CHƯƠNG 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte nghĩ, nếu như đây là ảo giác thì nó là ảo giác đẹp nhất.

Nhưng cảm giác mềm mại trong ngực, hương thơm ấm áp từ người đối phương không ngừng truyền đến, nói với Charlotte rằng, đó không phải ảo giác.

Cô theo bản năng đỡ hông Engfa, ấn cô cô vào ngực mình.

Engfa hơi ngẩng đầu nhìn cô, đưa một tay quơ quơ trước mặt cô nói: "Có bị dọa không? Có bị tôi làm cho kinh ngạc không?"

Charlotte thu hồi kinh ngạc trên mặt, gật đầu trả lời: "Ừ, tôi còn tưởng Phalo đụng trúng thứ gì bị đổ, nhưng không ngờ lại thấy cô."

Charlotte chưa từng nghĩ có trộm vào nhà, vì nơi cô ở an ninh rất tốt, kính thủy tinh chống đạn, cửa phải là chìa khóa chuyên dụng mới có thể mở được, nếu vào bằng cách khác sẽ có cảnh báo, bị tiếng động đánh thức cô tưởng Phalo làm đổ thứ gì? Bật đèn lên thì thấy Engfa.

Cô đưa tay vuốt tóc Engfa nhẹ giọng hỏi: "Sao cô lại đột nhiên đến đây? Không phải còn đang ở nhà cũ sao?"

"Đến ăn mừng năm mới với cô, tôi biết cô chắc chắn chỉ có một mình cho nên đến đây mừng năm mới với cô."

Engfa vẫn chưa rời khỏi người cô, vẫn còn ôm chặt người cô nói chuyện.

Charlotte suy nghĩ trong lòng, nhưng khi Engfa thừa nhận, tâm tình lại có chút khác lạ.

Cô có chút nhạt nhẽo không biết nói gì, môi khẽ nhếch nặn một tiếng khô khan nói cảm ơn.

"Cảm ơn cái gì? Nghe xa lạ quá, vừa rồi tôi mới vào có gọi điện gõ cửa nhà cô, nhưng cô không có trả lời."

Engfa liền giải thích, cười híp mắt nhìn Charlotte.

Trong mắt Charlotte mang theo tâm tình xin lỗi nói: "Trước khi ngủ tôi có tắt di động, cho nên không nhận được."

"Nhưng mà dù sao tôi cũng vào được rồi, cô đoán xem tôi mang gì đến cho cô nè?"

Engfa không dính lấy Charlotte nữa, đứng cạnh cô kéo tay cô làm nũng hỏi.

"Cô mang đồ đến cho tôi hả?"

Trong khoảng thời gian ngắn Charlotte không thể kiểm soát được biểu cảm, không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào, không biết vui vẻ thế nào, khóe miệng cong lên có chút cứng ngắc.

"Dĩ nhiên rồi, đoán xem là gì? Đúng là được thưởng nha."

Engfa cười ngọt lịm, khiến người nhìn cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Cô cũng không mang đồ cổ đến làm quà năm mới cho Charlotte, vẫn chưa đến mức đó đâu.

Charlotte bật đèn phòng khách, nhìn cái hộp hết 1 phút đồng hồ, rồi nhìn Engfa lắc đầu: "Không đoán được."

Engfa thả tay cô xuống, bạch bạch tới chỗ cái hộp, mở hộp ra.

"Không ngờ chứ gì? Là đồ ăn đó! Không đoán được nhưng cũng sẽ thưởng nha, đây là lẩu Engfa Waraha tôi chuẩn bị, coi như bữa cơm năm mới của chúng ta đi!"

Trong hộp đều là đồ Engfa nhờ người chuẩn bị dùm, nồi, niêu, nguyên liệu, thịt các thứ đều được chuẩn bị chu đáo.

Engfa khom lưng lấy đồ trong hộp bày lên bàn.

Cô vừa xếp ra vừa nói: "Tôi nhớ khẩu vị của cô thanh đạm, không thể ăn cay được, cho nên tôi nhờ làm cái nồi uyên ương đặc chế, tính thời gian chắc cũng không còn tươi nữa, thịt bò này nhờ người lấy tại nơi nuôi, nhất định là ăn rất ngon."

Trước đó Engfa đã lên kế hoạch cùng Charlotte đón năm mới rồi, cũng đã tính trước nên tặng quà gì cho Charlotte.

Không do dự nhiều, Engfa chuẩn bị cho Charlotte một bộ lẩu.

Không hề tính toán gì, Engfa thích cô, cô biết Charlotte trong hoàn cảnh này tâm tình thế nào? Một mình ăn cảm giác sẽ thế nào? Không có gì hơn một bữa ăn ý nghĩa cùng tấm lòng giá trị hơn.

Sắc lạnh chiếu sáng trên người Engfa, rơi vào mắt Charlotte liền chuyển thành sắc ấm áp.

Chóp mũi cô hơi cay cay, không tự chủ nhìn trên bàn.

Trong mắt toát lên tâm tình phức tạp khó nói, ngàn lời cũng khó nói hết được.

Engfa nói một hồi lâu, phát hiện người đứng sau lưng không động tĩnh, thì thấy Charlotte đang đứng trong bóng tối.

Cô ngược sáng, Engfa không thấy rõ mặt cô, nhưng cô cảm nhận được tâm tình của Charlotte, đi tới giữ cô lại.

"Sao lại đứng ngốc đó vậy? Đến giúp tôi cùng nhau bày đồ ăn ra đi, thích nước chấm gì thì cô tự chọn nhé, phải rồi, đừng trách tôi là 1 - 2h sáng gọi cô dậy ăn lẩu để cho cô mập lên nha."

Engfa thực sự muốn tạo kinh ngạc cho Charlotte, nhưng không muốn để Charlotte đau lòng, cô muốn cô vui vẻ, đương nhiên sẽ không giận dỗi cái gì, cố gắng tạo bầu không khí ung dung thoải mái.

Charlotte nghẹn ngào, lắc đầu nói: "Không đâu, rất kinh hỉ."

Âm thanh cô nhẹ nhàng, đôi mắt đen bình tĩnh như nước mặt biển, giấu đi sự rung chuyển ở sâu bên trong.

"Được rồi, có đũa rồi, để tôi đi rửa một chút."

Engfa vào phòng bếp, rửa nồi uyên ương, để lên bàn, mở điện rồi ấn công tắc.

Chia một nửa dầu đỏ, một nửa canh xương, Engfa không đặt trực tiếp nhà hàng, mùi vị so với quán nhỏ có chút khác, mùi vị càng ngon hơn.

Đồ ăn bày ra một bàn, đủ mọi nguyên liệu, nhưng phân lượng không nhiều, cái này là Engfa đã giao trước, dù sao chỉ có hai người cô và Charlotte, ăn một bữa như vậy là đủ rồi.

Đồ ăn bên trên, ánh đèn chiếu thẳng vào.

Hơi sương không ngừng bốc lên, tan vào bóng đêm.

Nồi nước lẩu chỉ một hồi đã sôi lên, bọt nước nổi lên ục ục.

Bóng nước trong nồi không ngừng vỡ tan, mang theo hương vị đặc trưng nồng nặc quấn quanh chóp mũi.

"Thơm quá, hiện tại muộn rồi nên tôi không ăn nhiều, đúng lúc đói bụng, Charlotte cô động đũa đi."

Engfa ngửi mùi hương, thúc giục Charlotte ăn.

Ban đêm xung quanh vắng vẻ, không khí lạnh không ngừng bao lấy, Charlotte nhìn khuôn mặt Engfa tươi cười qua làn hơi nước bốc lên, cảm giác như có ngọn lửa đang cháy trong lòng.

Thịt bò đỏ đảo vài lần trong nồi liền đổi màu, Engfa gắp lên, miệng vừa ngậm vào, vị nóng thơm cay tê dại, cô thổi thổi nhìn Charlotte không ngừng nói.

"Charlotte cái này ăn ngon lắm, cái này cũng ngon nữa, ăn cái này nè."

"Được."

Charlotte nhìn cô bị nóng, lấy nước chanh cho Engfa, giúp cô giữ lại nước bọt không bị sặc.

Phalo cũng ngửi được mùi, không ngừng đảo quanh chân, nhưng mấy thứ này thỏ không thể ăn được, cho nên Phalo bị bỏ ra rìa, nó lại kêu hai tiếng, nằm trên sofa.

Engfa và Charlotte vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, nội dung thì trên trời dưới đất đều có, Engfa nói mình thích ăn gì, ghét cái gì.

"Tôi ghét nhất là ăn khổ qua, đời này không thích nổi khổ qua."

Engfa vừa ăn vừa nói, khuôn mặt nhăn nhó như chính mình không ăn được khổ qua, bộ dạng khiến Charlotte buồn cười.

"Cô còn cười được!"

"Không có cười, tôi cũng không thích khổ qua."

Charlotte kiểm soát biểu cảm, biểu hiện chân thành.

Mặt Engfa bị nhiệt khí làm cho đỏ bừng, cô cười gắp thức ăn cho Charlotte, bầu không khí vui sướng và hòa hợp, lẩu bốc hơi nóng, như pháo hoa nhân gian.

Charlotte nhìn Engfa, khóe miệng khẽ cong lên, đáng tiếc khi đó Engfa đang cúi đầu, khi ngẩng đầu đã để lỡ cái nhìn ôn nhu kia.

Cái lẩu này ăn hết nửa tiếng, hai người ăn đến căng bụng, ngồi ghế bốn mắt nhìn nhau, một hồi sai không nhịn được mà cười ha ha.

"Tôi cảm thấy bây giờ tôi có mùi lẩu rồi."

Engfa ngửi tóc của mình, vì đến gặp Charlotte, trước khi ra ngoài cô còn trang điểm xịt nước hoa, hiện tai trên người toàn mùi lẩu, xem ra phấn son cũng trôi luôn rồi.

Charlotte định nói chuyện, nhưng vừa hé miệng thì ợ một cái.

Charlotte trước giờ chưa từng thất lễ trước mặt ai như vậy, bối rối che miệng mình, vành tải đỏ bừng.

"Ha ha ha, Charlotte, cô thật đáng yêu."

Engfa cười đến suýt vừa đấm bàn vừa cười, hai mắt cười đến rưng rưng nước mắt, trong miệng còn đang khen Charlotte, không phải là cố ý cười nhạo, nhưng cô thực sự cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của Charlotte rất là khả ái.

Charlotte lại cảm thấy vừa rồi mình chả có gì khả ái cả, chút hờn dỗi đứng dậy đi dọn đồ.

Engfa giúp cô dọn đồ, đem rác ném đi, Charlotte đem nước dư đổ đi, rồi dùng nước nóng ngâm nồi, chuẩn bị rửa chén.

Sau khi dọn xong, thì cũng đã 3h sáng rồi.

Ngoài cửa trời vẫn còn tối, mây đen không biết tản đi từ lúc nào, ánh trăng sáng trong lại xuất hiện.

Charlotte Austin: "Tôi giúp cô dọn phòng khách một chút."

Engfa Waraha lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi đặc biệt đến thăm cô mà, bây giờ phải về rồi, ngày mai ba mẹ không thấy tôi nhất định sẽ hỏi."

Mặc dù muốn bên cạnh Charlotte, nhưng Engfa nghĩ cũng không thể ngủ cùng một phòng được, tốt nhất nên về nhà cũ, quan sát Arthur Waraha và Bee Waraha thì hơn.

Plaifa Waraha không nằm trong phạm vi quan sát của cô, với kinh nghiệm quan sát của cô, quá khứ nguyên chủ và Plaifa Waraha cùng trải qua không có liên quan gì, hơn nữa sau khi tốt nghiệp Plaifa Waraha cũng đã chọn nghề mình thích, không liên quan đến thương nghiệp, về sau cũng sẽ không xuất hiện quyền lợi gì.

Charlotte Austin nhìu mày: "Nhưng mà trễ như vậy rồi!"

"Không sao đâu, không trễ đâu, tôi đi nha."

Engfa nói lấy túi của mình, nhìn Charlotte khoát tay.

Chìa khóa nhà Charlotte trong tay cô, nếu Charlotte không hỏi, cô vẫn sẽ cầm nó.

Charlotte Austin: "Vậy cô đến nơi thì nhắn tin cho tôi nhé."

Engfa Waraha: "Ừ, bye nha."

Engfa tạm biệt Charlotte sau đó đóng cửa nhà Charlotte lại.

Tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, tựa như giấc mộng đã tỉnh.

Charlotte nhìn cửa phòng đóng chặt, hai mắt buông xuống.

Phalo híp mắt nằm trên sofa cuộn thành một đoàn, nghe âm thanh thì từ trên sofa nhảy xuống, duỗi người một cái.

Nó bước đến chân Charlotte lượn lờ, Charlotte khom lưng bế nó lên.

Cơn buồn ngủ của cô đã sớm biến mất khi khách đến, hơi ấm vừa rồi cũng đã theo khách đi rồi, để lại đây là nỗi hiu quạnh.

Nếu không phải mùi vẫn còn, thì cô lại nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Cô mang tư vị khó diễn tả được, vuốt lông Phalo, lại thở dài.

Sự thật tàn nhẫn nhất thế gian chính là bị lấy đi, nếu như tối nay Engfa không đi nhanh như vậy, thì cảm động tích trữ trong lòng Charlotte cũng sẽ không bảo tồn lâu như vậy, cho nên cứ vậy mà lên men trong lòng, hóa thành chấp niệm sau này.

Có thể Engfa cũng không biết.

3h50 sáng Engfa về nhà cũ, vừa đến nơi cô nhắn tin cho Charlotte.

Cô dừng xe cách xa nhà một chút, không muốn để tiếng động cơ đánh thức người bên trong.

Cô tưởng mọi người đều đã ngủ hết, nhưng khi đến hành lang, thì thấy có bóng người đứng đó.

Nhà cũ có hành lang gấp khúc, ở giữa là đình viện.

Trong phòng không có ánh đèn, chỉ còn mỗi ánh trăng, Engfa đi vào thấy có bóng người thì giật mình.

Đến gần xem, thì phát hiện Bee Waraha đang đứng đó.

Bee Waraha khoác áo ngoài, dựa vào góc hành lang gấp khúc hút thuốc.

Thấy Engfa, cô nghiêng đầu một cái, khói thuốc tràn ra từ mũi và miệng, giữa hai ngón tay có điểm đỏ đáng sáng.

Sắc mặt cô lạnh nhạt dưới ánh trăng, tóc ngắn có chút rối, mặc dù đang là mùa đông nhưng mặc đồ cũng không kín, khá hở hang, vết cào cùng vết hôn trên cổ không thiếu.

Khi thấy Engfa, cô lãnh đạm nhìn cô một cái.

Ánh mắt Engfa nhìn đối diện cô, không có gì nói, còn chưa xác định được Engfa có tham gia vào những chuyện trước kia hay không, Bee Waraha trong mắt cô chỉ là một người không quan trọng.

Lúc gặp thoáng qua, Engfa bị cô gọi lại.

"Có việc gì?"

Engfa xoay người nhìn Bee Waraha, chờ cô nói.

"Hơn nửa đêm rồi đi đâu về vậy?"

Điếu thuốc trong tay Bee Waraha sắp tàn, cô ném xuống đất dập nó đi, nhìn mặt Engfa.

"Không liên quan gì đến cô."

Engfa quay lưng lại, dự định về phòng.

"Chắc không phải đi chận đường người ta rồi bị đuổi ra ngoài nữa chứ gì? Nghe cô nói thì mới cho qua?"

Âm thanh Bee Waraha nhàn nhạt từ sau bay đến, mang theo nụ cười châm chọc.

Engfa Waraha biết vì sao nguyên chủ ghét người chị này rồi, cho dù tâm tốt, miệng độc như vậy thì ai mà thích nổi.

Engfa xoay người, ngoài cười nhưng trong lòng thì không đáp lại: "Xem ra cô cũng quan tâm tôi đi đâu quá nhỉ?"

"Ai kêu chúng ta đều là doanh nhân chứ? Cho dù tôi không muốn nghe, thì hai tai nở to như vậy cũng phải nghe thôi, nhưng mà cái đầu úng nước của cô từ khi nào dọn sạch rồi vậy? Không còn đuổi theo người ta như chó nhật nữa rồi?"

Bee Waraha nhìn cô, nói chuyện không chút nể nang.

Nhưng cô không cười nói, ánh mắt phức tạp khó phân, mang theo chút hàm xúc thương hại.

"Tôi đã sớm nói với cô!"

Bee Waraha định nói gì đó, nhưng rồi lại chuyển đề tài

"Nghe nói gần đây cô đang kinh doanh?"

"Cô định nói cái gì? Có thể nói nhanh lên không?"

Engfa cũng không khách khí, ngưng thần không tha cho bất kỳ biểu lộ gì của Bee Waraha.

Cô không biết Bee Waraha và Arthur Waraha có quan hệ gì? Nhưng Bee Waraha và Arthur Waraha đã có chức vụ trong sản nghiệp của Waraha gia, hơn nữa quyền lực trong tay không nhỏ.

"Tôi thấy hiếu kỳ, nếu cô muốn thử, sao lại không kêu anh cả của cô sắp xếp đưa cô vào công ty chứ?"

Bee Waraha vừa hỏi vừa kéo y phục, trong lời nói ý vị cường điệu khiến Engfa thấy sâu xa.

Engfa Waraha: "Không cần, tôi không thể cứ dựa vào anh cả mãi được, đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến hắn?"

Bee Waraha: "Không liên quan? Tôi còn tưởng là cô vĩnh viễn luôn nghe lời hắn chứ."

"Hắn không phải cha tôi, chuyện riêng của tôi là của tôi."

Engfa vờ cau mày, biểu hiện bất mãn lời nói của Bee Waraha.

Bee Waraha nhướng mày: "Theo đuôi trưởng thành rồi?"

Cô cười nhẹ một, lầm bầm: "Tôi cũng hy vọng cô thực sự trưởng thành, có thể thông minh một chút."

Ánh mắt Engfa cứng lại hỏi: "Cô có ý gì?"

"Cô nghĩ thế nào thì là thế đó, về ngủ đi."

Bee Waraha nhún vai, làm như mệt mỏi, mí mắt có chút mỏi, vừa rồi còn phấn khỏi hiện tại lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, hình Engfa phất tay.

Engfa nghĩ, cô ta chắc đã biết điều gì.

Nhưng Engfa sẽ không thể cứ vậy là hỏi, Bee Waraha không phải là Plaifa Waraha.

Bee Waraha khiến cô cảm giác có sự mâu thuẫn, là một người tùy ý cực kỳ phức tạp, nói về tính chất đặc biệt thì giống như cô, nhưng Engfa dám khẳng định Bee Waraha và cô không cùng một kiểu người, cô cảm giác được sự chán nản từ trên người Bee Waraha, cảm giác như đang cam chịu sa lầy vào vũng bùn lầy.


Engfa cũng không về liền, nếu đối phương đã chặn đường cô hỏi, cô sao có thể như vậy mà đi, không theo Bee Waraha đào được tin tức gì thì sao có thể đáp lễ vừa rồi cho hả giận chứ, như vậy đâu phải Engfa Waraha cô.

"Cũng định về ngủ luôn, nhưng cô lại kêu tôi lại, hiện tại tôi không mệt, sao giờ này rồi cô còn ra đây hút thuốc, trong đám thân thích này có tình nhân của cô hả?"

Engfa ôm tay tựa cột nhìn Bee Waraha hỏi, biểu tình không giống nhiều chuyện, mà mang theo chút hài hước, thái độ giống Bee Waraha vừa rồi.

Engfa cũng chỉ đoán mà thôi, dù sao ánh trăng không quá sáng, tuy cô có thể thấy vết tích trên người Bee Waraha, nhưng không có nghĩa là dấu vết này mới có, có thể là hôm qua hoặc hôm trước.

"Nếu giỏi tưởng tượng như vậy thì nên để ở chỗ khác đi."

Bee Waraha sờ túi, rút lại một điếu thuốc, cắn trên miệng.

"Phải rồi, đúng vậy!" 

Engfa Waraha cong môi, "Cô và chị dâu thân lắm hả?"

"Không thân."

Bee Waraha phả ra một ngụm khói, ngẩng đầu nhìn màn đêm.

Đây là tư thế lảng tránh vấn đề, Engfa vừa nhìn chằm chằm vào cô, xác định mình nhìn thấy sự mờ ám này không sai, khi cô nói ra câu đó động tác hút thuốc của Bee Waraha có khựng lại, sau đó nhanh chóng phủ định.


Engfa Waraha: "Không thân hả? Tôi cũng nghĩ vậy, chị dâu biết tôi ghét cô, sao lại thân với cô được."

Bee Waraha xì khẽ: "Cô nghĩ ai cũng như cô?"

Trong không khí truyền đến tiếng điện thoại rung, Bee Waraha lấy di dộng ra, cau mày chậc một tiếng, nhịn không được dập điếu thuốc vừa châm, lướt qua người Engfa rời đi.

Engfa có chút thu hoạch, nhấc chân đi theo.

Lúc lên lầu cô mới phát hiện lời Bee Waraha nói có gì đó sai sai, cô vốn tưởng rằng câu sau Bee Waraha nói là muốn biểu đạt không phải ai cũng như cô đều ghét cô, nhưng đổi lại nếu cô là chủ thể hỏi, thì câu trả lời này có ý nghĩa khác.

Engfa vào phòng mình, đóng cửa lại.

Cô ôm đồ ngủ đến phòng tắm, tẩy trang gội đầu, cho đến 5h sáng mới xong, sau đó nhắn ngủ ngon với Charlotte.

[ Austin thục nữ ]: Ngủ ngon.
[ Engfa Waraha ]: Cô còn chưa ngủ sao?

Engfa tên hiển thị mình đổi cho Charlotte, trong lòng lại nhớ nhung mà cười, cô thích đổi tên danh bạ cho Charlotte, đổi thành thục nữ nguyên nhân cũng vì vừa rồi lúc ăn lẩu, Charlotte ăn rất nhã nhặn, đơn giản thì Engfa cũng không ưa cái kiểu thượng lưu trong xã hội thượng lưu.

Vốn định chứng tỏ là thục nữ với đối phương, nhưng không biết vì sao khi kết hợp hình thức ấy với Charlotte rồi nhìn tổng quát Charlotte sau khi đổi hình tượng đó, Engfa cảm thấy rất buồn cười.

[ Austin thục nữ ]: Vẫn chưa.
[ Engfa Waraha ]: Là do cái lẩu đột ngột của tôi sao, vẫn còn chướng hả?
[ Austin thục nữ ]: Ừ.

Nhưng có phải hay không thì chỉ có Charlotte biết.

[ Engfa Waraha ]: Tôi ăn nhiều hơn cô, cảm giác cũng chướng, đây chắc là nguyên nhân tôi mập hơn cô rồi!

Engfa gửi sitcker thỏ khóc manh manh, sờ sờ bụng mình.

Engfa khẳng định mình nặng hơn Charlotte, Charlotte nhìn cao gầy như nữ sinh, Engfa cũng không quá mập, thậm chí là gầy hơn, nhưng ngực và mông cô cứ phồng lên thế này, cho dù không có thẹo, thì trọng lượng cũng không nhẹ.

[ Austin thục nữ ]: Cô không mập.
[ Engfa Waraha ]: Nhưng mà tôi có bụng rồi.

Engfa đương nhiên không có bụng, có thì cô cũng sẽ gửi.

Cô vén đồ ngủ lên, tìm góc độ, chụp bụng mình một cái, đương nhiên còn biết cẩn thận thêm vài icon vào che bớt đi, không đệ lộ nhiều, vừa đủ thấy là được.

Cái bụng Engfa trong hình hơi phồng một chút, không có thẹo, chỉ vì vừa rồi ăn quá no chưa tiêu hóa hết.

[ Austin thục nữ ]: Là ăn nó quá thôi, cô rất gầy.

Engfa Waraha mặt mày rạng rõ, nữ nhân, rất thích người khác khen mình, được người trong lòng khen mình còn vui hơn.

[ Austin thục nữ ]: Mau nghỉ ngơi đi.
[ Engfa Waraha ]: Được, cô cũng vậy.

Chúc ngủ ngon xong, Engfa để di động qua một bên, tiến vào mộng đẹp.

Sáng 7h hơn, mọi người trong nhà cũ liền bận rộn.

Hôm nay là mùng một đầu năm, mọi người sẽ đến chúc tết.

Mọi người chơi mạt chược hơn 1 tiếng thì có người gọi, 8h thì ngồi vào bàn ăn sáng.

"Engfa đâu? Sao nó còn chưa xuống, để tôi đi gọi nó xuống."

Madame Fin ngồi cạnh chồng, thấy con gái mình còn chưa xuống, định đứng dậy đi gọi Engfa.

Bee Waraha hừ nhẹ: "Mẹ đừng đi, em ấy ham ngủ đấy bị đánh thức là dỗi á, mẹ gọi em ấy không được lại hờn dỗi còn ảnh hưởng đến bầu không khí nữa."

Madame Fin tức giận trách cô nói: "Con a, lớn vậy rồi còn làm khó dễ em gái mình, nếu để Engfa nghe thấy nhất định sẽ cãi nhau với con a."

Mặc dù bà nói vậy, nhưng cũng không có gọi Engfa dậy.

Engfa thức đêm, ngủ đến 2h chiều mới dậy.

Lúc dậy, nhà cũ chỉ còn giúp việc dọn dẹp, thấy Engfa dậy, thì hỏi cô có muốn ăn gì không để chuẩn bị cho cô.

Engfa gật đầu, nhìn xung quanh: "Mọi người đi đâu hết rồi?"

Hôm qua còn thấy sảnh đường náo nhiệt, hôm nay thì trống rỗng.

"Tiên sinh và phu nhân đều đi xông đất rồi, đại thiếu gia cùng những người khác đều đi rồi."

"Được rồi, vậy đồ ăn làm thanh đạm một chút."

Engfa duỗi người, về phòng trang điểm.

Trang điểm xong thì cầm di động gửi lì xi cho nhân viên trong công ty, rồi ăn chiều.

Hôm qua ba mẹ đã lì xì cho Engfa Waraha, cuồng ma cưng chiều con gái danh bất hư truyền, mỗi người 1 triệu bath, anh cả Arthur Waraha rất cưng chiều em ái cũng cho đến 500 ngàn bath.

Tiền của Arthur Waraha, Engfa không đụng vào, chuyển khoản qua điện thoại không cần chi phiếu, dự định sau này sẽ tính sổ.

Hôm qua cô định dò ý, nhưng Arthur Waraha chơi điện thoại, cô không tìm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net