27. Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đây là lần đầu tiên Charlotte chứng kiến Engfa tham gia vào cuộc tranh chấp quyền lực của Waraha gia.

Engfa và Endin qua lại với nhau, frơng lời nói đều có ẩn ý và gai góc. Engfa âm mưu giành quyền lực của Waraha gia.
Endin muốn tìm người che chở cho con gái út của mình, hai người đều thử thăm dò, thỏa hiệp. Cuối cùng, có vẻ như họ đã đạt được thỏa thuận tạm thời.

Thế giới của người lớn quá phức tạp, Charlotte không thể tham gia, cũng không muốn tham gia, may mắn là đồ ăn nhẹ trên bàn trà rất ngọt, hương vị khiến người ta kinh ngạc. Charlotte bị Engfa cắt đồ ngọt khi cô bé bắt đầu thay răng, một miếng điểm tâm vào miệng đã gợi lên cơn nghiện đồ ngọt của cô bé. Cô bé liên tục bỏ bánh ngọt vào miệng, thỉnh thoảng cô bé còn lén nhìn Engfa một chút, xác nhận cô không phát hiện ra chuyện mình ăn vụng đồ ngọt.

Charlotte ăn xong miếng bánh ngọt thứ năm, nhấp một ngụm trà, khi bàn tay nhỏ bé sắp chạm vào miếng thứ sáu, Engfa đã cầm cả đĩa bánh ngọt lên, bảo người làm nhanh chóng mang đi.

Tay Charlotte dừng lại giữa không trung, ánh mắt dõi theo đĩa tráng miệng trong tay người hầu trôi đi xa, sau đó định thần lại, buồn bã nhìn Engfa.

"Không được ăn, cẩn thận sâu răng."

Trong khi Engfa và Endin đang mặc cả qua lại, cô vẫn dành được một chút tinh lực để ý tới Charlotte, khi nhìn thấy đôi mắt to đầy ai oán của Charlotte, cô nở một nụ cười dịu dàng, vỗ vỗ vào đầu cô bé:

"Hơn nữa, tối nay có bánh sinh nhật của chị gái, em ăn no rồi, tối nay không ăn được bánh, chị gái sẽ buồn."

"...Dạ." Charlotte miễn cưỡng đồng ý.

"Có phải Tiểu Char cảm thấy nhàm chán không? Nhìn xem, bên đó có một chiếc xích đu. Sao em không ra đó chơi một lúc?"

Engfa chỉ vào chiếc xích đu ở đầu sân bên kia nói.

Chiếc xích đu đó được Endin dựng trong sân cho Engel lúc ba tuổi, Endin nhìn  Engel lớn lên trên chiếc xích đu đó đến mười sáu tuổi, từ nay trở đi, chiếc xích đu này có lẽ sẽ thuộc về người tên Tiểu Char này.

Nhìn thấy Engfa tương tác với Charlotte, Endin lại nghĩ đến mẹ của cô, khẽ thở dài,

"Con và mẹ con rất giống nhau nhưng tính cách phần lớn không giống."

Mẹ Engfa xuất thân xuất thân từ một gia đình trí thức, khi còn trẻ bà ấy đã gặp Endin, sau này có Engfa, người phụ nữ đó tin vào quan điểm từ mẫu dạy hư con, dạy dỗ Engfa quá khắc nghiệt nhưng lại không đủ yêu thương. Engfa và bà ấy cũng không có nhiều tình cảm.

Thậm chí vào ngày bà ấy qua đời, trong lòng Engfa vẫn rất bình tĩnh, không rơi một giọt mắt nào. Sự lạnh lùng hiện tại của cô ngoại trừ trời sinh ra, thì hơn nửa đều là công lao của người phụ nữ đó.

Sự giáo dục Charlotte của Engfa, dưới ánh mắt của Endin, đơn giản là quá yêu thương và chiều chuộng.

Engfa nhìn Charlotte chơi xích trong sân, ánh mắt cô không hề rời khỏi cô bé một giây phút nào, sợ cô bé trượt chân ngã khỏi xích đu:

"Con không đặt nhiều kỳ vọng vào cô bé, chỉ mong cả đời con bé được bình an là tốt rồi."

"Đối với em gái con, ba cũng mong như vậy."

Endin gật đầu, thở dài, "Người ta đều nói, nuôi con mới biết tấm lòng cha mẹ, tâm trạng của ba, đoán chừng cũng chỉ có con mới có thể hiểu được."

Engfa ang nghĩ đến câu đang nghĩ đến "lòng cha mẹ" trong lời nói của Endin, từ lúc sinh ra đến nay, trong tổng cộng hai mươi hai năm, cô chỉ nhìn thấy Endin ba lần: lần đầu tiên là khi cô 8 tuổi, năm ấy lương tâm của Endin trỗi dậy, ông ta đã tới gặp cô và mẹ. Lần thứ hai là khi cô mười lăm tuổi, mẹ cô qua đời, Engfa được đưa về Waraha gia, kính trà cho Endin trong từ đường tổ tiên, quỳ hai tiếng đồng hồ. Lần thứ ba
chính là hiên giờ. Endin  trước khi chết, ông ta còn muốn cô chăm sóc cho “cô em gái” thật tốt.

Mối quan hệ của Endin với Engfa không gì khác hơn là lòng cha mẹ trong ba lần gặp mặt này.

Vì vậy Engfa nghe Endin nói xong, động tác cầm tách trà lên của cô nhanh hơn một chút, giấu đôi môi mỏng sau thành cốc, không khỏi bật cười, cụp mắt uống trà, một chút châm chọc cũng ẩn dưới mí mắt, không chút dấu diếm.

Engfa chiều nay không đi đâu, chỉ cùng Endin uống trà trong sân cho đến khi mặt trời lặn, lão quản gia đến thông báo:

"Lão gia, nhị tiểu thư, yến tiệc sắp bắt đầu."

Engdin nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nhìn Engfa:

“Tiểu Fa, ba đi đứng không tiện, con đỡ ba qua đó được không?”

" Vâng, thưa ba."

Engfa ngoan ngoãn đặt tách trà xuống, mỉm cười đứng dậy, đi tới đỡ Endin.

Đó là một khung cảnh phụ từ tử hiếu, vui vẻ hòa thuận, ngay cả lão quản gia kiến thức uyên thâm cũng không khỏi có chút kinh ngạc, từ khi nào nhị tiểu thư và lao gia lại có quan hệ thân thiết như vậy?

"Tiểu Char, đi thôi."

“Dạ.” Charlotte nhảy xuống khỏi xích đu, chạy tới chỗ Engfa, nắm lấy tay còn lại của cô.

Quy củ của Waraha gia rất nghiêm, buổi họp mặt gia đình cũng không náo nhiệt như tiệc sinh nhật bên ngoài, mọi người đều ngồi đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chờ đợi Engfa đến đỡ người đứng đầu hiện tại của Waraha gia vào ghế chính.

Những người đang ngồi ở đây có vài người không biết Engfa, cũng không ít người trực tiếp tiếp xúc Engfa.

Mấy năm nay Endin luôn mặc kệ sự đời, thế lực Waraha gia hỗn loạn. Mỗi người đều Muốn lợi dụng tình thế hỗn loạn có được một chút lợi ích, ánh mắt của bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ohm Waraha , không ai để ý đến đưa con gái ngoài giá thú này.

Tuy nhiên, trong bữa tiệc sinh nhật của con gái út Waraha gia, Endin lại nhờ cô con gái lớn chưa từng lộ diện đỡ mình tới, hành động này ít nhiều cũng có chút ý tứ sâu xa, việc tranh đoạt quyền lực trong đại gia tộc, sau này càng không thể phớt lờ.

Sau khi Endin ngồi xuống, ông ta nói với Engfa:

“Tiểu Fa, hôm nay anh trai của con đang ở ngoài đón khách, mọi người ở đây  đều là người nhà, không cần khách sáo. Hôm nay con có thể ngồi ở phía bên tay phải của ba."

Sau khi ông ta nói xong, sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.

Vị trí mà Endin vừa chỉ là chỗ đứng thứ hai trong Waraha gia! Đây là chỗ ngồi đặc biệt của Ohm nhiều năm như vậy, bất kể Ohm có ở đó hay không, chưa bao giờ có tiền lệ cho người khác ngồi, hiện tại Endin lại để cho đứa con gái ngoài giá thú này ngồi, ý tứ bên trong chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Endin muốn phế vị trí Ohm Waraha , đưa đứa con gái ngoài giá thú của mình lên nắm quyền!

Chưa kể trong thế kỷ qua chưa từng có tiền lệ phụ nữ làm gia chủ Waraha gia, cho dù có thì cũng phải là Engel , họ hàng trực hệ, không có lý do gì lại để con gái ngoài giá thú không rõ nguồn gốc phụ trách Waraha gia!

"Vâng, thưa ba."

Engfa cung kính đáp lời, vẻ mặt bình tĩnh, dẫn Charlotte ngồi xuống bên cạnh Endin nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.

Thu xe giữ tướng, Endin đã nhanh chóng đẩy một người lên trước, tương đương với việc dựng lên một mục tiêu sống, mọi người đều nhìn chằm chằm vào mục tiêu, đương nhiên Engel sẽ được an toàn.

Nhưng đây chính là điều Engfa mong muốn, cô đã kinh doanh bên ngoài nhiều năm, luôn đau khổ vì không có cơ hội xuất hiện ở Waraha gia, hiện tại chính là thời cơ tốt, Ohm hống hách, bạo ngược. Trong những năm qua, anh ta có vô số kẻ thù, mà kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, Engfa có thể mượn sức một số người trong đó.

Nhân vật chính của bữa tiệc là Engel, cô ấy vẫn chưa tới nên mọi người chỉ có thể chờ.

Engel ở ngoài nhà bị mấy phóng viên bao vây, bữa tối bắt đầu, cô ấy mới tới, nhìn thấy Engfa , hai mắt lập tức sáng lên, khi nhìn thấy rõ vị trí mà đối phương đang ngồi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Cuối cùng thọ tinh cũng tới rồi."

Endin nhìn thấy Engel đi vào, trong mắt hiện lên ý cười, ông ta chống vào bàn, loạng choạng đứng dậy:

"Engel, lại đây."

“Ba!”

Engel vén váy chạy đến bên ông ta, “Con tưởng ba không thoải mái nên sẽ không tham gia."

" Con gái nhỏ của ba đã mười sáu tuổi, sao ba có thể không đến?" Endin mỉm cười hiền lành,

"Engel , sau hôm nay con sẽ là người lớn, sau này hành động của con phải đúng mực, biết không? Nào, mau tới đây nói vài câu với bạn bè và họ hàng đi."

“Ba cũng đã nói đây là bạn bè và họ hàng, nên con cũng sẽ nói ngắn gọn.”

Engel đối mặt với mọi người, mỉm cười,

“Con đã ở nhà Waraha gia nhiều năm như vậy, tất cả các chú, dì, bác trai, bác dâu, còn có các anh, các chị đều nhìn em đớn lên. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, con mời các vị trưởng bối một ly." Nói xong, cô ấy cầm lấy một ly sâm panh quản gia đưa tới uống một hơi cạn sach.

Mọi người bên dưới sau khi cô nói xong cũng uống hết ly rượu đầu tiên

"Ngoại trừ trưởng bối, còn có một người khác."

Endin che miệng ho khan, kéo Engel đến bên cạnh Engfa, Engfa cũng hợp tác đứng dậy.

Engel  không hiểu tại sao ba mình lại biết Engfa, đang đợi ba giải thích thì nghe ông ta nói:

"Engel, đây là chị ruột của con, hồi nhỏ con đã gặp chị ấy một lần nhưng có thể bây giờ không nhớ rõ."

Engel sửng sốt một chút, "Cái gì?"

“Chị gái con là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã du học ở ngoài. Bây giờ chị ấy đi học về, sau này hai chị em sẽ chăm sóc lẫn nhau. Có như vậy người làm ba mới yên tâm."

Endin nói với vẻ nhẹ nhõm vô cùng.

Vẻ mặt khiếp sợ của Engel được Engfa quan sát, cô không nói rõ mà nhìn Engel bằng ánh mắt dịu dàng thâm trầm.

"Engel, đã lâu không gặp, chị là Engfa Waraha."

Hoàn toàn tình cảm như chị em, không nhìn ra được một chút nào việc Engfa vẫn luôn lạnh nhạt với Engel.

Engel ngạc đến mức không nói nên lời, thậm chí thấy thân thể cứng ngắc, đôi giày cao gót khiến cô ấy đứng không vững, lùi về phía sau hai bước, như sắp ngã nhưng Engfa đã nhanh tay lẹ mắt túm được cánh tay của đối phương.

"Chị... Chị, đã lâu không gặp."

Engel mơ mơ hồ hồ cố gắng nặn ra một nụ cười.

Chẳng trách Charlotte gọi cô là "EngEng", chẳng trách đối phương lại ghét mình tới vậy, Engel nghĩ, có lẽ cô ấy đã sớm biết, chẳng qua chỉ muốn trêu đùa mình chút thôi.

Trời đất chứng giám,Engfa  không hề có suy nghĩ như vậy, từ trước đến nay trong mọi việc cô đều có mục đích, chơi đùa với Engel đối với Engfa là một việc vô cùng lãng phí thời gian. Trước đây cô không chịu chấp nhận Engel, đơn giản vì cô vẫn luôn cảm thấy chán ghét người Waraha gia.

Thật khó để nói Engel cảm thấy thế nào bây giờ, cô ấy chỉ gặp người chị trên danh nghĩa một lần khi còn rất nhỏ. Dù sao, người chị đó chưa bao giờ xuất hiện, vì vậy Engel cũng coi như người này không tồn tại. Tuy nhiên, cô ấy và Engfa đã ở bên nhau hơn một năm, cô ấy nghiêm túc coi Engfa như một người bạn.

Đầu óc Engel trống rỗng, cô ấy chỉ dựa vào việc mình được dạy dỗ tử tế lịch sự chào hỏi đối phương mà thôi.

Charlotte ở một bên cũng bị sốc, cái gì? EngEng và chị gái kia thật sự là chị em ruột? Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi phải không? Nhìn dáng vẻ của EngEng, có lẽ chị ấy đã sớm biết rồi, vì sao lúc trước không chịu nói?

Trong lòng Charlotte có hàng trăm dấu hỏi nhưng khi nhìn chung quanh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cặp chị em vừa mới gặp mặt này, hiện tại hiển nhiên không phải lúc.

"Tôi tin rằng tất cả mọi đều biết con gái lớn Engfa của tôi. Năm nay hai mươi hai tuổi, là một đứa trẻ rất ngoan và cũng rất hiếu thảo. Hôm nay nhân dịp sinh nhật của Engel , tôi muốn đưa con bé về Waraha gia."

"  Tôi cũng đã nhờ người chọn ngày lành tháng tốt, ngày mùng 5 tháng sau tôi sẽ ra thông báo mở từ đường và thêm Tiểu Fa vào gia phả của Waraha gia."

Endin vỗ vai Engfa rồi lại nói với mọi người: "Khi lão gia tử qua đời có nói, con cháu của Waraha gia, tuyệt đối không thể lưu lạc ở bên ngoài."

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều náo động.

Có vẻ như Endin đã quyết tâm giao lại Waraha gia cho đứa con gái ngoài giá thú không rõ lai lịch này.

Một ông chú lớn tuổi và trầm tĩnh của gia lập tức đập bàn, chỉ vào mũi Endin mắng chửi, mắng ông ta cố ý hủy hoại thanh danh của Waraha gia, hai anh em họ của Endin cũng đứng lên khuyên ông ta, việc này không thể gấp, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận.

Engfa cực kỳ đắc ý, mỉm cười nhìn khuôn mặt những người Waraha gia chính thống này, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của bọn họ, khóe miệng cô khẽ mỉm cười.

Charlotte cũng trộm phát hiện ra, lúc này dường như Engfa đang rất vui vẻ.

Không phải loại niềm vui xuất phát từ trái tim, mà là... nói thế nào nhỉ, vui sướng khi người khác gặp họa?

Ngay cả nụ cười cũng khác thường ngày.

"Tôi đã quyết định rồi, mọi người không cần phải khuyên nữa, quản gia."

Quản gia tiến lên một bước.

Endin chậm rãi nói: "Bắt đầu yến tiệc."

"Vâng."

Ngày hôm sau, tin tức về đứa con gái ngoài giá thú của Endin sắp được ghi tên vào gia phả xuất hiện trên tiêu đề trang giải trí của các tờ báo sớn, những bí mật bẩn thỉu trong đại gia tộc luôn là tin tức được đông đảo công chúng quan tâm nhất. Sự việc này tiếp tục sôi sục trong vài ngày, tổng biên tập tờ báo đã cười đến tận mang tai khi nhìn thấy doanh số bán báo, thậm chí còn tổ chức tiệc ăn mừng doanh số bán báođã phá kỷ lục lịch sử trong nhiều ngày liên tiếp.

Cuộc sống của Waraha gia không hề dễ dàng, ngay khi vụ bê bối nổ ra, giá cổ phiếu của Waraha thị liên tục giảm, chỉ frong vài ngày đã giảm 10%.

Một số cổ đông không thể ngồi yên, lần lượt đến gặp Ohm để khởi binh vấn tội, Ohm là một kẻ ngốc, anh ta nhìn cổ phiếu của Waraha thị giảm mạnh như vậy cũng không hề có cách nào khác.

Anh ta gấp đến độ liên tục Gọi ông nội bà nội, khó khăn lắm mới tiễn được đám cổ đông này đi. Sau khi lau mồ hôi trên trán, anh ta tức giận đến mức đập vỡ tách trà, đá đổ ghế, hùng hùng hổ hổ tới tìm Engfa hỏi tội.

Engfa đang họp, tất cả những người trong phòng họp đều là cấp dưới của cô, Ohm cũng không cho Engfa một chút mặt mũi nào, đá tung cửa phòng họp, quát:

"Engfa Waraha ! Cô mau buớc ra đây cho tôi!"

Một số người quản lý đang chăm chú lắng nghe sự sắp xếp của Engfa cho quý tiếp theo, họ đều sợ hãi trước hành động của Ohm, ông chủ lớn tức giận, đương nhiên cấp dưới không dám nói gì, bọn họ đều không hẹn mà lập tức cúi đầu, chỉ sợ trận tai họa này đổ ập xuống đầu mình, kia chẳng phải tai bay vạ gió sao?

“Mọi người ra ngoài trước đi, cuộc họp sẽ được dời lại.”

"Được, được!" Các quản lý vội vàng xếp hàng đi ra ngoài, người ra ngoài cuối cùng cũng không quên đóng cửa phòng họp cho bọn họ.

Sau khi mọi người rời đi, Engfa mới cười hỏi: "Anh cả, anh tìm em có chuyện gì không?"

"Có chuyện gì à?" Ohm ném tờ báo buổi sáng vào mặt Engfa ,

"Đồ con hoang, cô còn dám hỏi tôi à!"

Engfa bị anh ta ném trúng cũng không hề tức giận, cô tắt máy chiếu, kéo ghế ngồi xuống đọc từng chữ.

Đừng nói, các tay săn ảnh thời nay thật giỏi trong việc dựng nên những khúc mắc trong cuộc sống của Engfa, nếu không phải Engfa là người liên quan thì ngay cả cô cũng sẽ tin.

"Đó chỉ là lời nói nhảm của một phóng viên báo lá cải. Một người độ lượng như anh, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận vậy được."

"Chuyện nhỏ?"

Ohm nghiến răng túm cổ áo cô,

"Cô gọi đây là chuyện nhỏ sao? Cô có biết hôm qua giá cổ phiếu của công ty giảm bao nhiêu không? Suýt chút nữa tôi đã bị mấy lão quỷ trong ban giám đốc kia ăn sống rồi đấy!"

"Thị trường chứng khoán không phải luôn như vậy sao? Lúc lên lúc xuống,anh của em sau này sẽ là người đứng đầu Waraha gia, tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này cũng không đáng."

Engfa lập tức gạt tay Ohm ra: "Nếu giá cổ phiếu vì em mà giảm, đương nhiên em cũng sẽ có cách làm nó tăng lên."

Ohm không tin, "Như thế nào?"

"Chuyện này anh không cần phải lo lắng, đợi vài ngày nữa anh sẽ biết."

Ohm hừ lạnh: "Tốt nhất là cô nên giữ lời!"

Engfa cười khẽ, “Em biết anh đang đề phòng em, anh sợ em vào Waraha gia cướp mất vị trí của anh nhưng anh không chịu suy nghĩ kỹ, trăm năm nay, đã có tiền lệ truyền lại cho nữ nhân chưa? Người chân chính uy hiếp tới anh căn bản không phải em."

Ohm cảnh giác: "Đó là ai?"

Engfa chớp mắt nhìn anh ta: “Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết sao?"

"Ý cô là... Nanon Waraha ?"

" Waraha gia chỉ có hai người con cháu trực hệ, anh và Nanon. Anh à, Nanon đã bí mật âm mưu nhiều năm, anh không diệt trừ hắn, để hắn sớn mạnh, ngược lại em chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú. Không anh phải gọi em là đồ “con hoang " sao, căn cơ ở Waraha gia không sâu, chỉ có thể dựa vào việc anh chiếu cố, căn bản không thể gây ra bất cứ sóng gió nào. Sao anh lại có thể để lão hổ dưới mí mắt mà nhắm vào em như vậy? Đây không phải tham nhỏ mất lớn sao?"

“Cái này..."

Engfa thấy Ohm còn do dự, liền bổ sung thêm:

"Lần này chuyện của Waraha gia truyền đi nhanh như vậy, chẳng lẽ anh không nghĩ tới việc có kẻ đứng đằng sau giở trò sao?"

"Là Nanon làm?"

Engfa chỉ cười, không nói gì.

Ohm mặc dù đã dao động nhưng vẫn tiếp tục mạnh miệng:

“Làm sao tôi biết được cô có đang cố ý châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa hai chúng tôi hay không, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?”

"Em chỉ mong anh suy nghĩ một chút, em là mối đe dọa lớn đối với Waraha gia hay Nanon là mối đe dọa lớn hơn? Nói thẳng ra, cho dù một ngày nào đó ba anh em chúng ta thật sự nháo tới mức anh chết tôi sống.Sau khi anh loại bỏ Nanon, vẫn còn dư lại ba phần sức lực, thừa sức đối phó với em. Nếu như anh với em cùng đấu tới mức hai bên cùng thiệt hại, lúc đó Nanon đang lớn mạnh, sau khi anh loại bỏ em,cho dù còn bảy phần sức lực, có thể đối phó với Nanon sao?"

Ohm vẫn im lặng.

Engfa biết đối phương đã bị mình thuyết phục:

"Anh nhất định phải suy nghĩ kỹ lời em nói, em còn có việc phải đi trước."

Sau khi ra khỏi phòng họp, Engfa tiến vào phòng làm việc của mình, gọi điện cho Nudee:

“Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Đàn chị, đúng như chị nói, hôm nay đã mua được không ít cổ phiếu của Waraha thị bán ra."

"Cẩn thận một chút, nhất định không được để lộ sơ hở."

"Chị yên tâm, họ đều là thương nhân chuyên nghiệp. Tài khoản của họ nằm rải rác, không ai có thể phát hiện ra."

Lúc này Engfa mới mỉm cười một chút.

Sau bữa tiệc sinh nhật, Engel yên tĩnh vài tháng, ở lại trường để tham gia lớp học và tham gia các hoạt động câu lạc bộ, không trở về Waraha gia, lại càng không tới nhà Engfa.

Engfa đã vào gia phả nhà Waraha gia, theo quy định, cô có quỹ tài khoản cá nhân riêng và được cấp bất động sản trong nhà chính của Waraha gia, tuy nhiên, cô sẽ về vào mỗi tối thứ bảy để ăn tối với ba mình. Sau đó cô lại vội vã trở về thành phố,chưa từng qua đêm ở Waraha gia.

Cuộc sống của Charlotte không có nhiều thay đổi, chỉ là một vòng quay đi học, tan học, nghỉ lễ, đi học, dù sao cô bé cũng không thể học xong Bản tình ca ánh trăng của Engfa.

Sau tiệc sinh nhật, Engfa vô cùng bận rộn, không chỉ bận rộn với công việc mà còn phải tìm thời gian để nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông về tài chính và kinh tế, có khi Charlotte ngủ rồi mà cô vẫn chưa về. Khi Charlotte tỉnh lại, cô đã rời đi, chỉ còn lại nửa bên ga trải giường nhăn nheo và ấm áp nhắc nhở Charlotte rằng cô đã về.

Khi Engfa đi vắng, Charlotte chơi một bản nhạc ngắn mà cô đã dạy theo trí nhớ của mình, cô bé thậm chí còn không biết đọc nhạc phổ nhưng với một đoạn mà Engfa dạy, cô bé chơi rất thành thạo. Charlotte vẫn luôn muốn đàn cho Engfa nghe nhưng cô quá bận, hoàn toàn không có thời gian.

Charlotte ngồi trước đàn dương câm, đếm trên đầu ngón tay đã bao lâu rồi  không gặp Engfa, một tháng ba ngày.

Cô bé và Engfa ở cùng phòng, ngủ cùng giường, suốt một tháng ba ngày qua, họ thậm chí còn chưa gặp mặt một lần.

"EngEng, em rất nhớ chị."

Charlotte nằm trên đàn, lẩm bẩm một mình:

"Chị mau quay về đi "

Charlotte lại cao thêm, cô bé luôn đứng đầu trong kỳ thi và giành được giấy chứng nhận học sinh xuất sắc, cô bé muốn chia sẻ những niềm vui nhỏ nhặt này với Engfa nhưng suốt một tháng ba ngày cô bé chưa từng nói chuyện với Engfa.

Ngay cả thời gian lần trước Engfa đi công tác cũng không dài như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#englot