Chương 22: Bị điếc!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" ah." Nó ôm cái đầu đau nhức loạn choạng đứng dậy.

" này cô bé không sao chứ." người tài xế kia đi đến xem xét tình hình.

" ag... Sẽ kịp thôi." nó ôm cái đầu đau nhức kia hướng sân bay đi đến.

________________

" em đi đâu rồi thế không biết." cô lo lắng đứng chờ nó.

" chị." nó xộc sệt áo quần chạy vào trong.

" em đến rồi."

[ chuyến bay từ Bangkok đến London sắp khởi hành xin quý khách đi đến cửa số bốn để lên máy bay.] thông tin trên loa phát thanh của sân bay vang lên.

" chị. Khi qua đó nhất định phải chăm sóc bản thân, đừng để khi về lại trở thành bộ xương khô em không thích đâu đó." nó xoa gương mặt căn mịn kia.

" mau đi đi." nó hôn lên môi chị rồi đẩy chị đi về phía cửa.

" em nhất định sẽ chờ chị trở về." nó vẩy tay chào.

_____________________

" con không có bị bệnh thật mà. Ông mau thả con ra." nó bị nhốt trong thư phòng riêng.

Nơi này lúc nhỏ nó cũng hay đến đây chợ đùa cùng đọc sách, nó còn rộng hơn cái thư viện ở trướng gấp mấy lần. Cũng không ít hơn rộng bằng 4 cái sân bóng rổ tạo thành.

" ca mau đến giúp em. em muốn sang

Anh cùng với chị ấy." nó truyền tin ra bên ngoài cho Dew.

____________________

" mau đi thôi. Đưa em sang Anh để gặp người yêu nào." Dew châm chọc nó.

" hừ." nó mệt mỏi uống mấy viên thuốc trong lọ thuốc.

" ca chạy cẩn thận em mệt quá." nó gục đi trên ghế.

"Này. Em không sao đó chứ!" Dew sờ sờ gương mặt của nó.

" ca. " nó chỉ cảm thấy đầu lại đau khinh khủng, đôi mắt chỉ thấy lờ mờ. Lỗ tai thì cứ lùng bùng chẳng nghe được gì cả.

_________________

Ba mẹ đều trở về nước cả rồi.

Ngày tang lễ của Dew, nó thừ người đứng bên cạnh quan tài của cậu.

Đêm hôm ấy xảy ra tai nạn, người phải bỏ mạng là Dew. Anh đã lấy thân mình bảo hộ cho nó, bởi thế nên anh mới như thế này.

" các con cứ tiếp tục làm việc, Fa cứ để ta chăm sóc là được rồi."

" vậy nhờ ba cả nhé." ba lo lắng nhìn nó.

___________________

Thế giới nó bị giam cầm từ đó, phải tiếp tục trong thư phòng đầy sách kia.

Không nói chuyện, không gặp mặt, không internet, chỉ có ăn ngủ nghỉ và sách.

___hai năm thôi, em chào chị trở về giải cứu cho em đây__mỗi đêm nó đều vuốt ve tấm hình cô chụp chung với nó. Uống thuốc rồi lại ngủ thiếp đi.

__________________________________________

Hai năm cũng thắm thoát trôi qua, ngày cô trở về nước thì gặp được ba mẹ Cao ở sân bay.

" là Charlotte tiểu thư sao!" mẹ cao vẫn luôn xem cô là con dâu liền hàng hứng tiếp đón.

" vâng chào hai bác ạ."

Cả ba nói chuyện một lúc thì cùng nhau quyết định đi thăm nó.

" ba tụi con đến thăm Engfa."

" các con mau ngồi đi." ông nội thấy cô thì trong lòng không vui chút nào.

2 năm qua nó đều rất ngoan ngoãn không nháo không giao tiếp ngay cả núi. Gặp nó cũng khó. Ngày đều đúng giờ có người đem thức ăn để vào trong sau đó rời đi.

" nó đang trị bệnh!"

" bệnh gì cơ chứ?!"

" ai bảo nó lại đi thích một đứa con gái cơ chứ." ông nội ánh mắt chỉ trích cô hại đứa cháu của ông.

" ba. Chúng ta mất đi Dew còn chưa đủ hay sao?! Ba còn muốn bức tử Engfa?!" Ba tức giận lớn tiếng.

" chúng ta đi xem con bé." mẹ cao kéo cô đi đến thư phòng.

" chúng ta chia nhau ra tìm đi." mẹ cao cùng cô tách ra mỗi người một hướng đi tìm nó.

" Fa à. Fa ~~" nước mắt cô không kiềm được khi thấy nó.

Đứa nhỏ nhà cô cuộn mình trong óc phòng, xung quanh toàn là sách. Cả người đều hốc hác đi rất nhiều, cô bế nó lên mà đau hết cả lòng. Nó nhẹ quá, làn da trắng nhợt nhạt do thiếu ánh mặt trời, mái tóc đã có nhiều sợ tóc bạc đi rất nhiều.

" tôi xin lỗi, tôi lại đến trễ nữa rồi." cô ôm nó lên chiếc giường gần đó.

Người em xuất hiện những mảng bầm tím ở cổ tay, cẳng chân, Trên bụng cũng có nữa. Cô lục tủ xem có đồ gì cho em thay không lại tìm được những chiếc áo sơ mi nhuốm đầy máu từ cổ áo đến ngực.

" rốt cuộc đã có chuyện gì với em vậy." cô ôm lấy cơ thể đơn bạc kia như sợ nó sẽ biến mất vậy.

Cô quyết định sẽ ở lại đây chăm sóc cho đứa nhỏ này thật chu toàn.

Nó tỉnh lại thì thấy cô mang thức ăn đến cho nó.

" tôi trở về rồi đây." cô đặt thức ăn qua một bên rồi ôm chặt lấy nó.

"....." nó thì chẳng nói gì cả, hai tay cào cấu lấy lưng của cô, nước mắt cứ chảy dài.

" ua ag ah...." nó nói thứ gì đó mà cô chẳng hiểu được.

__em nhớ chị, mỗi ngày đều nhớ. Cuối cùng chị cũng trở về bên em rồi, trở về rồi.___nhưng sao em lại không nghe được gì cả. Em không nghe chị nói gì cả, ngay cả bản thân em cũng không nghe được...

" ua a ua" nó đưa tay lau đi nước mũi thì lại thấy máu chảy ra.

___ lại chảy máu cam nữa rồi, em mệt quá chị ạ.__

Cô thấy nó xụi lơ liền đỡ lấy nó, cổ áo bị dính máu giông như những chiếc áo kia. Máu mũi của nó không ngừng chảy ra. Cô lo sợ ôm lấy nó chạy ra khỏi thư phòng.

" mau gọi xe cứu thương đến." mẹ tù trên lầu đã quát Ba.

" ba thấy chưa, giờ ba muốn 2 đứa cháu đều mất hết thì ba mới vừa lòng." Ba tức giận chạy theo xe cứu thương.

______________________

Đây là chuyến xe cứu thương lâu nhất cô từng đi. Cô sợ nó sẽ...

" em cố lên, có tôi ngay đây rồi." cô lau đi máu từ mũi nó, nhưng chỉ một chút thì máu mũi lại chảy ra.

" xin em đừng làm tôi sợ mà." cô đứng trước phòng cấp cứu lo sợ.

__________________

3 tiếng trôi qua.

" sao không mang bệnh nhận nhận viện sớm để điều trị?! Để thành ra như thế này mới chịu đến viện?!" bác sĩ kia tức giận với người nhà.

" bệnh nhân giờ đã qua cơn nguy kịch nhưng thời gian cũng không còn nhiều đâu, bệnh nhân còn có di nguyện gì thì hãy làm đi."

Cô cầm lấy giấy báo cáo kết quả.

[[Là ung thư máu gian đoạn cuối.]]

Nó được chuyển về phòng bệnh lúc trước. Mọi thứ trong phòng bệnh đều là hình khủng long yêu thích của nó. Nó suy kiệt nằng trên giường bênh.

" trước giờ đều để em chịu đau khổ như thế." cô vén mái tóc kia qua một bên.

" em tỉnh rồi." cô rót nước cho nó.

" em có đau ở đâu nữa không?" nó cũng chẳng trả lời.

Bác sĩ đến khám thì cô mới hỏi.

" em ấy tại sao lại không nói chuyện nữa vậy?!"

" không phải cô bé đó bị điếc sao!!" bác sĩ cũng ngạc nhiên với cô.

"Bị điếc?!" cô hỏi lại sợ bản thân nghe lầm.

" chắc do một tai nạn nào đó gây ra."

" vậy có cách nào không bác sĩ!" cô lo lắng.

" có thể dùng máy trợ thính thử xem." bác sĩ chỉ cho ý kiến tham khảo sau đó rời đi.

____________

" em nghe tôi nói chứ! Fa ~" cô giúp nó đeo máy trợ thính vào.

" c..chị..." nó khó khăn nói ra.

" tôi ngay đây rồi." cô òa khóc ôm lấy nó.

" c..ch...chị...." nó giọng mếu máo.

" tôi đã trở về rồi đây." cô xoa tấm lưng gầy trơ xương kia mà không khỏi xót xa.

__cuối cùng cũng đợi được chị về rồi. Nhưng thời gian của em....___

_______________________

" em nên tiếp nhận điều trị." cô ngỏ ý với nó.

" dạ."

Nhưng lần tái phát bệnh đều rất rất đau, cả cơ thể đều vô lực đi. Nhưng chỉ vì một câu nói của cô mà nó cắn răng chịu đau tiếp tục chiến đấu để giành lấy chút thời gian còn lại ít ỏi kia cho cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net