1. Dưới cơn mưa rào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú ý: Mình sẽ dùng tên Hán Việt cho hp vi bối cảnh vùng quê Việt Nam, và mình xin phép để tên của Sunghoon là Thành Huân nhé. vùng quê có lẽ sẽ mang đậm t ng địa phương hơn cả thành phố, nên nếu các bạn cảm thấy khó hiểu hãy comment cho mình, mình sẽ "phiên dịch" ra t toàn dân cho mọi người. Ngoài ra, nhng nhân vật không phải là các thành viên trong ENHYPEN hay I-LAND đều do mình hư cấu, không có thật.

—————

Tháng năm, trời nắng như đổ lửa, trên nền trời xanh chẳng có lấy một gợn mây, từng cơn gió nam trút mưa trên đất Lào, vượt qua dãy Trường Sơn cao lớn phả từng đợt gió hanh khô nóng nực lên cái ngôi làng nghèo nhất nhì trong thị xã. Nắng chiếu trên con đường đất đỏ gập ghềnh hằn vết bánh xe, nắng rọi lên bụi tre sau bờ ao sen nho nhỏ, phủ vàng cánh đồng lúa trơ trọi sau mùa gặt hái.

Bỗng đâu trên nền trời thăm thẳm, từng đám mây đen ùn ùn kéo đến, xám xịt cả vòm trời. Đàn chim kêu vài ba tiếng thê lương rồi vỗ cánh bay đi, từng trận gió to cuốn lớp cát bụi trên mặt đất bay tứ tung trong không gian.

"Nguyên ơi, ra hốt lúa vô bao cho ngoại với con ơi, mưa giông tới nơi rồi."

Trinh Nguyên đang ngồi vắt vẻo trên thân cây đào sau vườn nhà nghe thế liền lăng xăng chạy ra lấy cái cào phơi thóc nhanh nhẹn gom đống lúa xúc vào bao bố, bao gần lưng thì lại thổ thổ vài ba cái lấp đầy khoảng trống be bé còn trong bao.

"Chà, em Nguyên giỏi ghê hè, còn nhỏ mà phụ ngoại hốt lúa được rồi, mô như thằng con chị, cả ngày toàn nhong nhong ngoài bờ ruộng, gần mưa rồi không biết đã mò về nhà chưa nữa."

Chị Bình mang đôi quang gánh còn một mớ đầy rau khoai trong thúng, chiếc nón lá rách đôi ba chỗ chẳng thể nào che được giọt mồ hôi mằn mặn lăn trên trán.

"Dạ có chi mô chị ơi, việc nhỏ hết ơ mà. À mà chị chờ em chút." Nguyên như nhớ ra việc gì, hai tay chùi chùi lên vạt áo rồi chạy vào nhà, cầm ba trái ổi chạy ra. "Chị đem về cho cu Lực với em Linh, cơn ổi sau nhà năm ni ra trái khá lắm, nói cu Lực khi mô rảnh vô hái bớt mà ăn."

"U cha chị cảm ơn nhiều nghe. Thôi chừ chị về nhà lo cơm nước cái đã, chị đi trước hí."

Lúc bầu trời nhỏ xuống những hạt mưa đầu tiên thì em cũng đã vác bao lúa cuối cùng vô thềm nhà, ban đầu chỉ có tí tách vài giọt, chẳng lâu sau liền rào một trận như trút nước, mùi hơi đất nồng nặc bốc lên trong không gian hòa quyện với hương ngai ngái của cỏ dại làm nên một thứ hương vị mùa hè chỉ riêng làng quê mới có được.

Nguyên ngả người lên chiếc võng được buộc giữa hai cột trụ nhà, con Sữa thấy thế liền nhảy phóc lên bụng em, dụi dụi vài ba cái như làm nũng rồi lim dim ngủ, còn con Bơ béo ục ịch nằm lăn trên thảm dưới đất, lười nhác đưa chân trước vờn chú bướm nhỏ bay quanh.

"Mệ Duyên ơi mệ Duyên!"

Tiếng gào thét của ai đó ngoài đường bị âm tiếng mưa rào rơi lộp bộp trên hiên nhà át đi, nhưng em Nguyên trời sinh có thính giác tốt, chưa kịp chợp mắt đã nhận ra được tiếng anh Luân xóm bên liền bật dậy, con Sữa nằm trên bụng em ré lên một tiếng rồi nhảy phóc lên tủ gỗ.

"Nguyên ơi, em ơi... Cứu thằng Huân với em ơi."

Tại Luân chân trần cõng Huân ở phía sau, người lấm lem bùn đất lại ướt như con chuột lột, nhưng tình hình người trên vai hắn lại đáng lo hơn gấp bội lần, hơi thở Huân yếu ớt mỏng manh, trên trán máu nhuộm nước mưa đỏ một mảng chói mắt. Nguyên thấy vậy hốt hoảng gọi ngoại, còn mình chạy ra đỡ Luân đưa Huân vô nằm trên cái chõng tre trước thềm.

"Mệ ơi ra coi thằng Huân cho con với mệ... Khi hồi ba hắn đi uống rượu với ông Tư về nhà không biết nổi máu điên chi lấy chai rượu nện hắn, mà mạ thằng Huân đi bán chưa về, con qua chộ hắn nằm thoi thóp giữa nhà là con cõng qua đây liền luôn đó mệ ơi."

Ngoại nhíu mày nhìn vết rách trên trán Huân, thằng Luân đứng bên cạnh xoắn xuýt không thôi, đôi bàn tay thô thô chai lì vân vê vạt áo ướt sũng nước mưa.

"Chết rồi ngoại ơi, bột lá tía tô sao hôm qua rịt vết thương cho chị Bảy hết sạch rồi, làm răng chừ?"

Nguyên kéo hộc tủ gỗ ra, thấy cái hộc trống trơn mà hoảng hốt, sực nhớ chính mình đã dùng chỗ bột mịn cuối cùng chiều hôm qua.

"Rứa hai đứa bây chạy ra ngoài vườn hái lá tía tô vô đây mà giã nát, nhanh
lên."

Em Nguyên và thằng Luân nghe thế liền phóng ra sau vườn, ngắt nhanh mấy lá tía tô rồi cầm hai cái cối thi nhau giã, ngoại cầm lên cẩn thận đắp lên vết rách trên trán Huân, lấy băng cuộn vải sạch cuốn mấy vòng trên đầu, nhẹ nhàng ghim lại.

"Thằng cu tội nghiệp." Ngoại thở dài, bàn tay nhăn nheo vài ba chấm đồi mồi vuốt ve gò má cao gầy trắng bệch của thằng Huân. "Hắn ăn cháo ở đây còn nhiều hơn ăn cơm ở nhà nữa, lần mô qua không sưng tím cũng trầy trật, ai mà ngờ thằng cha hắn ác ôn như ri. Ta kêu mạ hắn thôi bỏ dôn bỏ nhà mà đem con đi biệt tăm biệt tích cho rồi, mà mạ hắn có chịu mô."

Nguyên vô trong tủ lấy cái áo thun với quần đùi ra cho thằng Luân thay, còn em lẳng lặng ra sau bếp vo nắm gạo bắc nồi cháo, lấy thêm cái trứng gà thả vào cho có chút chất dinh dưỡng.

Cả cái làng này ai mà chẳng biết hoàn cảnh nhà thằng Huân, ba nó thời xưa cũng biết thương vợ thương con mà làm ăn đàng hoàng, ai gọi đi làm gì cũng làm, từ gặt lúa, xây bờ rào cho đến gánh phân, coi như cũng có đồng ra đồng vào nuôi các con ăn học. Rủi thay, một ngày nọ ba nó đang đi lợp tôn cho người ta thì trượt chân ngã từ trên mái xuống, từ đó người ta chỉ thấy ba nó khùng khùng điên điên cầm chai rượu đi khắp cái làng này, mỗi khi uống say lại về đánh thằng Huân và mẹ nó đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ cho chán chê rồi lại loạng choạng ra khỏi nhà. Tối nào cũng nghe hai mẹ con thằng Huân ôm nhau khóc, cũng may nhà thằng Luân ở ngay sát bên, mấy lần cứu nó thoát chết trong gang tấc.

Nguyên ngẩn ngơ ngồi nhìn ánh lửa bập bùng như nhảy nhót trên mấy thanh củi gỗ, hắt lên đôi mắt to tròn trong veo của em. Nước mưa rơi lộp độp hắt lên vai áo, ướt hết một mảng. Luân thay áo quần xong cũng chạy xuống bếp kê khúc gỗ ngồi xuống, nhẹ giọng.

"Nghe mô ngày mai có bác sĩ trên phố về khám nơi trạm xá mới xây của xã mình, không biết mệ em biết chưa. Mà cả làng mình ai có đau ốm bệnh tật chi cũng được mệ Duyên chữa trị hết thành quen, trạm xá mới xây coi như cũng bỏ không rồi. Kiểu chi ông bác sĩ nớ được mấy hôm cũng lên phố lại thôi, ở đây vừa nghèo khổ dân lại tiếc tiền không tới khám bệnh, ai mà chịu cho nổi."

"Ngoại em có nghe ông chủ tịch xã nói sáng hôm qua. Mà ngoại kêu như rứa cũng hay, không phải bệnh chi cũng chữa được bằng phương thuốc dân gian, uống thuốc tây cũng nhanh khỏi hơn nữa." Nguyên thấy nồi cháo đã sôi sùng sục liền dắt xuống bếp củi, cắt vào đó mấy cọng hành lá cùng rau ngò gai, đậy nắp lại để khi nào thằng Huân tỉnh thì bưng lên cho nó ăn.

"Cho hỏi có ai ở nhà không?"

Ngoài sân có một giọng nam trầm trầm vang lên, Nguyên và Luân giật mình nhìn ra, thấy một người đàn ông cao ráo mặc bộ vest đen đắt tiền mà cả cái làng này chẳng ai bỏ tiền ra mua nổi, giày da được đánh một lớp xi sáng bóng đi giữa cơn mưa rào mùa hạ như trút nước.

"Dạ chú tìm ai rứa chú?" Nguyên chạy ra kéo người nọ đứng dưới hiên nhà cho đỡ ướt rồi hỏi, lại tò mò nhìn người kia một lượt từ trên xuống dưới, chắc chắn không phải người trong cái xã này.

"À, tôi là bác sĩ mới đến nhận việc, tên Phác Tống Tinh, vì công văn gấp quá nên chưa tìm được chỗ trú tạm, không biết em có thể cho tôi ngồi đây đợi đến lúc tạnh mưa không?"

"Chú đợi tui một chút, để tui vô hỏi ngoại đã. Có ghế bên tê tề, chú cứ lấy ra mà ngồi."

Nguyên chạy nhanh vào nhà hỏi ngoại, đợi ngoại đồng ý rồi mới trở ra, thấy người kia cứ đứng tần ngần dưới hiên nhà mãi không dám vào thềm, hóa ra là do vị bác sĩ kia vào trong ngồi lại ướt mất sàn, thế là cứ cầm vali mà đứng đó. Nguyên mở tủ quần áo, lấy ra cái áo sơ mi cùng quần dài cỡ lớn, em gãi gãi đầu đưa cho Tinh.

"Chú vô trong nhà thay quần áo đi cảm cảm lạnh ơ chừ. Tui còn một bộ quần áo ni là rộng thôi, không biết chú mặc có vừa không."

Tinh nhìn em Nguyên một hồi lâu, giọt nước mưa lăn dài trên sóng mũi cao cao của anh, rồi mới cầm lấy bộ quần áo đã có chút cũ kĩ, theo hướng dẫn mà đi vào phòng tắm.

Nguyên kéo Luân ngồi trên chõng tre, nhỏ giọng xuýt xoa.

"Cái chú bác sĩ mới ni đẹp trai ghê luôn anh ơi."

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net