Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Tâm với tay lấy chiếc khăn ăn bằng giấy trong giá đựng trên bàn trao cho chị, rồi tò mò lật giở mẩu giấy con kẹp ở bên dưới “Nếu ba thấy được anh ấy tốt với chị như thế này, ba chắc sẽ rất vui!”

Đan Tâm nhìn Tuyết Tâm vẻ khó hiểu, cô em gái đẩy mẩu giấy về phía chị.

“Cố gắng ăn hết bữa sáng nhé.  Nếu cổ chân vẫn đau hãy gọi cho tôi!”

Đến lượt Tuyết Tâm nhìn chị vẻ khó hiểu “Anh chị cưới nhau đã bao nhiêu năm rồi, sao nhắc đến anh rể chị vẫn đỏ bừng cả mặt thế?”

Đan Tâm nhìn lảng đi chỗ khác, ánh mắt dừng lại trên hai chiếc vali của Tuyết Tâm mà bây giờ cô mới để ý “Em đến thẳng đây từ phi trường à?”

“Không,” Tuyết Tâm không biết phải bắt đầu từ đâu “Chuyện dài lắm, em suýt thì không gặp được chị đâu!”

“Sao hả?” Đan Tâm hoảng hốt “Em gặp chuyện gì?”

“Không sao rồi,” Tuyết Tâm trấn an chị, mà cũng là tự trấn an bản thân “Em không phải đã ngồi đây nguyên vẹn sao?”

“Tuyết Tâm,” Đan Tâm nắm tay em gái “Em có chuyện gì giấu chị à?”

“Chị Hai,” Tuyết Tâm lắc đầu “Chị có tin ba đi mua hàng quốc cấm không?  Có tin ba tự tử không?”

Đan Tâm buồn bã lắc đầu “Chị rối lắm, tối qua chị đã gọi Đạt Hoa định hỏi, nhưng mấy ngày rồi không liên lạc được với anh ấy!”

“Sao cơ?”  Tuyết Tâm ngẩn ra, nhìn mẩu giấy nhỏ cô vẫn đang mân mê trong tay “Mấy ngày chị không gặp anh rể?”

Đan Tâm nhận ra mình nói hớ, muốn thu lại cũng không kịp nữa “Chị… chị…”

Tuyết Tâm bỗng nhiên ôm bụng “Em đau bụng quá, toilet ở đâu?”

“Vòng qua cầu thang, bên tay trái.”

Đợi Tuyết Tâm đi ra khỏi phòng bếp, Đan Tâm chụp vội lấy mẩu giấy nhỏ vò lại, định vất vào thùng rác, nhưng không hiểu sao lại chần chừ, rồi nhét trở lại vào túi áo.

Cô mở tủ lạnh thò đầu vào nghiêng ngó.  Đã quá trưa, cô không thấy đói, nhưng phải có chút gì đó cho Tuyết Tâm.

“Chị Hai!”  Giọng Tuyết Tâm phía sau khiến Đan Tâm giật nảy mình “Đạt Hoa đã giở trò gì vậy?”

“Em nói vậy nghĩa là sao?”

“Đừng có giấu em!”  Tuyết Tâm đứng khoanh tay tựa vào tường nhìn Đan Tâm lôi rau ra khỏi tủ lạnh và bắt đầu vặt những lá rau vất vào trong bồn rửa “Chị rửa rau thế kia thì chắc em không còn gì ăn rồi!”

“Tuyết Tâm,”  Đan Tâm thở dài lau tay, rồi đứng sang một bên nhường chỗ cho Tuyết Tâm nhặt rau “Anh ấy đang trốn nợ người ta!”

“Hèn gì bao nhiêu tranh ảnh đồ đạc hình như bị gỡ đi cả.  Hồi nãy em cứ thấy nhà chị như thiêu thiếu trống trải thế nào ấy!”  Tuyết Tâm chợt khựng lại “Nhưng sao anh rể trốn mà chị thì vẫn ở đây?  Tại sao không bán nhà?”

Đan Tâm dí dí ngón chân trên sàn, cổ chân vẫn còn âm ẩm đau “Nhà đã bị xiết rồi!”

“Thế tức là sao?”  Tuyết Tâm không hiểu, lặp lại “Thế sao chị vẫn có thể ở đây?”

“Không phải có thể, mà là bắt buộc.”

“Chị Hai,”  Tuyết Tâm xoay hẳn người đối diện Đan Tâm “Đừng nói với em là Đạt Hoa gá chị trả nợ!”  Cô mở to mắt “Trời ơi, thời buổi này còn có chuyện bệnh hoạn như vậy sao?”

“Tuyết Nhi đừng hiểu lầm!”  Đan Tâm đến chân tóc cũng đỏ bừng “Theo thỏa thuận chị ở lại là để làm quản gia thôi!”

“Làm quản gia?”  Tuyết Tâm trợn tròn mắt đến không thể tròn hơn được nữa.  Đan Tâm nhìn phản ứng của em gái, chợt nhận ra tình cảnh của mình quả là khó tưởng tượng nổi.

“Em không muốn xỉu chứ, mau dọn ra ăn đi!”  Đan Tâm cầm dĩa salad của mình đi trước, ngồi vào bàn.  Tuyết Tâm theo sau, vẫn chưa tin vào tai mình.

“Chị vẫn còn đang giấu em nhiều chuyện!”  Tuyết Tâm không tha, dùng nĩa chỉ vào Đan Tâm “Em chưa bao giờ thấy ông chủ đi làm đồ ăn sáng cho người giúp việc của mình cả!”

“Đã kể hết rồi!”  Đan Tâm thở dài “Chuyện có thế thôi, hắn mới dọn vào đêm hôm kia thôi mà!”

“Hắn thích chị!”  Tuyết Tâm nhất thời quên đi chuyện buồn, nheo nheo mắt nhìn Đan Tâm mặt lại đang ửng hồng.

“Em thật là!”  Đan Tâm thở hắt ra, mắt lại nhìn hai chiếc vali, vẻ lo lắng “Không nói chuyện đùa nữa, chuyện quan trọng là tối nay em ở đâu!”

“Ở đây!”  Tuyết Tâm nói gọn

“Em không ngại à?”

“Quản gia không được quyền tiếp em gái sao?”  Tuyết Tâm nghênh mặt, rồi bản tính tinh nghịch cố hữu lại trỗi dậy “Vả lại, em muốn gặp hắn ta!”

“Đừng đùa nữa, Tuyết Tâm!”

“Thôi được, đừng lo!”  Tuyết Tâm cười “Em có bạn mà!”

“Chị xin lỗi,”

“Thôi chị ăn đi, quản gia!”  Tuyết Tâm chỉ chỉ vào dĩa salad “Mà nhà cửa chẳng có gì thế này, chị lại không biết nấu ăn, chị quản cái gì?”

Đan Tâm nghiêm mặt nhìn em, nhưng chỉ được một lúc, cả hai cùng phì cười.

------------------------------

“Lạc Toàn, tôi…”

“Tôi vừa định gọi cho cô, tôi đã tìm ra số điện thoại của Matt, sẽ nhắn qua cho cô ngay!”

“Tốt,”  Tuyết Tâm quyết định rất nhanh “Cám ơn anh!”

“Cô gọi tôi có chuyện gì à?”

“À, không có chuyện gì nữa!”  Tuyết Tâm biết mình đang dấn vào hang cọp, nhưng cô phải thử.

-----------------------------

[HK Cultural Center - Phòng tranh thư pháp của Hạ Mỹ Trân]

“Hy Khang, em đến rồi à.  Ngồi đi!”

“Sư tỷ!”  Khang mở nút áo vest nhưng không ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh “Nơi này thật tao nhã, rất hợp với chị!”

“Thừa Vỹ biết em không muốn về nhà, nên nhờ chị hẹn em ra đây!”

“Em không có gì nói với anh ấy!”  Khang quay ngoắt, dợm bước bỏ đi nhưng Thừa Vỹ đã xuất hiện chặn lấy lối ra.

“Hy Khang, ngồi xuống một chút!”

Khang bặm môi “Em còn có công chuyện!”

“Không mất nhiều thời gian của em!”  Thừa Vỹ chìa tập hồ sơ trong tay “Anh đã ký trước mặt luật sư và nhân chứng, em có thể tự đi kiểm định lại!”

Khang ngần ngừ nhưng cũng đón lấy “Là cái gì?”

“Một nửa cổ phần của em ở Vỹ Khang!”

Khang quăng toẹt mớ hồ sơ lên bàn “Anh lấy về đi!”

“Hy Khang!”  Cằm Thừa Vỹ đanh lại “Em đã ba mươi mấy tuổi đầu, chững chạc lên một chút có được không?”

Khang không đáp, chỉ cụp mắt cười khẩy.  Thừa Vỹ thấy máu bốc lên đầu “Ngày trước ba gởi em đi học, là để em trở về giúp Vỹ Khang chứ không phải để em mở công ty riêng cạnh tranh với Vỹ Khang!  Em nghĩ nếu ba còn sống…”

“Đừng lôi ba vào đây!”  Hy Khang ngắt lời “Nếu ba còn sống, anh đã không thể chuyên quyền…”

“Hai anh em bình tĩnh lại đi!”  Mỹ Trân vội vã xen vào “Hy Khang, anh của em có nỗi khổ tâm!”

“Phải,”  Khang lại cười khẩy “Chị lúc nào cũng thấy anh ấy là thiên thần.  Chị có biết thiên thần của chị, mười bốn tuổi đã ra tay giết người hay không?”

“Hy Khang!”  Thừa Vỹ xám mặt “Anh đã giải thích với em bao nhiêu lần, cái chết của dì là tai nạn!”

“Tôi đã đích mắt thấy!”

“Hy Khang, lúc đó em mới được mấy tuổi thôi!”  Mỹ Trân ấn chồng ngồi trở lại xuống ghế “Em lại thấy được những gì, hiểu được những gì?”

“Sư tỷ, câu đó phải nên hỏi chị.  Chị lại hiểu gì biết gì?  Chị cũng biết nói lúc đó tôi mới được mấy tuổi thôi, mà Dương Thừa Vỹ đang tâm buông tay khiến tôi mồ côi mẹ.  Trong một ngày, tôi mất đến ba người thân yêu nhất!”

“Hy Khang, em có biết em đang hồ đồ lắm hay không?  Em có biết đứa bé đó…”

“Mỹ Trân” Thừa Vỹ vội vã ngắt lời “Không cần nói nữa!”  Anh xoay sang em trai “Anh sẽ gởi hồ sơ này sang văn phòng luật sư, em nhận hay không không thành vấn đề, vì trước luật pháp nó đã có hiệu lực rồi.  Vỹ Khang một nửa là của em.  Suy nghĩ cho kỹ trước khi phá tán nó!”

--------------------------

[Biệt thự nhà họ Dương]

Thừa Vỹ ngửa cổ cạn ly, rồi chẳng buồn rót ra nữa, cứ thế uống từng ngụm từ trong chai.  Nước mắt rơi thành giọt.

“Trong một ngày, tôi mất đến ba người thân yêu nhất!”

Lời nói trong lúc Hy Khang giận dữ nhất, cũng là lời tự đáy lòng.  Sâu thẳm, Thừa Vỹ biết, anh vẫn rất quan trọng đối với Khang.

---------------------------

“Đồng Tuyết Tâm?”  Hy Khang hơi ngạc nhiên “Sao cô có số điện thoại của tôi?”

“Lạc Toàn đưa cho tôi!”

“Có chuyện gì?”

“Tôi muốn gặp anh!”

“Cô đang ở đâu?”

“Nhà chị của tôi!”

“Nhắn cho tôi địa chỉ, tôi đến đón cô!”

“Được, tôi đợi anh!”

Khang đợi vài giây, rồi chợt nhíu mày nhìn sững mẩu tin nhắn trong điện thoại.  Trò đùa gì thế này?

***

“Mình quả là khinh suất!”  Hy Khang vỗ mạnh vào vô lăng xe “Chị của Đồng Tuyết Tâm là vợ của Đạt Hoa.  Đạt Hoa là con rể của Đồng Tự Nguyên.  Tại sao mình lại không để ý điểm này?”

Đồng Đan Tâm.  Đồng Đan Tâm.

Hy Khang chợt nhận ra đến bây giờ hắn mới biết tên cô.

-------------------------------

Tuyết Tâm đi đi lại lại trước hiên nhà, chốc chốc lại nhìn đồng hồ và ngó nghiêng ra cổng.  Đang giờ tan tầm, có lẽ Matt bị kẹt xe đâu đó.  Tuyết Tâm nửa muốn rời đi trước khi vị chủ nợ kỳ lạ của chị cô xuất hiện, nhưng nửa lại tò mò muốn biết.

Chiếc xe đua màu bạc mui trần của Matt xuất hiện trước, Tuyết Tâm đưa tay vẫy ra hiệu, nhưng Matt không dừng xe trước cửa mà rẽ vào nhà để xe bên cạnh mới đậu lại.

“Sao anh không dừng xe ngay tại đây?”  Tuyết Tâm đứng trước cửa nhà, không nhịn được buột miệng hỏi “Vali của tôi cũng khá nặng!”

“Không sao,” Matt, cũng là Hy Khang, trả lời, cúi xuống đỡ lấy hành lý “Chỉ có mấy bước!”

“Sao lại chỉ có mấy bước?”  Tuyết Tâm thắc mắc, rồi lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy Hy Khang kéo hành lý đi thẳng đến tra chìa vào ổ khóa “Ơ, Anh?”

“Tôi ở đây!” Hy Khang ngắn gọn “Tại sao thì chắc chị cô đã kể rồi!”

“Anh biết chúng tôi là chị em?”  Tuyết Tâm hấp tấp bước theo

“Tôi vừa mới biết thôi!” Khang kéo cả hai vali vào trong nhà, Đan Tâm nghe tiếng động bước trở ra, ngạc nhiên khi thấy Tuyết Tâm và Hy Khang đồng thời xuất hiện.  “Sao... hai người... ?”

“Mấy hôm nay cô hãy ở tạm đây,” Hy Khang nhìn từ Tuyết Tâm sang Đan Tâm “Nếu ngại thì tôi ra ngoài!”

“Không cần!”  Cả hai đồng thanh. 

Tuyết Tâm mỉm cười “Chị tôi mấy đêm nay cũng không ngại mà!”

“Tôi với Tuyết Nhi có thể ở chung ở phòng tôi!”  Đan Tâm lườm em, nói vội

“Trên lầu còn nhiều phòng trống,” Hy Khang khẽ liếc sang Đan Tâm “Hai cô chuyển lên lầu, tôi xuống đây, được chứ?”

“Không được!”  Hai cô gái lại đồng thanh

“Tại sao?”  Khang hơi ngớ ra

“Anh là chủ nhà,” Tuyết Tâm mặt tỉnh như không “Chị tôi chỉ là quản gia thôi, chị ấy phải ở dưới này canh ăn trộm, hoặc là thức dậy sớm làm bữa sáng chứ!”

Vành tai Hy Khang chợt nong nóng “Đừng lôi thôi nữa, tôi mang hành lý của cô lên trước!”

Tuyết Tâm hít hít mũi “Mùi gì khét vậy?”

“Thôi chết!”  Đan Tâm vội vàng chạy đi “Thịt nướng của chị!”

***

Tuyết Tâm đứng cắn cắn móng tay, ráng nhịn không cười thành tiếng “Bữa tối nào chị cũng chuẩn bị bằng cách gọi tiệm như thế này hả?”

Đan Tâm gác điện thoại, hối em “Còn không mau phụ chị dọn dẹp đi!”

“Chừng nào đồ ăn mới đưa đến?”

“Họ nói khoảng nửa tiếng!”  Đan Tâm thuận miệng trả lời, sau đó mới chợt nhận ra người hỏi không phải là Tuyết Tâm “Anh, anh, anh xuống hồi nào?”

“Chị em cô đã lâu không gặp, hay là tôi mời hai người ra ngoài ăn tối, được không?”

Đan Tâm ngẩn ra cho đến khi Tuyết Tâm đẩy vào lưng cô “Càng tốt, bà quản gia tối nay khỏi phải rửa dọn!”

------------------------------

[The Peak]

“Em vẫn chưa nói cho chị biết làm sao lại quen Dương Hy Khang!”  Đan Tâm nghịch nghịch chiếc thìa café

“Còn nhớ em kể với chị chuyện bị nhóm côn đồ bắt đi lên núi Phi Nga?”

“Nhớ chứ,” Đan Tâm chợt rùng mình, nhìn qua cửa kính trong suốt.  Khang đang đứng bên ngoài gọi điện thoại “Đừng nói với chị là Dương Hy Khang là chủ của bọn nó.”

“Chị thấy anh ta hắc ám vậy sao?”  Tuyết Tâm nhìn theo mắt chị, Khang đang chân chống chân duỗi, lưng tựa vào thành cầu thang.  Áo vest đã cởi ra cầm hờ trên tay, dáng dấp Khang trong sơ mi trắng lúc này nhìn hiền lành vô hại hơn hẳn hôm đầu cô gặp  “Em cũng không biết rõ thật ra con người Dương Hy Khang là chính hay tà, nhưng hôm đó là người của anh ta cứu em đi!”

“Vậy à?”  Đan Tâm đan những ngón tay vào nhau, rồi vô thức mân mê chiếc nhẫn cưới.

“Chị hoàn toàn không biết gì về Dương Hy Khang thật à?”

Đan Tâm lắc đầu “Chị vốn không xen vào chuyện làm ăn của Đạt Hoa!”

“Nhưng khi anh rể làm ăn lụn bại thì lại bắt chị gánh!”  Tuyết Tâm buột miệng “Thật không đáng mặt đàn ông tí nào!”

“Em đừng nói thế!”

“Em không nói thế thì phải nói thế nào?  Ai lại để vợ mình ở lại trong nhà với một người đàn ông khác?  Đường đường là phu nhân lại biến thành a hoàn!”

“Cái gì mà phu nhân với a hoàn, em đang hát cải lương hay sao?”

Tuyết Tâm đang định vặn lại nhưng Hy Khang đã gọi điện thoại xong, đang bước trở lại bàn “Các cô dùng xong rồi chứ, chúng ta đi được chưa?”

“Đi đâu?”  Tuyết Tâm thắc mắc

“Nếu hai chị em cô chưa mệt,” Khang đưa tay đỡ Đan Tâm đứng dậy “về văn phòng tôi một chút, được không?”

Tuyết Tâm gật đầu, Đan Tâm ngượng nghịu xỏ tay vào áo khoác của mình mà Khang đã cầm lên tự lúc nào, lòng chợt thấy lao xao.

***

Cổ chân Đan Tâm vẫn còn hơi mất linh hoạt, Tuyết Tâm lấy cớ đó để nhường chị cô ngồi ở ghế trước.  Đường từ đỉnh núi đi xuống quanh co, gió lồng lộng thổi tung tóc Đan Tâm.  Khang thỉnh thoảng liếc nhìn sang, khóe miệng khẽ động như muốn nói gì, rồi lại thôi.  Một lát sau, Khang cười thành tiếng, nhấn nút bấm kéo mui xe lên “Tôi quên con gái các cô rất quan trọng chuyện tóc tai!”

Đan Tâm thở phào, những ngón tay dịu dàng gỡ tóc rối, cổ tay nhỏ nhắn xinh xinh.

“Cẩn thận!”  Tuyết Tâm chợt la lên thất thanh.  Khang cũng vừa nhìn thấy chiếc xe tải cỡ trung màu trắng từ đường nhỏ không dừng lại nhường theo luật mà cứ thế đâm thẳng vào họ.  Khang phản xạ rất nhanh, nhưng đuôi chiếc xe thể thao vẫn bị va chạm mạnh.  Khang cắn răng kìm vô lăng, thả lỏng bớt chân thắng.  Chiếc xe của họ nương theo sức đẩy xoay thêm hai vòng trước khi dừng lại chỉ cách tường bảo hiểm trong gang tấc.  Một chiếc xe BMW màu đen trờ lại ngay phía sau, Hy Khang tung cửa bước xuống “Có lấy được số xe không?”

Lạc Toàn đẩy bật Khang sang một bên, nhìn vào trong xe “Tuyết Tâm, hai cô có sao không?”

“Tôi không sao!”  Tuyết Tâm lên tiếng, giọng vẫn còn run rẩy.  Cô chồm người lên nhìn chị “Chị Hai, chị không sao chứ?”

Lạc Toàn quay lại túm lấy cổ áo Khang đẩy dúi vào hông xe “Anh điên thì điên một mình thôi!  Tại sao lại mang luôn hai cô ấy ra làm mồi nhử?”

“Anh muốn nghĩ vậy thì tùy anh!”  Khang vùng đứng dậy, mặt bừng lửa giận “Tôi tùy hứng lên đây, không ai biết, tôi đang nghĩ thật ra ai là người báo cho Dương Thừa Vỹ!  Có phải anh ăn cơm Vỹ Khang lâu quá rồi, giờ biến thành người của hắn, bán đứng anh em hay không?”

“Nói gì?”  Lạc Toàn vung nắm đấm

“Dừng lại!”  Tuyết Tâm hét “Hai người ai giải thích cho tôi đây?”

Lạc Toàn chợt nhận ra tình cảnh của mình, buông tay đứng xuôi xị.  Tuyết Tâm vịn tay nhảy qua ghế trước ra ngoài.  “Lạc Toàn, anh nói trước!”

Lạc Toàn nhìn sang Hy Khang cầu cứu “Tôi không định giấu cô, nhưng mà…”

“Anh trước sau đều làm ra vẻ không quen biết Matt, còn anh ta thì coi anh như chó săn của Dương Thừa Vỹ, cuối cùng thì các người là ai?”

“Tôi, tôi…”  Lạc Toàn lắp bắp “Matt, anh nói đi!”

“Mặc xác anh!”  Hy Khang đi vòng sang cửa xe bên kia đỡ Đan Tâm đứng lên “Hồi nãy là đứa nào nổi điên lên để lộ ra hết?”

“Được!”  Tuyết Tâm khoanh tay “Bây giờ hai người không ai nói, sẵn cảnh sát cũng sắp tới, tôi sẽ cho họ biết hồ sơ đấu thầu của Vỹ Khang làm sao lọt được vào tay Matt!”

“Đừng!”  Giọng Lạc Toàn có phần hốt hoảng “Nói ra như vậy cô sẽ bị phiền phức lắm!”

Đan Tâm trước sau vẫn chưa nói câu nào, mặt mày nhợt nhạt.  Tuyết Tâm lo lắng chạy đến bên cạnh, đẩy Hy Khang ra “Chị Hai, hồi nãy có bị thương không, có bị đụng đầu vào cửa không?”

“Lạc Toàn, anh chở họ tới bệnh viện kiểm tra đi” Hy Khang mím môi, mắt không rời Đan Tâm “Tôi đợi cảnh sát!”

Tuyết Tâm giằng lấy Đan Tâm từ trong tay Hy Khang một lần nữa, không quên ném lại một cái nhìn sắc như dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC