24. Đoàn viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Không ai ngờ rằng Charlotte và Aoom sẽ trở thành bạn bè.

Cả lớp đều biết Aoom là một lớp trưởng khó chịu, cả lớp cũng biết người mà mà Aoom ghét nhất chính là Charlotte nhưng chỉ sau một đêm hai người họ dường như đã trở nên thân thiết, dường như không giấu nhau bất cứ thứ gì.

Ngay cả cô giáo chủ nhiệm thường xuyên nhìn thấy hai cô bé này nắm tay nhau, cùng nhau trò chuyện cười đùa sau giờ học, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, từ khi nào Aoom lại trở nên thân thiết với người khác như vậy?

Trong số những người ngạc nhiên, người đau lòng nhất chính là Meena, cô bé này trong lòng mang thù, mâu thuẫn ầm ang ĩ với Aoom một lần, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cô bé coi Charlotte như một người bạn tốt.

Không nghĩ tới, chớp mắt một cái Charlotte lại cùng “kẻ thù” của mình chơi với nhau. Lúc đó, cô bé không vui, chất vấn Charlotte có phải không muốn làm bạn với mình nữa không.

Khi cô bé nói chuyện, Aoom ở ngay bên cạnh Charlotte, nghe vậy hừ một tiếng, dường như Meena đang dỗi, tiếng hừ sớn hơn rất nhiều so với Aoom, cả lớp đều quay đầu qua nhìn.

Charlotte rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa hai người, không biết làm cách nào để xoa dịu mối quan hệ giữa Aoom và Meena,đành phải cười cười nói với Meena sau khi tan học sẽ mời cô bạn ăn kem.

Meena là một con mèo nhỏ háu ăn, nghe nói có nói có kem để ăn cũng không so đo nữa, ai ngờ sau khi tan học
Charlotte lại dẫn Aoom cùng nhau tới.

Meena vô cùng tức giận, hầm hừ chống nạnh, phồng má nói:

"Tớ không đi! Hai người đi một mình đi! Charlotte, từ nay về sau, tới không bao giờ chơi với cậu nữa!"

"Nhưng ngày hôm qua dì ở cửa hàng kem nói có món sinh tố hoa quả mới, Meena, cậu thật sự không muốn ăn sao?"

Lời này của Charlotte khiến cho Meena đang định rời đi lập tức dừng lại, cô bé dừng lại ba giây, dùng cuối cùng, không thể cưỡng lại sự cám dỗ của món sinh tố trái cây mới, không có cốt khí quay người lại nhưng vẫn còn cứng miệng:

"Vậy... Vậy lần này mình sẽ đi!”

"Được!"

Tay trái Charlotte nắm tay Aoom, tay phải nắm tay Meena, ba đứa trẻ vui vẻ cùng nhau đi đến quán kem.

Đáng tiếc sức khỏe Charlotte không tốt, dạ dày lại yếu, nếu uống quá nhiều lạnh, ăn quá nhiều đồ lạnh, ban đêm sẽ bắt đầu đau bụng, mặt tái nhợt vì đau đớn, nằm trong lòng Engfa ôm bụng rên rỉ.

Engfa đau lòng muốn đưa cô bé đến bệnh viện nhưng cô bé không thể di chuyển, hai tay ôm bụng luôn miệng nói đau bụng, ôm chặt Engfa không cho cô đi. Engfa không còn cách nào khác, đành phải cho cô bé uống hai viên thuốc đau bụng, sau đó lấy túi ấm chườm lên bụng, dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng cho cô bé.

Phương pháp này rất hiệu quả, hơn nửa giờ sau, Charlotte không kêu đau nữa, ôm Engfa ngủ.

Engfa sợ Charlotte khó chịu nên nhẹ nhàng xoa bụng cho cô bé cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Charlotte không còn đau bụng, cả người cũng không còn khó chịu, tinh thần sảng khoái ra khỏi giường, nhìn thấy Engfa đang ở trong phòng tắm đứng trước gương đánh răng, sắc mặt tiều tụy.

Charlotte không còn cảm thấy sảng khoái, trong lòng như có tảng đá đè lên, vừa đau lòng vừa áy náy, cô bé nắm lấy tay trái của Engfa , cúi đầu xin lỗi cô.

Engfa súc miệng xong xoa đầu cô bé:

"Ngoan lắm, Tiểu Char, lần sau em cũng biết mình không thể ăn quá nhiều kem đúng không?"

“Em biết rồi, sau này em sẽ không bao giờ... ăn kem nữa..."

"Như vậy thì không cần."

Engfa cười nói, "Sau này chỉ cần ăn ít lại là được."

Charlotte suy nghĩ một chút rồi  hỏi:

"Vậy mỗi cuối tuần, em có thể ăn một cái được không?"

Engfa cười nói: "Đương nhiên được rồi."

Sau đó, Charlotte thường xuyên dẫn Meena và Aoom đi làm bài tập, cùng nhau ăn đồ ăn vặt, làm bài tập, thành tích học tập của Meena không được tốt lắm, dần dần cô bé sẽ chủ động hỏi Aoom khi gặp những câu hỏi mà mình không hiểu. Aoom cũng sẽ kiên nhẫn chỉ cho cô bé từng bước một, cách áp dụng công thức. Meena phát hiện Aoom không hề khó chịu như mình nghĩ, giải thích vấn đề rất kiên nhẫn, có khi còn giải thích rõ ràng hơn cả giáo viên, Aoom cũng phát hiện Meena không hề càn quấy như mình vẫn thấy, cô bé là một người tốt, sau khi Aoom giảng bài xong, Meena chủ động mời cô bé đồ ăn vặt. Quan hệ giữa Aoom và Meena càng ngày cảng gần gũi.

Meena chính là người cầm đầu nhóm con gái trong lớp, nếu cô bé đã chấp nhận Aoom, vậy thì các bạn học nữ khác cũng trở nên thân thiết với Aoom.

Nhóm con trai trong lớp thấy mối quan hệ giữa đám con gái thay đổi một cách chóng mặt thì không nhịn được há hốc mồm. Cuối cùng, Mark, người sớn tuổi nhất kết luận:

“Con gái quả thực là những sinh vật kỳ lạ."

Những cậu bé còn lại đều gật đầu đồng ý.

Mâu thuẫn giữa Aoom và những đứa đứa trẻ trong lớp tồn tại từ rất lâu, bắt nguồn từ thời mẫu giáo, mỗi khi có chuyện gì Aoom đều cáo trạng với giáo viên chủ nhiệm. Khi cô bé đi mách giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên những đứa trẻ kia cũng không chịu yếu thế, bọn chúng cũng tới tố cáo với giáo viên, ầm ĩ tới mức giáo viên chủ nhiệm cũng cảm thấy đau đầu.

Giáo viên chủ nhiệm khi đó là một giáo viên già sắp nghỉ hưu, dạy mầm non hơn mười năm, chưa bao giờ dạy lớp nào khó như vậy. Ngày nào cũng cầu thần bái phật cho bọn chúng mau chóng lên lớp một. Tới khi bàn giao công việc, đối phương còn vỗ vai cô Turn đầy ẩn ý, dặn dò cô ấy “nhất định phải cố gắng".

Turn nhìn thấy vẻ mặt như gỡ xuống được gánh nặng của lão tiền bối khi đó, suýt chút nữa bật khóc . Cô ấy tự hỏi làm thế nào mình có thể quản lý một lớp học khó khăn như vậy. Cô ấy đã cố gắng hòa giải mối quan hệ giữa Aoom và các bạn khác trong lớp nhưng tất cả đều chỉ hòa giải mặt ngoài, không có nhiều tác dụng lắm.

Turn nghĩ mình vẫn phải đến lớp để bọn nhỏ tốt nghiệp. Quả thật, mỗi buổi sáng thức dậy cô ấy đều muốn từ chức.

Ai có thể ngờ Charlotte lại tới lớp một hai ngày, vốn dĩ cô ấy còn tưởng này, vốn dĩ cô ấy còn đối phương là tiểu công chúa bị người ta chiều chuộng tới hư.

Không ngờ lại là một đứa nhỏ có giáo dưỡng, không cần Turn phải bận tâm vẫn còn thể giải quyết mâu thuẫn một cách lặng lẽ!

Bây giờ lớp một hai đã thực sự trở thành một nhóm thân thiện, Turn mỗi ngày đi làm đều cảm thấy thoải mái, ngay cả mụn trên mặt cũng biến mất, tự nhiên cô ấy cũng thích Charlotte hơn. Thậm chí cả các giáo viên các môn khác đều rất yêu thích Charlotte. Tất cả cuộc thi trong trường như phong trào bảo vệ môi trường, thi hùng biện... Nhất định sẽ ghi tên Charlotte vào danh sách tuyển thủ tham gia.

Nhìn chung, cuộc sống cấp 1 của Charlotte khá dễ chịu, thành tích luôn dẫn đầu, được giáo viên khen ngợi ở nhiều môn học khác nhau, có một nhóm bạn tốt mà trước đây chưa từng có, khi nói chuyện cũng sẽ không bị nói lắp nữa. Gặp một vài chuyện cũng không còn luống cuống nữa, ngay cả vóc dáng cũng đều cao hơn một chút.

Tối hôm đó, khi Charlotte tắm xong, Engfa nhìn bộ đồ ngủ của cô bé, rõ ràng ống tay áo đã ngắn hơn một chút, chiếc quần trước đây che tới mắt cá chân giờ đã trở thành quần bị cắt ngắn.

Engfa hỏi: “Em cao lên rồi à?"

"Em đã cao lên rồi đúng không?" Charlotte không nghĩ như vậy.

"Để chị đo cho em."

Nói là làm, Engfa bảo Charlotte đứng dựa tường, cầm thước dây đo một chút, quả nhiên cô bé đã cao hơn, so với lúc mới tới đây đã cao hơn 6cm!

"Đây không phải là nói, em sẽ nhanh chóng có thể cao bằng EngEng đúng không?"

Engfa khẽ đánh vào mũi cô bé một cái:

“Cô bé, còn sớm mà.”

Charlotte rất thất vọng nói: "Vậy khi nào em mới có thể cao bằng chị?"

"Ít nhất phải chờ tới khi em mười tám tuổi rồi nói sau."

Mười tám tuổi... Charlotte nghĩ thầm, năm nay cô bé mới bảy tuổi, còn mười một năm nữa, một năm có 365 ngày, thì cần có...

Charlotte than thở: “Cần có hơn ba ngàn ngày...”

Engfa mím môi và cười trộm.

Bây giờ cô bé đã cao hơn, nhiều bộ quần áo ban đầu không còn mặc được nữa, Engfa tranh thủ dọn dẹp tủ quần áo và thay quần áo từ trong ra ngoài theo kích cỡ của Charlotte.

Lần này Engfa cảm thoải mái hơn, cô bỏ hết thẩm mỹ của Nudee năm ngoái và phối quần áo của Charlotte theo sở thích của riêng mình. Engfa rất thích một nhãn hiệu quần áo trẻ em, những chiếc váy nhỏ thanh lịch, kiểu dáng đơn giản, một số chi tiết có ý nghĩa thiết kế tuyệt vời, khi mặc trên người Charlotte, trông tươi tắn hồn nhiên, như thể được thiết kế riêng cho cô bé.

Cái nóng như thiêu đốt của mùa hè kéo dài đến tận Trung Thu vẫn không chịu rời đi, Trung thu năm đó không phải là ngày nghỉ lễ hợp pháp, Engfa đón Charlotte đi học về. Buổi tối, hai người cùng nhau ngồi ở ban công ngắm trăng, ăn bánh trung thu.

Khẩu vị của Charlotte không giống người khác, cô bé rất thích ăn hạt dưa trắng trong bánh trung thu nhân hạt, cô bé bẻ cả chiếc bánh thành từng miếng nhỏ rồi ăn hạt dưa bên trong. Sau khi ăn xong thì cô nhét miếng bánh vào trong miệng Engfa.Engfa há miệng ra, Charlotte thực hiện được âm mưu, nở nụ cười có chút giảo hoạt:

"Ăn ngon không?"

Engfa đang nhai bánh trung thu, nhìn Charlotte, cố ý lạnh mặt, "Không ngon, hạt dưa hết rồi."

Vì thế Charlotte càng cười vui vẻ hơn, giống như một con tiểu hồ ly đã thực hiện thành công trò đùa của mình.

Nhưng một lúc sau, Charlotte đặc biệt nhặt một nắm nhỏ hạt dưa, giơ lên cao cho Engfa ăn:

“EngEng, hiện tại đã có hạt dưa rồi!”

Engfa nắm lấy cổ tay Charlotte , cúi đầu, cuộn đầu lưỡi, lăn tất cả hạt dưa trong lòng bàn tay vào miệng, đầu lưỡi chạm vào lòng bàn tay Charlotte, lòng bàn tay còn có chút ngứa ngáy, cô bé không nhịn được lăn vào trong lòng Engfa cười phá lên.

Engfa cố tình cù cô bé.

" EngEng! EngEng, em sai rồi!"

Charlotte vừa cười vừa hét lên, vặn vẹo trốn tránh luôn miệng cầu xin, cười cho đến khi mắt chảy ra. Engfa cuối cùng cũng buông cô bé ra. Charlotte cười mệt dựa vào trong vòng tay Engfa thở hổn hển, cả hai đều không nói một lời, ngẩng đầu ngắm trăng.

Đêm Trung thu, gió mát xua đi cái nóng ban ngày, khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu, trong không khí thoang thoảng mùi hoa quế, Charlotte rúc vào trong ngực Engfa, hô hấp dần trở nên đều đều, cũng không còn nhúc nhích nữa.

Charlotte chỉ vào mặt trăng trên bầu trời hỏi:

"EngEng, tại sao vào dịp Trung Thu thì mặt trăng lại tròn như vậy?"

Engfa vén mái tóc rối bù trên trán cô bé, cũng nhìn lên bầu trời.

Đây là lần đầu tiên sau hơn 20 năm Engfa quan sát mặt trăng một cách nghiêm túc như vậy. Engfa có thể đọc thuộc lòng hàng trăm bài thơ ca ngợi ánh trăng, cả cổ xưa và hiện đại. Nhưng trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ ngẩng đầu lên và nhìn mặt trăng một cách nghiêm túc.

Trong mắt cô, mặt trăng chỉ là một vệ tinh quay quanh trái đất, nói một cách thẳng thắn, nó là một tảng đá đớn frong vũ trụ, chỉ có giới trí thức, nhà thơ muốn bày tỏ nỗi buồn để sáng tác, nên họ đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào một vật thể lạnh như băng.

Nhưng hôm nay, ôm trong lòng một cô bé dịu dàng xinh đẹp, đột nhiên có một sự hiểu biết khác về những mong đợi này.

“Trăng tròn là lúc người ta đoàn viên.”

Trăng tròn là lúc người ta đoàn viên.

Charlotte nhẩm lại một lần rồi mới nói:

"Tiểu Char cộng với EngEng có nghĩa là đoàn viên."

"Đúng vậy, Tiểu Char thêm EngEng chẳng khác nào đoàn viên."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#englot