Gặp ma, ngại ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cũng đã là ngày thứ 5 chúng tôi chính thức tham gia vào đường đua của MGT 2022. Đáng lẽ nay chúng tôi phải tham gia một phần thi phụ cơ, nhưng vì có vấn đề sự cố gì đó, tôi cũng không rành nữa, thì phần thi đó bị hoãn lại. Vậy là chúng tôi có 1 ngày nghỉ mà không tốn chút sức lực nào.

Vẫn như mọi ngày, con thỏ đó vẫn thức dậy trong vòng tay tôi. Tôi đã không còn có ý định buông tay ra khỏi người em ấy  nữa. Ai mà nỡ đánh thức giấc ngủ ngon của một chú thỏ đáng yêu như vậy chứ? Tôi vẫn cứ ghì chặt bàn tay, ôm trọn người Char. Đến khi ẻm đã có dấu hiệu cựa quậy, nhăn nhó mặt mày thì tôi mới nới lỏng bàn tay ra để em thoải mải hơn. Char hôm nay có chút bất thường. Em ngước mắt lên nhìn tôi rồi lại bật dậy trong sự ngơ ngác của tôi.

"Sao nay lại dậy sớm thế Char?"

Tôi bật dậy cạnh em.

"Nay là ngày duy nhất mà em được tự do, em phải dành nguyên ngày này để chơi chứ. Ngủ thì phí thời gian lắm"

"Uiiii, đây có còn là Charlotte Austin không đây?"

"Charlotte Austin nay đã khác xưa rồi P'Faaaaa"

Em nũng nịu.

Tôi thì bật cười. Lại là cái trò nhõng nhẽo khiến trái tim tôi tan chảy nữa rồi. Sửa soạn được một lúc thì tôi và em ra khỏi phòng, bắt gặp 4 người kia đã đứng sẵn ở hành lang từ lúc nào chẳng ai biết. Chúng tôi đi đến chỗ bọn họ.

"Giờ đi đâu đây?"

"Đi chơi chứ đi đâu má"

"Nay có mỗi ngày rảnh nên tới khu vui chơi đi mọi người"

"Ý kiến hay đó Char"

"Đối với chị Char nói gì chẳng hay"

Chúng tôi đến khu vui chơi và tận hưởng ở đó suốt 2 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy mệt.

"P'Fa, P'Fa, mình chơi trò tàu lượn siêu tốc nhaaa"

"Được đó, đi thôi"

Tôi ú ớ đứng nhìn bọn họ đi tới quầy mua vé. Tôi sợ độ cao màaaaa. Nhưng không được, tôi tự nhủ mình là người lớn, mình là P'Fa cơ mà. Tôi nơm nớp lo sợ mà đặt người xuống hàng ghế đầu. Là hàng ghế đầu đóoo, không đùa đượccc. Mọi cú lượn vòng đó tụi tôi sẽ là người được trải nghiệm đầu tiên. Nghĩ đến đây tôi đã có ý định xuống rồi nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Char tôi lại không nỡ. Đoàn tàu dần lăn bánh. Nó đang chỉ mới đi với tốc độ 5km/h thôi, tôi cố gắng không lộ ra sự sợ hãi, nắm chặt hai tay lại. Nó từ từ leo lên đỉnh của đường ray. 1..2..3.. Áaaaaaaaa. Tôi la thất thanh lên. La không biết trời trăng mây gió gì hết, tôi nhắm chặt hai mắt rồi tiếp tục la hét. Trong tiếng vù vù của gió, tôi nghe thoáng thoáng tiếng cười khúc khích ở kế bên. Là Char ẻm đang cười vô mặt tôi đó. Mất mặt chết đi được. Suốt 2 phút tiếp theo tôi ráng không la hét để giữ lại chút thể diện cho mình nhưng có vẻ vẫn không vớt vát được gì, dư âm của trận hét toáng kia vẫn còn trong đầu Char hay sao í. Ẻm cười từ nãy giờ vẫn chưa ngưng được. Đến khi đoàn tàu dừng hẳn, tôi nhanh chóng tháo dây an toàn mà rời tàu, lấy hai tay che cho vẻ mặt xanh lè của mình.

"Uiiii, trò này vui chết đi được"

"Hay chơi thêm lần nữa đi"

"Hahahahaha...."

"Ủa má, chơi tàu lượn có gì vui mà cười dữ zậy?"

"Chời ơi... Tụi mày có biết gì hông?Hahahaha.."

"Dụ gì?"

"P'Faaa... đã hét toáng lên lúc mình xuống dốc đó... Hahahahaha"

"Ủa vậy là giọng hét khi nãy là của P'Fa đó hả? Hahaha"

"Tao đã tự hỏi ai mà giọng khoẻ  như vậy nữa cơ chứ? Hahaha"

"Chị ấy nắm chặt tay tao như vậy nè, rồi lại tiếp tục la hét"

Ờ thì đúng là tui có nắm tay em ấy đó, nhưng mà có ngờ sao nó lại hề hước như vậy đâuuuu. Sau một trận cười hả hê thì chúng tôi đi ăn, đi mua đồ makeup cho cuộc thi. Vậy mà hơn 10 giờ chúng tôi mới quay trở về khách sạn với ba túi đồ bự chà bá. Tôi và Heidi, Nampetch là người phụ trách cầm 3 giỏ đồ bự chảng của 3 nàng kia. Vậy là một ngày đã kết thúc bằng việc ngả mình xuống chiếc giường thân yêu của tôi.

Tôi mở máy lên livestream với fan một chút. Do nguyên ngày nay tôi đã biệt tăm biệt tích trên mạng xã hội vì bận đi chơi với "faen"rồi. Đang nói hăng say thì...

"P'Faaa"

"Hửm?"

"Em thèm sữa dâu quáaa"

"Rồi rồi đợi chị chút"

Không cần ẻm nói thì tôi cũng hiểu ý em là gì luôn rồi. Tôi hiểu rõ ẻm quá mà.

"Mọi người ơi, mình có chuyện bận xíu, mọi người nói chuyện N'Char nha"

Tôi đưa điện thoại qua cho em.

"Nếu em thích thì có thể tắt live bất cứ lúc nào em muốn nhé, chị đi rồi về ngay"

"Vâng, rak P'Fa na khaaaaa"

Tôi tức tốc chạy xuống 7 Eleven để mua cho ẻm hai hộp sữa dâu cho bằng được. Vậy mà quên mang theo tiền mặt (sụyt... thật ra là do tôi dùng hết tiền để chơi gắp thú trong trung tâm thương mại đó, vậy mà gắp được có mỗi con thỏ nhỏ xíu cho Char thôi à), tôi đành dùng thẻ để cà, xui sao mà cái máy đó lại dở chứng, cà qua cà lại cũng không ăn, nhân viên loay hoay vậy mãi vẫn chưa sửa được.

Quay lại với buổi live, Char vừa mới kể vụ Engfa lúc chơi tàu lượn mà cười sặc sụa.

"Mọi người biết gì không? P'Fa đã nắm tay mình thật chặt mà muốn gãy cả xương luôn ấy. Chị ấy la hét y như một đứa trẻ bị mẹ đánh luôn"

Lúc này điện thoại kêu lên. Là của Heidi nhắn trong group chat riêng.

:Ê, Char, mày qua phòng tao đi, tụi tao có bất ngờ cho mày nè
:Đúng đó, qua nhanh lên đi má
:Tao đang live bên ig của P'Fa nên xíu nữa tao mới qua được
:Ghê ghê, được P'Fa đưa máy riêng live luônnnn
:Xịn xịn xịn

:Tại P'Fa đi mua sữa cho tao thôi nên P'Fa mới đưa cho tao thôi
:Đù đù được P'Fa mua sữa cho uống lúc 10h30 đêm luônnnn
:Đỉnh đỉnh đỉnh
:*bất lực* Mệt tụi bay quá, đợi xíu nữa tao qua
:Ok, ok

"Mọi người ơi, thật tiếc là giờ bé cũng có việc bận luôn rồi, mọi người không gặp P'Fa được trong live này nữa rồiii. Nhưng mà đừng có lo nha, bé với P'Fa sẽ live chung với nhau trong một ngày không xa áaa. Bye bye mọi người 💋"

Cô nhân viên kia sau khi kêu được quản lý tới thì cũng sửa xong cái máy. Engfa cầm bịch sữa quay về khách sạn.

Charlotte đang tung tăng tới phòng của Heidi và Marima. Bước vào thì tối thui, không thấy ánh sáng ở đâu hết. Vừa ngó nghiêng tìm công tắc đèn thì có ánh sáng phát ra từ trước mặt. Ánh sáng chiếu lên gương mặt của ai đó và người đó quay sang nhìn về phía Char.

"Áaaaaaaaaaaaaaaaaa..."

Charlotte sợ hãi chạy ra bên ngoài, đúng lúc này Engfa vừa bước ra từ phòng vì không thấy Char đâu. Charlotte như thấy được vì cứu tinh trước mắt, liền nhảy cẫng lên ôm lấy người Engfa. Hai tay vòng qua sau cổ Engfa, hai chân co quắp lên tạo góc 90 độ hoàn hảo. Engfa cũng theo phản xạ mà tay vòng qua chân Charlotte, nâng người cô lên.

"Charlotte..."

"P'Faaaa, trong phòng đó...trong phòng đó có ma"

"Char, em bình tĩnh, em xuống trước cái đã"

"Không đâu, em sợ lắmmm"

Nói xong em liền rụt đầu vào hõm cổ chị. Hốc mắt đã đỏ hoe. Engfa biết Charlotte sợ ma vì có lần em bị doạ cho phát khóc vì nghe bạn kể chuyện ma trên live của Engfa. Lúc đó, Engfa đã phải dỗ em suốt đêm. Không nỡ nên đành ôm em mà bước vào trong. Engfa bật đèn lên. 4 cặp mắt dán chặt vào hai người.

"Ủa sao mọi người?"

"Ủa rồi sao hai người..?"

"Tách"

"Tách"

"Tách"

"Tách"

"..."

Tiếng tách tách vang lên liên tục. Char ngại ngùng càng rút đầu vào người chị hơn. Hai má lại đỏ ửng lên. Engfa từ tốn tới bên sofa, đặt người em xuống. Mặt đối mặt với Charlotte. Nâng gương mặt đỏ ửng của em lên.

"Có gì mà phải ngại, chuyện này còn xảy ra dài dài mà Char. Tập thích nghi trước thế này cũng tốt đó"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net