29.Vị trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Engfa chưa bao giờ thất hứa, cô nói sẽ ở bên Charlotte một thời gian, quả nhiên là như vậy, cô đã ở cùng Charlotte trọn vẹn hai tháng.

Engfa không chỉ đưa Charlotte đi học, cô còn dành chỉ cô còn dành thời gian cuối tuần để cùng cô bé đọc sách, luyện đàn, đi tham dự các buổi hòa nhạc, tâm trạng tốt cũng sẽ theo bảo mẫu học nấu ăn nhưng quả thật cô không có thiên phú nấu ăn. Sau nhiều lần nấu nướng thì miễn cưỡng có thể ăn được nhưng không ngon.

Cho dù có khó ăn đến đâu thì bảo mẫu cũng chỉ có thể miễn cưỡng khen ngon, chỉ có Charlotte trời sinh mang một năng lực siêu phàm, cho dù Engfa nấu đồ ăn cháy đen cỡ nào, sau khi ăn xong cô bé đều chân thành khen ngợi tài nấu nướng của Engfa.

"..."

Engfa cũng là người có tự giác, làm được hai lần, cô hoàn toàn từ bỏ ý định tự mình nấu ăn.

Charlotte an ủi cô:

"Đừng nản lòng, EngEng. Cô giáo của bọn em có ông nói, nếu ông trời đóng lại một cánh cửa, sẽ mở ra cho chị một cánh cửa khác. Chị thấy không, ông trời mở ra cho chị nhiều cánh cửa như vậy. Cánh cửa bị đóng lại này cũng chỉ là một cánh cửa sổ nho nhỏ mà thôi, nếu không chị cũng không muốn mình bị cảm sao."

“Ừ.”

Engfa gật đầu khẳng định: “Em nói có lý.”

Bảo mẫu đang nấu ăn trong bếp, dì ấy cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện một cơn một nhỏ, trong lòng chỉ thầm nghĩ, cô Waraha cứ vui vẻ là tốt rồi, sau này cô nhất định đừng nói chuyện nấu nướng này là do tôi dạy, tôi không dạy nổi cô đâu...

Engfa ở nhà đã được một thời gian dài, ngoại trừ đón Charlotte tan học hoặc đưa cô bé ra ngoài chơi, căn bản cô sẽ không ra ngoài. Thỉnh thoảng Nudee có đến thăm. Một khi hai người họ đóng cửa thư phòng lại sẽ ở trong đó nói chuyện vài tiếng đồng hồ, Charlotte chưa từng thấy người khác đến thăm Engfa.

Ngay cả Charlotte cũng cảm thấy khó tin:

"EngEng,chị không cần phải làm việc sao?"

Engfa nói: “Chị đã bị sa thải khỏi công ty rồi.” Nhưng cô lại mỉm cười, trông không giống bị sa thải chút nào.

"Chính là vậy..." Charlotte ôm Engfa, tỏ vẻ an ủi:

"EngEng, chị đừng buồn, chị rã chị rất giỏi, nhất định sẽ sớm tìm được công việc khác. Hơn nữa, trước đây chị làm việc vất vả  như vậy, chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều sức lực. Bây giờ nghỉ ngơi một chút cũng tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Engfa nghe xong rất hài lòng,

"Xem ra môn ngữ văn học khá tốt, lần trước thi ngữ văn có phải em được điểm tuyệt đối không?"

“Không có.”

Nhắc tới chuyện này, Charlotte có chút thất vọng, “Bài văn bị trừ hai điểm, tám.”

"Không sao đâu.  Tám cũng rất giỏi rồi."

"Nhưng Aoom được 10 điểm! Cậu ấy nói muốn thi vào Regents School , em cảm thấy nhất định cậu ấy sẽ đỗ."

"Vậy Tiểu Char muốn thi vào đâu? Em cũng muốn thi vào Regents sao?"

"Nếu có thể thi được đương nhiên là rất mừng nhưng em cảm thấy  điểm của mình vẫn quá thấp."

Trường Regents School là trường trung học tốt nhất học tốt nhất Bangkok,  truờng trung học  và truờng phổ thông sát nhau, nếu cô bé Aoom và Meena đều có thể vào trường trung học Regents, điều đó có nghĩa là bọn họ có thể trở thành bạn học thêm vài năm nữa.

Charlotte và hai cô bạn đều có tình cảm rất tốt, chỉ cần nghĩ tới việc hai năm nữa sẽ phải xa nhau, trong lòng cô bé rất buồn.

Tuy nhiên, yêu cầu đầu vào của trường  trung học Regents rất khắt khe, học sinh ngoài khu học muốn vào học chỉ có thể dựa vào điểm số hoặc chứng chỉ của mình như thi Olympic Toán, thi tiếng Anh hay thi các cuộc thi cấp quốc gia.

Mặc dù Charlotte dành rất nhiều  thời gian để học tập nhưng cô bé chưa từng tham gia bất cứ cuộc thi nào, nếu chỉ xét thành tích thì cô bé kém hơn các bạn khác rất nhiều.

Engfa nói: "Đừng tạo áp lực quá sớn cho bản thân. Nếu có thể vào Regents School cũng rất tốt. Nếu như không thể, chỉ cần em coi Aoom và Meena là bạn bè, cho dù mấy đứa có xa cách thế nào cũng sẽ mãi là bạn bè."

Tuy nói như vậy, nếu có cơ hội tiếp tục làm bạn cùng lớp, đương nhiên Charlotte vẫn muốn tranh thủ một chút.

Engfa không thể nhìn nổi vẻ mặt buồn bã của Charlotte, cô vỗ vào gáy cô bé nói:

"Đừng nghĩ ngợi nữa, hôm kia không phải em nói muốn đi xem triển lãm nghệ thuật sao? Vừa lúc hôm nay em không cần phải học đàn, chị đưa em tới đó xem, thế nào? "

" Được, vậy em đi thay quần áo. EngEng đợi em một chút nhé."

Kết quả, Charlotte vừa thay quần áo xong, Nudee lại tới đây, Charlotte đành phải xin lỗi Charlotte , sau đó vào phòng làm việc nói chuyện với Nudee về công việc, chuyện triển lãm tranh chỉ có thể đợi đến chiều.

Charlotte nghĩ, tại sao EngEng bị sa thải rồi vẫn còn bận rộn như vậy? Cứ cách ba tới năm hôm là chị Nudee lại tới đây, chị ấy cũng không cần phải làm việc sao? Có phải chị ấy cũng bị sa thải rồi sao? Thật sự không thể hiểu nổi.

Engfa không hề nói dối Charlotte, mặc dù bây giờ cô không thực sự bị sa thải nhưng cũng không khác việc bị sa thải là mấy, Ohm đã lấy lý do thay đổi quản lý vào tháng trước để lấy mất quyền lực của Engfa. Cho cô nghỉ một  thời gian dài, còn nói muốn để cô “nghỉ ngơi một chút”.

Hai năm qua, tình hình trong công ty và thế cục cục của Waraha gia đều có sự rung chuyển rất đớn, Nanon hoàn thành việc học, gia nhập công ty, đồng thời cũng bắt đầu phụ trách một số vjệc của Waraha gia, anh ta rất giỏi việc mượn dao giết người. Quyền thế của Engfa càng lúc càng lớn, dần dần vượt ra khỏi phạm vi khống chế của anh ta, đương nhiên anh ta muốn mượn tay Ohm chèn ép cô.

Ohm nghĩ rằng Engfa sẽ nổi trận lôi đình, ít nhất cô sẽ tới chất vấn cậu ta, ai ngờ người của Engfa ở khắp nơi, tuyệt đối không nóng vội.

Engfa ở nhà được hai tháng thì đột nhiên có tin tức Waraha gia truyền tới Endin Waraha bị bệnh nặng.

Hai năm nay sức khỏe của Endin không tốt, cũng vì Waraha gia có nguồn tài lực hùng hậu, có thể giúp ông ta duy trì thêm hai năm nữa. Lúc này cũng đã tới giới hạn, dầu hết đèn tắt.

Chuyện lớn như vậy, nhất định Engfa phải quay về Waraha gia, dù sao cô cũng đã được thêm vào gia phả của Waraha gia.

Vì thể diện cho dù không muốj cũng sẽ phải quay về, cô đoán chừng còn phải mất một khoảng thời gian nữa. Cô lo lắng việc để Charlotte ở bên ngoài một mình nhiều ngày, vì vậy cô đưa Charlotte về cùng mình.

Lúc này bất kỳ biện pháp điều trị nào cũng chỉ làm tăng thêm sự đau đớn của bệnh nhân, bác sĩ đề nghị Endin nên bảo tồn điều trị, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày nấy, người nhà cũng bắt đầu chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.

Cuộc chiến giữa Ohm và Nanon đã được đưa ra ánh sáng, mọi người đều bận rộn nghĩ xem nên đứng về phía nào, ai mà có thời gian chăm sóc ông già sắp chết này? Cho nên khi Engfa đến gặp Endin, chỉ có một mình Engel trong phòng bệnh, còn lại cũng không có người Waraha gia nào khác.

Engfa đã không gặp Engel trong hai năm. Hai năm qua, Engfa thường xuyên quay về Waraha gia, lúc nào bận rộn nhất cũng hai tuần một lần nhưng hai chị em chưa từng gặp mặt, chỉ có một lời giải thích, Engel cố ý tránh mặt không muốn gặp cô.

Engfa cũng không có gì ngạc nhiên, vô duyên vô cớ lại có thêm  một cô chị gái, lại không phải do mẹ mình sinh ra, cho dù là ai cũng đều không thể chấp nhận được sự thật này.

Khi Engfa mở cửa phòng bệnh, Engel quay đầu nhìn cô:

“Tới rồi à?”

"Ừm."

Engel so với hai năm trước trông trưởng thành hơn nhiều, vẻ ngoài cũng gần giống một người phụ nữ trưởng thành hơn, cô ấy đơn giản chào hỏi Engfa, nhẹ nhàng gọi ba mình:

“Ba, chị đến rồi.”

Endin nằm ở trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra, cổ khó cử động, chỉ có thể đảo mắt một vòng, ánh mắt cố gắng dừng lại trên người Engfa:

“Lại gần... Gần một chút..."

Engfa bước hai bước tiến lại gần, đứng cạnh giường bệnh.

Tiểu... Tiểu Fa, nhớ kỹ những gì mà con... Đã đồng ý với ba..."

Engfa lạnh nhạt cười nói: "Ba yên tâm, con sẽ không nuốt lời."

"Vậy... Vậy... Được rồi..." Endin lại liếc sang nhìn Engel,

"Engel..."

"Ba, con ở đây, con ở đây."

Engel nắm lấy tay Endin, bàn tay già nua gầy gò, khô quắt như một cái rễ cây, vừa cầm vào thì mắt Engel đã đỏ hoe,

“Ba có điều gì muốn nói cứ nói với con đi."

"Con... Đi theo chị gái của con... Chị ấy... Chị ấy sẽ chăm sóc cho con..."

"Con không muốn người khác chăm sóc cho con."

Engel bướng bỉnh nghẹn ngào,

"Ba, ba đã nói là muốn nhìn thấy con kết hôn, ba không thể nói rồi lại nuốt lời như vậy được, con chỉ muốn ba chăm sóc cho con thôi."

Endin khó khăn nhếch khóe miệng lên, ông ta đã yêu thương cô con gái nhỏ của mình mười tám năm, đương nhiên muốn nhìn thấy cô lấy chồng, sinh con, tận mắt nhìn thấy hạnh phúc của cô nhưng Endin đã không thể chờ tới ngày đó được nữa rồi:

“Đi theo... Chị gái của con... Hứa với ba..."

“Con hứa, con hứa.”

Từng giọt mắt của Endin rơi trên mu bàn tay nhăn nheo của ông

“Ba, chỉ cần ba khỏe mạnh, bất cứ điều gì con cũng sẽ đồng ý.”

“Ba sẽ không sao, Engel, đừng buồn, ba sẽ khỏe.”

Endin lần lượt nhận được sự đảm bảo từ hai cô con gái, mỉm cười an tâm nhắm mắt lại.

Đường điện tâm đồ trên máy lập tức chuyển thành một đường thẳng tắp, tay của Endin không  còn chút sức lực nào nữa dần dần buông lỏng.

Engel mất đi ba, cô ấy ghé vào bên cạnh giường bệnh bật khóc nức nở.

Engfa đứng sang một bên nhìn, trong lòng không hề dao động.

Không có gì phải khóc cả, Engel nghĩ, cả đời được trời phú cho vinh quang vô tận, về già đã chết một cách mỹ miều, ai cũng đã định sẵn phải chết, Endin chết càng không cần phải tiếc nuối, trên thế gian cũng không tìm được mấy người.

Engel chỉ cảm thấy người chị gái đứng sau mình máu lạnh vô tình tới đáng sợ, khi ánh mắt chị ấy nhìn ba chết không khác gì nhìn một con vật chết.

Bốn giờ chiều bác sĩ đưa giấy báo tử, ngay sau khi Endin qua đời, Ohm danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu Waraha gia. Gần sáu giờ, anh ta dẫn theo một đám họ hàng Waraha gia chen vào trong phòng bệnh, dựa vào bên cạnh giường bệnh Endin đang nằm, gào khóc thảm thiết.

Ngay cả mấy người Waraha gia đi cùng với anh ta cũng khóc theo. Trong phòng bệnh cực kỳ ồn ào, khiến lòng người cảm thấy buồn phiền, Engfa không chịu nổi, cô tìm một lý do trốn ra bên ngoài hành lang đứng.

Engel cũng bị bọn họ ép ra khỏi phòng bệnh, cô ấy ngồi trên ghế dài ở hành lang lau mắt, tay áo ướt đẫm, Engfa đưa cho cô ấy một gói khăn giấy, nói:

"Lau đi."

“Chị không cần giả vờ tốt bụng.” Engel xua tay, tức giận nói.

“Sao cũng được.”

Engfa thu tay lại, thản nhiên nói:

“Bây giờ tôi về nhà chính, cô đi cùng tôi hay lát nữa tự mình về?"

"Không cần chị lo."

Lần này Engfa không ngồi yên, cô là người coi trọng lời hứa của mình, nếu cô đã hứa sẽ chăm sóc Engel, đương nhiên nói được phải làm được, Engel không đi, cô có thể đứng ở bên cạnh đợi. Đã hơn nửa tiếng, Engel vẫn không chịu đi, cô khẽ cau mày nói:

“Nếu cô không muốn về cùng với tôi, tôi sẽ đánh cô bất tỉnh, tìm người kéo cô về. Bây giờ đã gần 7 giờ rồi, Tiểu bảo bối của tôi vẫn còn phải nhịn đói chờ tôi cùng về ăn cơm, tôi không có thời gian để lãng phí với cô.”

Nhắc tới Charlotte, Engel chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi theo Engfa đi về phía nhà chính.

Engel rối rắm một lúc mới hỏi:

"Tiểu Char... Gần đây Tiểu Char thế nào rồi?"

"Rất tốt."

"Năm nay em ấy đã học lớp bốn rồi phải không?"

Ừm."

"Tôi... Đã lâu tôi không đến chơi với em ấy, chị giúp tôi nói với em ấy, nói em ấy đừng có trách tôi."

"Tự mình nói."

“...”

Chẳng lẽ không thể an ủi một đứa nhỏ đáng thương vừa mới mất ba được sao? Engel buồn bã thầm nghĩ Engfa vẫn máu lạnh như hai năm trước, thực sự không có chút thay đổi nào.

Charlotte đã thay đổi rất nhiều, khi Engel nhìn thấy cô bé, nếu cô bé không nói

"Đã lâu không gặp chị Engel"

Engel sẽ không dám tin người đang đứng trước mặt mình chính là cô bé gầy gò, nhỏ nhắn hai năm trước.

Charlotte sinh ra đã rất xinh đẹp, sáu bảy tuổi cô bé đã có đôi mắt to, bây giờ cô bé đã đớn, đôi mắt càng linh động hơn, đồng tử sáng như ngọc trai đen, trong vắt như mặt hồ sạch sẽ nhất, khóe mắt cô bé hơi cụp xuống, lúc nào cũng ngân ngấn , vừa nhìn đã có cảm tình.

Engel thầm nghĩ một cô bé xinh xắn như vậy, sau này sớn lên không biết sẽ có bao nhiêu đào hoa đây.

"Tiểu Char, đã lâu không gặp, chị rất nhớ em."

"Chị Engel nói dối, nếu nhớ em chị đã sớm tới gặp em rồi, sao hai năm rồi chị không hề tới?"

"Chị..."

Engel bị câu nói này của cô bé làm cho nghẹn lại, không nói nên lời, khi nhìn thấy cô bé cười tít mắt, cô ấy mới biết mình bị trêu chọc, liền hừ một tiếng đi tới khoá cổ Engfa,

"Được lắm, cô nhóc này, mới có hai năm không gặp đã đớn gan thế này rồi? Dám trêu chọc chị!"

Kể từ Engfa vào phòng chăm sóc đặc biệt, cô ấy đã cảm thấy buồn bã, mãi đến hôm nay cô ấy và Charlotte mới chơi đùa một lúc, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bữa tối thậm chí còn ăn nhiều hơn bình thường nửa bát.

Nhưng sau khi ăn tối xong, Charlotte đi làm bài tập, Engfa phải cùng Ohm và những người khác bàn bạc về việc hậu sự của Endin, Engel ngồi im lặng trong phòng một lúc lâu, lại bắt đầu rơi mắt.

Từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ trở thành một đứa trẻ không cha không mẹ. Trên đời này không có người nào quan tâm tới cô ấy nữa, nhớ cô ấy thích ăn gì, cũng sẽ không có ai thỉnh thoảng sẽ xoa đầu cô ấy, hỏi cô ấy khi nào mới có thể sớn. Từ nay về sau, Engel sẽ không bao giờ lớn lên nữa, cô ấy sẽ chỉ già đi mà thôi.

Sau khi Charlotte làm xong bài tập về nhà, cô bé đến phòng Engel chơi với cô ấy, Engel vẫn  đang khóc.

"Chị Engel, có phải có người bắt nạt chị không?"

"Tiểu Char?"

Engel lau mắt, miễn cưỡng nở nụ cười nói:

"Làm bài tập xong chưa? Có đói không? Engfa còn chưa về. Nếu không chị bảo phòng bếp làm cho em một ít đồ ăn khuya?"

"Em không đói."

Charlotte lắc đầu hỏi Engel,

"Chị Engel, sao chị lại khóc? Có phải chị đang có điều gì ấm ức không? Chị có thể nói cho em biết, em đã đớn rồi, không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện giống như trước kia nữa.”

Engel đang khóc cũng phải bật cười:

"Em mới mấy tuổi chứ? Nhóc quỷ lớn, còn trưởng thành nữa chứ."

"Đúng vậy, chị Engel, cô giáo nói chuyện buồn không được giữ trong lòng, nếu giữ lâu sẽ thành tâm bệnh,chỉ khi nói ra mới thấy dễ chịu hơn."

Engel xoa đầu cô bé nói: “Quả nhiên em đã lớn rồi.” Cuối cùng cô ấy lại bổ sung một câu: “Mặc dù em vẫn còn rất lùn.”

"..."

Nếu như không phải Engel đang rất buồn, Charlotte rất muốn quay đầu bỏ đi.

"Được rồi, để chị nói cho em biết, hôm nay ba của chị mất."

"A..."

Charlotte che miệng khẽ kêu lên, chẳng trách Engel lại khóc, đây quả thực là một chuyện khiến người ta phải đau lòng.

Thế nhưng Charlotte lại không thể thông cảm với cô ấy, từ nhỏ cô bé đã không cha không mẹ, cho nên cô bé không thể hiểu được cảm giác mất đi cha là như thế nào.

"Ba chị đối với chị rất tốt, nếu chị muốn sao, nhất định ông ấy sẽ hái xuống cho chị. Chỉ cần là thứ chị  Muốn thì không có gì là ông ấy không lấy được. Chị cứ nghĩ rằng ông ấy có thể ở bên cạnh chị thật lâu thật lâu. Ông ấy nói muốn nhìn thấy chị kết hôn, sinh con... Bây giờ ông ấy là một kẻ lừa đảo, ra đi sớm như vậy."

“Ông ấy yêu chị như vậy, nhất định rất muốn nhìn thấy chị kết hôn, sinh con.”

Charlotte nói: “Nhưng chắc chắn ông ấy không muốn nhìn thấy chị buồn như vậy đâu.”

“Mấy tháng cuối đời, ông ấy đau đến mức không cầm nổi đũa. Mỗi ngày ông ấy đều phải uống mấy vốc thuốc giảm đau, có khi còn lén nôn ra máu. Ông ấy không muốn chị lo lắng, mỗi ngày đều ăn một chén cơm đầy. Ông ấy còn nói với chị tinh thần của ông ấy khá tốt, nói không chừng sẽ sớm khỏe lại thôi."

Mắt Engel ầng ậc mắt: "Ăn xong, ông ấy sẽ lập tức quay người đi nôn hết ra. Ông ấy tưởng chị không biết nhưng thật ra chị đều biết hết."

"Bác ấy là một người  ba tốt."

"Đúng vậy, ông ấy là một người ba tốt."

" Có lẽ ông ấy không phải là người tốt, ông ấy đã làm rất nhiều chuyện sai trái, làm tổn thương rất nhiều người nhưng đối với chị, ông ấy là một người ba tốt."

Engel dựa vào bờ vai gầy gò của Charlotte mà khóc.

"Chị rất nhớ ông ấy. Từ nay về sau, chỉ sẽ chỉ có một mình."

"Chị không cô đơn, chị còn có em, có EngEng, chị Engel, chị nhất định phải vui lên. Ba của chị ở trên thiên đường nhất định không muốn nhìn thấy chị đau khổ đâu."

“Ông ấy sẽ không được lên thiên đường đâu.”

Engel vừa khóc vừa cười,

“Chị biết ông ấy không phải người tốt.”

"Ưm..."

Charlotte nhất thời không biết phải an ủi cô ấy thế nào, chỉ có thể nói:

"Không sao cả, dù sao đây là Thái Lan , không thuộc sự quản lý của thượng đế."

Engel lại cười, lau mắt nói:

"Rốt cuộc Engfa Waraha nhặt được tiểu bảo bối như em ở đâu vậy? Cô ấy thật là may mắn."

Hôm nay Engel buồn đến nỗi buổi tối không muốn tắm, cô dựa vào vai Charlotte mà ngủ,Charlotte một mình không thể di chuyển cô nên đã gọi người làm bên ngoài đến giúp, hai người đỡ Engel nằm xuống giường, đắp chăn cho cô ấy.

Khi Charlotte bước ra khỏi phòng của Engel, cô bé nhớ ra Engel là em gái của Engfa , nếu Engel nói ba của chị ấy qua đời, vậy điều này có nghĩa là...

Trong lòng Charlotte lập tức trùng xuống, cô bé chạy về phòng mình.

Lúc này Engfa đã quay lại, nhìn thấy cô bé chống tay lên đầu gối thở hổn hển, cười nói:

"Sao vậy, Tiểu Char ? Sau lưng có con chó đuổi theo à?"

" Eng...EngEng..."

Charlotte thở hổn hển ôm Engfa, cố gắng lấy lại bình tĩnh mới nói:

"Chị Engel đều đã nói cho em biết, chị ấy khóc rất lâu, nếu như chị cảm thấy đau lòng thì cứ khóc ra đi."

Engfa không hiểu: "Sao chị lại phải khóc?"

"Chị Engel nói ba chị ấy... đã qua đời. Chị ấy không phải là em gái của chị sao?"

Engfa cũng đã hiểu ra:

"Vì vậy ba của em ấy cũng là ba của chị, Tiểu Char cảm thấy chị chắc sẽ rất đau lòng, đúng không?"

“Vậy chị có buồn không?”

"Không hề."

Hai tay Engfa đặt lên vai Charlotte, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập lo lắng của Charlotte,

"Ông ấy không phải là ba chị. Khi chị lớn, ông ấy chưa từng thực hiện đúng trách nhiệm của một người ba dù chỉ một lần. Đối với chị, ông ấy chỉ là một người xa lạ mà chị có thể lợi dụng, Tiểu Char có hiểu không?"

"Em không hiểu."

Ánh mắt Charlotte có chút mơ hồ, thậm chí cô bé còn không có ba, nên đương nhiên không thể hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa Engfa và Endin.

"Vậy Tiểu Char có cảm thấy chị là người xấu không?".

"EngEng là người tốt." Về điều này cô bé vẫn luôn cực kỳ tin tưởng không chút nghi ngờ.

Engfa cười thầm, chắc chỉ có cô bé ngốc này mới nghĩ mình là người tốt nhưng cô vẫn nói với Charlotte :

"Vậy được rồi, Tiểu Char chỉ cần nhớ rằng, ở trong thế giới của chị ông ấy là một kẻ xấu xa."

“Được."

Mặc dù ngoài miệng Charlotte đồng ý nhưng trong lòng cô bé vẫn có chút lo lắng, sợ Engfa giả vờ thoải mái vì không muốn mình lo lắng, mãi đến khi lặng lẽ quan sát vài ngày cô bé mới phát hiện ra Engfa không có bất cứ cảm xúc nào khác, lúc này cô bé mới cảm thấy yên tâm.

Bởi vì phải lo liệu hậu sự cho Endin , Engfa đã ở trong Waraha gia gần một tháng, thậm chí Charlotte cũng chuyển tới đây ở cùng cô, Waraha gia cách nội thành khá xa. Engfa trực tiếp xin cho Charlotte nghỉ một tháng, tìm giáo viên trước đó dạy cho Engel tới dạy cho Charlotte.

Gọi giáo sư tài chính đến dạy toán cho một đứa trẻ lớp 4. Ngoại trừ Endin cưng chiều cô con gái nhỏ của mình, ngay cả Ohm và Nanon, hai thiếu gia của Waraha gia cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy.

Giáo sư tài chính phải dạy cho Engel vốn đã cảm thấy mình đã lãng phí mười năm cuộc đời, bây giờ còn có thêm một Charlotte, chuyện này làm cho ông ấy cực kỳ đau đầu không nuốt nổi cơm.

Ông ấy cũng có nghe nói về Engfa, cô con gái lớn không được Endin sủng ái, yêu thương, quả thật cô ấy với ba mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#englot