuýt xoa cười đùa theo và hoan nghênh trong tư tưởng.

"Chúng ta đã làm rất tốt, em nghĩ sao?" Engfa ân cần đan lấy các ngón tay của người bên cạnh.

"Ý cưng nói là về bữa tiệc này hay là về vai trò chung?"

"Về mọi mặt. Chúng ta đã thành công, rất thành công."

"Em đoán đây chỉ là sự khởi đầu."

Họ nhìn nhau rất lâu, không phải vì hôm nay NASA đã tìm ra một biến thể về hành tinh khác trong đôi mắt đối phương mà là vì nàng đã nợ người bạn đời này một lời nói. "Nếu như cưng muốn xuống bên dưới chơi nhà banh thì mau chóng trước khi em đổi ý."

"Gì cơ? Thật ư?"

"Bởi vì em biết rằng... cưng chẳng thể nào chọi trúng em, dù chỉ một trái."

"Haha," Chung quy Engfa cũng chỉ là một đứa trẻ nhưng đứa trẻ này được dùng tình yêu để nuôi lớn. "Có cảm giác như hôm nay mới đúng là sinh nhật của em thì phải. Giờ thì xem tài nghệ của tôi đây!"

Lối vào là một đường ống nhựa được chế tác trông như con sâu róm đích thực. Và mặc cho sự ngạc nhiên của lũ nhóc - những kẻ đang tìm kiếm chủ nhân bữa tiệc nhằm giải đáp thắc mắc.

"Hm, hình như đó là bố mẹ cậu?"

"Vậy hả?" Người bạn nhỏ xoay sang kiểm chứng. "Đâu, ai bên ngoài lẻn vô thôi." Nhưng rồi nụ cười nhỏ trên cánh môi hiện lên, đôi lúc vật chật chỉ là thứ giả định tạo nên bức tranh hạnh phúc, còn thứ rùa con cần chỉ đơn giản là khung cảnh hai vị xấp xỉ mấy lần đám nhóc con cộng lại, lội trên những con kênh ngập ngụa những quả bóng nhựa, âm thanh đầu hàng của bố khi thua trận, cách mẹ tạo dáng khi nghiễm nhiên giành được chiếc cúp quán quân làm từ các thanh kẹo. Dẫu sau này lớn lên, rời xa thành phố này, thứ mà Vivian trân trọng và yêu quý nhất vẫn là hình ảnh hiện tại.

"Chúc mừng sinh nhật, bé cưng!" Charlotte và Engfa không quản tư cách, từ bên trong hố bóng đã nhảy cẩng đủ kiểu ăn mừng.

"Con cũng yêu hai người nhiều lắm, bố cún, mẹ thỏ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net