(LeoTsuka) Im lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suou Tsukasa là cậu bé đáng thương.

Những cậu bé con của em ở độ tuổi đáng lí ra phải được vui chơi, được ba mẹ cưng chiều, vô lo vô nghĩ mà sống vui vẻ từng ngày. Thế nhưng, khốn khổ thay, em lại phải khoác lên mình chiếc mặt nạ tươi cười giả tạo, một vỏ bọc trưởng thành che giấu đi tâm hồn trẻ con. Em phải học cách làm quen với những buổi tiệc xa hoa, với những chiếc mặt nạ tươi cười giả dối và những mặt tiêu cực của tận cùng xã hội mà bất cứ ai ở giới thượng lưu cũng đều phải học cách chấp nhận, kể cả một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Giới thượng lưu dạy cho em những mặt tối của xã hội, dạy cho em mọi thứ để trưởng thành, nhưng đổi lại, nó cũng bắt em phải đánh đổi cả những kí ức tuổi thơ yên bình, tình yêu thương của gia đình, một hạnh phúc ấm áp nhưng bình dị. đã cướp đi của em rồi, một thứ mang tên 'hạnh phúc'.

"Tôi mệt quá...làm ơn...ai cũng được...c..cứu tôi...hic..cứu...hic..cứu tôi với"

Ôi, Tsukasa, Tsukasa bé bỏng. Tôi tự hỏi liệu ai có thể cứu em đây? Hỡi đứa con đáng thương đang ngày đêm cầu mong sự giải thoát.

Nhưng, thật may mắn biết bao. Có lẽ Chúa đã nghe thấy lời nguyện cầu của đứa con đáng thương của Ngài và đã trao cho em một món quà. Ánh sáng của em, Đấng tối cao của em.

Suou Tsukasa đã gặp được Tsukinaga Leo.

Người là ánh sáng, là hi vọng của em. Người, mang đến cho cậu một gia đình, một hạnh phúc và cả những cảm xúc không tên đang từ từ đâm chồi. Phải, em-Suou Tsukasa yêu Người.

Em không nhận thấy sao? Từ khi nào, cảm xúc của em dành cho vị Vua đáng kính đó đã thay đổi. Từ khi nào, tình cảm của em dành cho Người đã không còn chỉ là ngưỡng mộ và tôn trọng.

Em không nhận thấy sao? Vậy sao em lại quan tâm đến vị Vua kia đến vậy, sao lại lo lắng cho Người như thế và tại sao em lại mất bình tĩnh khi có chuyện liên quan đến Người?

Em không nhận thấy sao, Tsukasa bé nhỏ? Phải chăng có một cảm xúc không tên luôn ẩn mình trong em. Phải chăng...em đã 'Yêu' Người mất rồi?

Phải, phải rồi, em yêu Người, ánh sáng hi vọng của em, vị Vua đáng kính của em. Suou Tsukasa đã yêu Tsukinaga Leo.

Nhưng, em yêu Người thì sao chứ? Đối với Người, em luôn chỉ là một đàn em phiền phức cùng unit mà Người thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên. Nên là, dù em yêu Người thì sao chứ, chẳng phải nó đã vô vọng ngay từ lúc bắt đầu rồi sao?

"Im lặng và giữ cái thứ tình cảm đó cho riêng mày thôi, Suou Tsukasa" em tự nhủ

Đó là quyết định của em sao, Tsukasa? Kể cả khi em thấy đàn anh Isara Mao đau đớn thế nào khi lặng yên yêu đàn anh Sakuma Ritsu. Em vẫn quyết định như thế sao?

Thời gian dần trôi, năm ba của Người cũng đã đến lúc tốt nghiệp rồi. Em hẹn gặp Người tại câu lạc bộ bắn cung , chúc mừng Người tốt nghiệp và cũng là ngày em chấm dứt cái tình cảm đơn phương vô vọng của mình.

Khi em đến câu lạc bộ, thật bất ngờ, Người đã đợi ở đó.

"Leader, chúc mừng anh đã tốt nghiệp " Em khom người tỏ lòng kính trọng đến với vị cựu nhóm trưởng của Knights, Người sắp ra trường rồi, cũng là kết thúc của hai ta rồi. Hoá ra như vậy...cũng thật tốt.

"Cảm ơn em, Suou. Từ hôm nay, làm phiền em chăm sóc Knights nhé"

"Vâng ạ. Việc của Knights, anh không cần lo, em sẽ..."

"Và nhớ chăm sóc cho chính mình nữa đấy nhé, Suou"

"Vậy, anh đi đây. Cảm ơn em, Suou."

"Tạm biệt hẹn gặp lại nhé, Tsukasa"

"Leader, an...anh"

Suou Tsukasa yêu Tsukinaga Leo. Em luôn tự nhủ sẽ chỉ im lặng ở bên Người với tư cách là một đàn em. Em luôn tin chắc rằng Người sẽ không bao giờ đáp lại tình yêu này và em sẽ mãi mãi khoá chặt nó, để nó chết dần chết mòn trong góc sâu nhất của trái tim này.

Nhưng mà, Tsukasa bé bỏng à, em liệu có từng nghĩ rằng, vị Vua đáng kính đó đã khao khát em biết bao...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trời ạ, tui đã viết cái gì thế này? Tsuka-chan huhuhuhuhuhu QAQ Đừng ai tha thứ cho tui đừng ai tha thứ cho tui đừng ai tha thứ cho tui mà oahuhuhu




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net