"Kẻ điên" (mang trong mình một bí mật)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới luôn có một suy nghĩ rất bất công: khi ai đó thành đạt, có địa vị, kể cả chẳng còn tình yêu cũng được coi là người bình thường. Kẻ nào nhìn xã hội bằng con mắt " màu hồng ", có cảm xúc lại trở thành một tên điên loạn. Cứ như thế mà chúng ta dần xa cách nhau hơn, cô lập mình và chỉ theo đuổi đến thứ vinh quang ở phía trước, thờ ơ đến những cái nhỏ nhặt, dù cho có là bình yên nhất. Con người đã tạo ra một nơi toàn chiến tranh, sự đấu đá ganh ghét, tàn nhẫn sát hại lẫn nhau, nhiều khi giết người chẳng vì với mục đích tốt đẹp nào. Tiền chỉ là sự thuyết phục ngu xuẩn nhất họ động viên bản thân: con đường mà mình đang đi là đúng.

.

Sim Jaeyoon làu bàu một lúc, trên đống giấy tờ với những dòng chữ lộn xộn tranh nhau chẳng thể đứng thẳng hàng. Anh đưa mắt nhìn ra phía bên kia cửa sổ, qua lăng kính khắc nghiệt của đời người, xã hội có những biến chuyển thật rõ nét, số cổ phiếu tăng cao, thị trường chứng khoán gây ra nhiều tranh cãi lớn, thật khó để bản thân định hình được khía cạnh tốt nhất mà bật lên, dù cho, vị trí anh đang đứng không phải là tệ, thậm chí, nó còn đang rất thuận lợi nữa kìa. Jaeyoon thở dài, rời khỏi bàn làm việc và thong dong bước bộ trên đường phố xa hoa, trời trở tối, gió từ phía Tây thổi vào nóng bức, xoa lên vết thương tâm hồn một vị chát đến cay nồng. Thoáng chốc, anh dừng lại...

" Này, cậu bị điên à? Sao lại mặc chiếc áo dài tay vào mùa này chứ? Không thấy nóng hay sao? "

Chàng trai kia lắc đầu, cậu ta vẫn ngồi bên thềm bậc cửa, tựa đầu ngước lên bầu trời đầy những ánh sao vàng, chiếu bừng một góc chân xanh chợt sáng rực ấy, lặng lẽ mà mỉm cười. Thì ra, người cũng giống như họ, cũng gọi tôi là một " tên tâm thần. ". Nhưng chỉ có điều, tôi vẫn đang thường trực thứ câu hỏi " điên có nghĩa là gì? ". - Đó thức khi bản thân cậu làm những điều khiến cho chính mình hạnh phúc, làm cho cậu an yên giữa chốn đông xô bồ, cởi bỏ lớp ngụy trang giả tạo khắc nghiệt ban ngày, chỉ cho phép bản thân được làm chính cậu thôi hay sao? Vầy thì cậu coi đó là điên hả? Người điên theo cách bình thường nhất, để rồi sau cùng lại vô thức mà tự hỏi " điên có nghĩa là gì? "

Sunghoon không nói gì cả, em cũng chẳng để bản thân đưa ra bất kì lời bao biện nào cho chính hành động của mình. Jaeyoon chỉ kịp buông lấy cái nhìn khó hiểu, anh nhíu mày và lại hòa vào chốn hà khắc dương gian. Trên đời này thật kỳ lạ, tạo hóa đáng trách quá, trong nhịp điệu hối hả đó, ngỡ ngàng chế ra thứ phẩm vừa vô dụng vừa điên rồ. Ấy vậy mà lại giúp anh tìm ra điều bình yên để cứu lấy nhân sinh kia kìa. Anh có ngờ nổi không, chủ tịch Sim Jaeyoon?

.

" Alo, gì vậy? "

" Sim Jaeyoon, tôi muốn thông báo rằng, số cổ phiếu công ty đang giảm mạnh, các tập toàn đầu tư vội vã hủy hợp đồng mà chẳng vì lí do gì. Hmmm... "

" Im đi, đừng có nói dối. "

" Sao tôi phải nói dối anh? Sim Jaeyoon, đáng tiếc quá, anh phá sản rồi. "

.

Sim Jaeyoon đứng khự lại, đồng tử mở to, đôi tay buông thõng xuống như bị gãy thành nhiều phần, tôi cũng đâu có ngờ chứ, đường đường là vị chủ tịch trẻ tuổi với đầy triển vọng lớn ở trong tương lai, giờ đây đã trở thành một kẻ mất đi tất cả, mất gia đình, mất tài sản, mất địa vị, mất luôn cả thứ tình cảm cao đẹp từng giấu kín trong lòng.

.

" Rượu ngon thật đấy, đó là thứ giúp cho chúng ta giải sầu. "

Jaeyoon dừng lại và ngồi trước thềm cửa một căn nhà nhỏ đổ nát, bức tường màu nâu mặc lớp áo nứt nẻ trông xấu xí đến vô thường, trên tay cầm chai rượu vang đỏ thượng hạng, thứ có giá trị nhất đối với anh cho tới thời điểm hiện tại, bởi lẽ, trong người anh đây chẳng còn dính nổi lấy một đồng. Jaeyoon bật cười, cười vì mình gàn dở, cười vì cái khờ khạo khi đã lấn thân quá sâu nơi chiến trường sinh tử tẻ nhạt này, nước mắt chảy dài để khóc thay cho sự yếu hèn của bản thân, Sim Jaeyoon vô dụng, quá bất tài.

Rào...rào...

Ôi, trời đổ cơn mưa to, sấm chớp lóe, thì ra, vũ trụ cũng đang hả hê trước sự mất mát của anh đó hay sao? Thật, vì anh xứng đáng bị như vậy. Người đi lại ngày càng một ít, phố vắng chợt lạnh ngắt, mặc dầu cho đang là điểm dừng giữa lưng chừng ngày hè.

" Anh sao lại ngồi ở đây chứ? Nặng hạt thế này, không về nhà chăng? Mau vô trong đi, lạnh mất. Sunghoon sợ người khác bị cảm lắm. Mau đứng lên thôi. "

Sunghoon vội vã lấy tấm thảm rách lên che cho Jaeyoon để khỏi bị ướt, nhưng bởi nó rách mà, nước mưa thấm đẫm mái tóc hai chàng thanh niên trẻ, ướt cả áo, ướt cả một hạt mầm tựa như mối tình đầu tiên chợt chớm nở bỗng trở nên xinh đẹp vô cùng. Thứ cảm xúc ấp ủ dưới đáy lòng vũ trụ bao la chợt thanh vang, nghe thoáng đâu đó tiếng kèn túi vô danh tự phương trời nào vọng lại, thêm men rượu say nồng, khoảnh khắc ấy khiến con người ta bộc lộ được cái tâm can, cái thầm giấu kín nhất. Mơ hồ lắc đầu mà gạt bỏ lòng tốt ai kia, cười cười.

" Tôi chê em điên, không giận tôi sao? "

" Sao tôi phải giận anh chứ? "

" Thứ ngu ngốc. Quá ngốc nghếch, kẻ lạ mặt đắc tội với mình mà vẫn thờ ơ như vậy. Thực, ngu xuẩn. Dòng điên dồ nhỏ bé. "

Jaeyoon vừa nói vừa uống đến cạn chai rượu, anh tức giận ném mạnh nó xuống dưới đất, mảnh tủy tinh vỡ tan, găm lên trái tim kia thêm vài vết xước, hằn sâu nơi kí ức rối bời dần trở nên tăm tối, lạnh lẽo hơn. Nhưng mà, Jaeyoon đâu có ngờ, Sunghoon làm vậy để tạo cho bản thân em cái cảm giác an nhiên. Thờ ơ ư? Hmmm, sai rồi. Em không thờ ơ, cũng không hẳn là chú tâm đến nó. Trong lối suy nghĩ tích cực của một kẻ điên vận hành thế giới bằng chính sự điên rồ của mình, em nhận thấy được: " nhiều khi để bị nói là điên cũng trở thành điều tốt, chính ra không bị ai làm phiền. Lúc ấy, em được bình yên rồi. Vì hiển nhiên rằng, chẳng ai lại phải đi bận tâm đến một kẻ điên cả. "

" Ừ, tôi điên mà. Haha, điên theo cái định nghĩa mà anh đề ra. Thôi đừng nói đến nó nữa. Vào tạm nhà tôi tá túc đi. Tôi sợ người ta bị ướt lắm. Tôi sợ người khác ốm lắm. "

Sunghoon kéo Jaeyoon đứng dậy, dùng tấm thân nhỏ nâng người anh mà lững thững bước vào trong căn nhà, đặt anh nằm ở trên chiếc ghế sofa đã cũ, rồi em vội vã chạy ra ngoài trời kia, đưa tay lên bao trọn lấy hạt mưa nhỏ, trông thật hạnh phúc biết nhường nào. Mưa đẫm mái tóc em, mưa chảy trên gò má, mưa khe khẽ nhìn em mà mỉm cười. Ôi, em ơi, chẳng có ai lại điên rồ đến nỗi ra ngoài lúc trời đang mưa to cả, nhỡ bị cảm thì phải làm sao đây?

Jaeyoon tựa lưng vào thành ghế, anh đưa mắt nhìn lên kẻ điên kia mà lòng bình an đến ngỡ tưởng như chưa bao giờ có được. Hơi rượu trong người giảm xuống, bất ngờ, vết thương cũng vơi đi cái đau chát chúa chợt bình ổn thêm phần nào. Anh mỉm cười hạnh phúc, nhìn em ấy kìa, nhìn thằng điên loạn ấy kìa, nó ra ngoài trời mưa cho hạt buốt làm nó ướt, vô tư hồn nhiên như thể chẳng còn để tâm đến việc: nếu nó cảm, nó sẽ tính sao? Cả cuộc đời nó lo cho kẻ khác ốm, chứ nó vẫn vậy, nó còn nhận ra rằng: nó cũng chỉ là một người bình thường hay không?

" Anh tỉnh rồi hả? Ồ, anh có đau đầu không? Anh đói không? Tôi kiếm cái gì cho anh ăn tạm bợ nhé? "

Sunghoon bước vào nhà, người em sũng nướt, nhưng khuôn mặt vẫn cứ cười như vậy, thật, giống hệt một tên điên. Jaeyoon không nói gì cả, trong tâm trí anh rối bời ngước nhìn lên bóng hình dần mờ đi sau ánh trăng lập lòe, hai tay đan lấy nhau, thở hắt vài nhịp. Sunghoon từ trên tầng đi xuống, mang theo chiếc bánh quy đã được bẻ thành hai nửa của thế giới kia, cùng cốc sữa tươi em mới kiếm từ bà bán nước sáng nay, khẽ đặt lên trên bàn.

" Nhà tôi chỉ còn có như vậy. Kẻ giàu có như anh sẽ chê chăng? "

" Haha, nực cười thật. Giàu có? Giàu có ở chỗ nào? Tôi phá sản rồi. Haha, giờ đây tôi chỉ còn là tên nghèo hèn mất tất cả. Đời nó là như vậy đấy, giống chuyến tàu lượn hồi bé tôi hay chơi, lên cao, thật cao, cao mãi rồi bỗng chốc tụt xuống không phanh, và bằng phẳng, sau cùng thì ngừng. "

Jaeyoon bật cười thêm lần nữa, anh cười lớn, rất lớn, lớn đến áp cả tiếng vũ trụ khóc xót thương, Sunghoon lắc đầu, em đưa một nửa thế giới của mình lên lòng bàn tay Sim Jaeyoon, nhỏ giọng:

" Tôi biết, tôi cũng từng chơi chuyến tàu đó. "

" Em điên mà, người ta cho em vào nơi ấy sao? "

" Kẻ điên như tôi cũng phải được chơi chứ nhỉ? Vui là đằng khác kia. Anh ạ, anh chơi một lần rồi, còn có thể mua vé xin thêm một lần chơi khác mà? Hà cớ gì lại phải bỏ đi, giữa những thú lơ đễnh của dương thế ấy? "

Sunghoon ngồi xuống cạnh Jaeyoon, em lấy ra từ trong người một chiếc máy bay giấy dính vài giọt nước mắt. " Tặng anh. "

Jaeyoon giật mình, kỉ niệm tự thưở lãng quên chợt ùa về. Trong tâm trí tăm tối thoát ẩn thoát hiện ánh sáng nơi hình dáng của cậu bé mới lên năm, hạnh phúc cầm chiếc máy bay được người cha gập giúp, trên cánh thảo nguyên bạt ngàn một màu xanh ngắt mảnh trời, nâng nó bay lên vũ trụ bao la, thầm mơ ước nơi bình an đến thế, chỉ để sau mỗi giờ học căng thẳng cùng các giáo sư, có thể ngồi lặng lẽ mà mỉm cười.

" Em gập nó à? "

" Đúng vậy. Sao? Nó đẹp không? "

. . .

" Nó... đẹp. Đẹp lắm. Cảm ơn em. Cảm ơn em thật nhiều. "

Jaeyoon gật đầu, đưa hai tay bao trọn chiếc máy bay giấy nhỏ. Bất ngờ làm sao, một kẻ " bình thường " như anh đến bức họa nổi tiếng còn chưa ca lấy nửa lời, sao có thể khen thức tầm thường bình dị thế kia? Jaeyoon ơi, thật đó là Jaeyoon? Đời người kỳ lạ quá nhỉ, những thứ đáng trân trọng anh đâu thèm để tâm, những vật đơn giản tưởng chừng ai cũng có thể làm được lại nâng niu đến vậy.

" Anh đang khóc ư? "

" Trông tôi như thằng điên vậy. "

" Anh không điên, đừng, anh ơi, đừng miệt thị bản thân mình như thế. Anh bình thường mà. Anh ơi, thế gian chẳng có ai là điên cả. Một mình tôi làm kẻ điên gánh cho xã hội là được rồi. "

" Em ngốc quá! "

" Ừ, đúng vậy. Tôi luôn ngốc ngếch trong những câu chuyện của chính mình. Cơ mà, nếu anh buồn, anh nên khóc. Giữ hoài trong lòng không vui đâu. Một mình tôi khổ là đủ rồi. Đừng lôi thêm bất kì ai vào đây nữa. "

Thật sao? Đóa hoa bên đường nhỏ, cho tôi hỏi, em tên là gì? Tạo hóa xinh đẹp nào ban em xuống thế nhân xô bồ đen tối, xấu xí này vậy?

. . .

khóc một chút thôi, rồi mai sẽ ổn cả. cứ khóc đi, khi nhận thấy được trong lòng mình còn đọng lại chút cảm xúc.

rào rào...

Cơn mưa mùa hạ, thoáng chốc đến rồi lại tạnh ngay, nhỏ dần, bỗng dưng trở nên ấm áp. Kể từ ngày hôm ấy, tôi nhờ em, kẻ điên, dạy tôi, học cách trở thành một người bình thường.

_

Hai năm sau, kể từ ngày vị chủ tịch thành đạt tuyên bố phá sản, thế giới vẫn cứ trôi, người vẫn cứ đi lại, chẳng ai bận tâm, đâu kẻ ngó tới. Duy nhất còn em, và những cơn mưa chịu dừng chân an ủi. Và chỉ khi ấy, anh mới nhận ra, bình yên quan trọng biết nhường nào. Sim Jaeyoon bán đi căn nhà, bán đi chiếc xe sang trọng, dành dụm ít đồng bạc lẻ gầy dựng nên quán cafe tại góc hẻm thân quen, cùng em Sunghoon ngày qua ngày kiếm sống, không lừa gạt, không tham vọng, và cũng không đấu đá.

Anh đã từng hứa với em ấy như thế mà, có đúng hay không?

Nhưng...

" Sunghoon ơi, công ty của một người quen với anh rủ anh cùng lập nghiệp. Anh thấy mình nên thử. Bởi lẽ, dù gì thì kinh nghiệm cũng đầy mình... "

" Hmmm... làm gì cũng được. Miễn sao anh bình yên. "

. . .

" Anh ơi, anh ăn một chút để lấy sức mà làm việc nhé? "

" Không, anh đang bận lắm. Đi ra chỗ khác đi. "

.

" Anh ơi, anh sẽ ốm mất. "

" Đừng làm phiền anh như một kẻ điên loạn nữa. Anh sắp giàu có trở lại rồi. "

Sim Jaeyoon bật cười, ôm chiếc máy tính trong tay và rời khỏi nhà. Sẽ chẳng có gì là bất ngờ đâu, nếu như trong vòng hai năm kia, anh chưa từng một lần gọi em là " kẻ điên loạn ". Ồ, thật ra thì cũng đâu thành vấn đề, nhưng, hình như, anh đã quên mất trận mưa ngày hôm ấy, làm nát luôn cả chiếc máy bay giấy bé nhỏ kia rồi.

" Dù gì, mong một ngày, anh có thể tìm ra hạnh phúc cho riêng mình. "

.

" Sunghoon ơi, anh kiếm đủ tiền để mua cho ta căn nhà sang trọng hơn rồi. Đừng ở nơi xập xệ xấu xí này nữa. "

Jaeyoon mừng rỡ vừa chạy vào nhà, anh vừa nói.

" Hmm, chúc mừng anh. Nhưng mà, em ở đây thôi. Bởi vì em điên loạn, nên em thích ở những nơi vốn đã mang trong mình dáng vẻ của sự yên bình. Xa hoa quá em chẳng quen. Ở chốn ồn ã ngoài xã hội, có thể xuất hiện những khắc trầm ổn hay sao? "

" Tùy em nhé? "

.

Jaeyoon gật đầu, rồi anh rời đi. Hòa mình vào thế nhân chuyển động vội vã, người qua lại ngày càng một đông hơn, cơn mưa bỗng chốc đổ ập xuống, chẳng có chớp, chẳng có rượu, chẳng còn bóng hình chiếc của máy bay giấy tự bao giờ. Hay là kể từ ngày nó được một lần nữa cất cánh lên bầu trời trong xanh, người cũng vô thức mà trở theo nó bay đi mất rồi, mang cả bí mật em thầm gửi lên người bấy lâu nay, lãng quên, như thể, nó chưa từng được biết đến.

Ô, kìa, em gì đó ơi, sao em lại thích yên bình vậy?

.

" Ủa, cậu bị điên hả? Sao lại gập chiếc máy bay giấy rồi ném nó ra ngoài đường thế này? " - Một chàng thanh niên trẻ chợt lên giọng

" Thế giới này thực toàn sinh ra mấy kẻ vô dụng. Tạo hóa đáng trách quá. Có đúng không hả? Sim Jaeyoon? "

" ... "

" Thôi, kệ họ đi. Điên thì quan tâm làm gì. À mà, này, cậu có thấy chìa khóa nhà của tôi ở đâu hay không? "

" Haizz, bất cẩn thế, mau tìm lại đi. "

.

" Cậu tìm thấy nó chưa? "

" Khoan đã, tôi tìm thấy rồi. "

" Nó ở đâu vậy? "

" Trong khe cạnh của chiếc máy bay giấy cậu vứt ở một góc cặp á Sim Jaeyoon. "

.

À, thì ra là nó. Ở trên chiếc máy bay giấy chứa đựng những giấc mơ. Sim Jaeyoon, hình như, anh vẫn còn nợ ai đấy một lời chúc bình yên, anh còn nhớ không vậy? Chai rượu vang đỏ thượng hạng, hòa lẫn nước mưa thấm đẫm mảnh tiền rỉ máu lỡ cứa xướt cả vết thương kia, giật mình thức tỉnh sau cơn mộng chiêm bao mùa hạ, ngoảnh đầu nhìn lại vẫn còn thấy mờ nhạt bóng hình vô danh của một kẻ điên nào đó từng ngày trông ngóng mình trở về nhà.

" Tôi đành phải hủy lịch hẹn thôi? Tôi cần làm cái này. "

" Nhưng còn bữa tối nay? Là chuyên gia ẩm thực thế giới cất công chuẩn bị nó đấy. "

" Thực ra, đúng thì nó đặc biệt hoàn mỹ thật. Nhưng tôi còn một điều, mà điều này đã cứu lấy trái tim tôi. "

" Còn thứ gì đẹp đẽ hơn cả tiền nữa sao? "

" Không hẳn, mặc dầu rất bình dị, nhưng cũng rất an toàn. "

Tôi nợ em ấy một bí mật.

.

Jaeyoon vội vã men theo đoạn đường vắng, trời đổ cơn mưa rào, khiến bộ vest mới mua kia ướt đẫm nước, chắc hẳn sẽ bị bào mòn, sẽ phải vứt nó đi. Cơ không còn quan trọng nữa rồi. Anh thở dốc khi dừng lại trước thềm căn nhà nhỏ, vẫn là màu sơn của hoài niệm, vẫn là mảnh tường nứt nẻ chưa được sửa sang, và...

" Anh gì đó ơi, sao anh lại ngồi đây vậy? Nặng hạt thế này, không về nhà chăng? Mau vô trong đi, lạnh mất. Sunghoon sợ người khác bị cảm lắm. Mau đứng lên thôi. "

" Sunghoon à? "

" Anh ơi, nếu anh khóc, có nghĩa là anh đang buồn, hãy vui lên nào. Giữ hoài trong lòng không tốt đâu. Một mình tôi khổ là đủ rồi. Đừng lôi thêm bất kì ai vào đây nữa. "

" Anh đói quá, em ơi, em có bánh quy chăng? Một nửa cũng được rồi. Thêm cả ly sữa nữa. "

" ... "

" Hoặc chẳng cần những thứ cao sang kia, chiếc máy bay giấy thôi, em ơi, anh còn giữ bên mình chiếc máy bay giấy em tặng, em cho anh thêm cái nữa đi, để anh khắc hai chữ " yên bình " lên nó. Giữa chốn hà khắc xã hội, anh chợt nhận ra, cái bí mật mà em luôn giấu kín bấy lâu nay, đẹp đẽ biết nhường nào. Anh nhớ em... cho anh thêm một lần nữa được quay về bên em nhé? Anh hứa đã về rồi, không có đi nữa đâu. "

Jaeyoon khụy xuống, đôi chân anh như bị ai đó kéo xuống, khiến nó không thể nào đứng lên được, một thế lực vô hình, hay chính do bản thân anh?

" Mau vào nhà thôi. Jaeyoon ơi. "

Sunghoon mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt em ánh lên những tia hy vọng sau quãng thời gian dài đằng đẵng chẳng được mấy an yên, thoáng có chút gì đấy cam chịu mà bất giác nói rằng:

" Jaeyoon, năm dài tháng rộng, mây trời vẫn như thế, vũ trụ vẫn cứ chuyển động và thời gian chẳng bao giờ ngừng. Bởi mà lòng người cho tới một lúc nào đó nhất định sẽ có sự thay đổi, nó sẽ dối lừa tất cả chúng ta, khiến chúng ta đau khổ đến tột cùng. Cơ mà kỉ niệm và bí mật thì không, anh có thể làm cho bản thân mình xa lạ với tất cả mọi người, ngay cả với bóng hình của chính mình trong gương, nhưng nó vẫn sẽ mãi dừng chân ở đó, dù chưa hẳn là đẹp, mới chỉ thoáng qua như gió thoảng bên người, cũng đều là thật, và sẽ để lại một dấu ấn đậm sâu. "

" Bởi vì thế mà anh luôn yêu những bí mật. Sunghoon, em chính là bí mật. Chúng ta bình yên rồi. Vào nhà thôi. "

_

Và... đó là cách, thông qua bí mật, kẻ điên dạy tôi, học trở thành một người bình thường.

Cre ảnh: yeochinteatime

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net