Quân Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói, tên chỉ huy của Trinh Sát Đoàn là một con sư tử.

Cơ thể lực lưỡng, mái tóc vàng, đôi mắt luôn dâng trào ý chí và tiếng gầm về một tự do cho nhân loại. Gã âm thầm nhử những người lính trẻ với sự căm phẫn bằng những ảo tưởng về phía bên kia của bức tường, rồi sử dụng họ như những công cụ để đạt được mục đích riêng của mình. Tất cả, không trừ một ai, kể cả chiến binh mạnh nhất nhân loại, đều nằm trong sự kiểm soát của gã. Và đổi lại, Binh đoàn nhận về những nguồn viện trợ và sự tôn kính từ giới quý tộc, cũng một tay gã cầm trịch.

Nhưng mà Nile Dok lại không nghĩ thế, với hắn, Erwin Smith là một con cáo.

Cả hai đã qua cái thời làm lính thực tập non trẻ, đã tốt nghiệp và chọn được lối đi riêng. Hắn đã ngỡ Erwin sẽ thay đổi suy nghĩ về cái mớ lý thuyết viển vông của cha gã, nhưng ngạc nhiên thay, kể cả khi đã trải qua những khoảnh khắc thập tử nhất sinh, gã cũng chẳng hề bỏ cuộc. Thay vào đó, Erwin bắt đầu mở rộng các mối quan hệ với giới quý tộc bằng những triết lý cao siêu và lời lẽ ngon ngọt. Vốn đã quen với hình ảnh cậu thanh niên chính trực và luôn tỏ ra khó chịu với các quan chức cấp cao, Nile có thể đã không nhận ra thằng bạn của mình nếu không nhờ cái ước mơ trẻ con kia. Erwin đã, đang và sẽ luôn đuổi theo nó, cho dù bằng cái cách mà gã không thích.

Khi cả hai đã lên làm Đoàn trưởng, Nile lại càng cảm thấy khó hiểu mỗi khi gặp mặt Erwin. Hắn biết rõ công việc của Trinh sát Đoàn khó khăn và kinh khủng tới mức nào, đến hắn còn chả chịu nổi khối lượng giấy tờ của quân Cảnh Vệ, vậy mà tên tóc vàng kia lúc nào trông cũng tươi tỉnh và hừng hực khí thế. Ngay cả lúc tuyển quân, mặc cho sự hoài nghi và sợ hãi của những binh sĩ đã tốt nghiệp, gã cũng chẳng buồn lay động. Có lẽ do hắn còn độc thân chăng? Nile nghĩ. Erwin thậm chí còn chẳng có thời gian mà ngó tới Nile nữa, bao nhiêu cuộc hẹn nhậu nhẹt cứ thế vứt đi. Mà lạ thật, hắn cứ có cảm giác bản thân cũng là một con tốt trong bàn cờ của gã vậy, đúng rồi, chỉ là một con tốt thôi, chả có giá trị lợi dụng nhiều.

Có một lần ghé doanh trại của Trinh sát đoàn, Nile bỗng thấy bóng dáng Levi lướt qua hành lang với chiếc khăn quấn đầu và hai tay là khăn và chổi. Hắn bỗng chốc rùng mình khi thấy hình dạng đó, vì những gì hắn biết về Levi chỉ là tay côn đồ từ thành phố ngầm, được Erwin nhận vào Trinh sát đoàn trước khi gã trở thành Đoàn trưởng. Nile chỉ nhớ rằng lần cuối hắn gặp Levi là sau cuộc viễn chinh cuối cùng của Shadis, mất đi hai người bạn đồng hành, và nghe nói, suýt giết chết Erwin vì một thứ tài liệu vớ vẩn gì đấy. Hắn có nghe Hange kể, từ hôm đó, Levi chỉ vâng lời Erwin thôi, chả nhớ gã đã nói gì nữa vì hôm đấy loạn quá, nhiều người hi sinh nên cũng chẳng ai buồn bận tâm, Levi chịu theo là tốt rồi. Cáo, đúng là cáo. Một kẻ bất cần như Levi, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nghe những ca từ tự do làm mục đích, gã côn đồ đó chỉ cần có lợi ích cho bản thân thôi.

"Tránh ra đi tên mặt xị. Tôi cần lau chỗ này"

Mải suy nghĩ, Nile không để ý Levi đã tiến lại gần từ bao giờ. Dù đang che mặt nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự khó chịu của Levi với sự hiện diện của hắn. Nile nhẹ nhàng tránh sang một bên để Levi xử lí công việc. Bất chợt hắn nhận ra điều gì đó khác thường.

"Không phải đây là việc cho tân binh sao? Cậu cũng là Binh trưởng rồi còn gì?"

"Gì? Ngứa mắt thì phải diệt, cái cửa bẩn như này mà anh nghĩ chúng nó dọn sạch được à? Đằng nào tôi chả phải làm?"

Nile kinh ngạc đến mức thất thần, không biết bản thân đang mơ hay tỉnh, đúng lúc hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì Erwin đã xuất hiện sau lưng. Gã chào cả Nile lẫn Levi nhưng anh chẳng buồn quay sang, chỉ ậm ờ cho có lệ. Nile để ý Erwin đã quá quen với việc này nên cũng không quan tâm, hắn quay qua Erwin, không nói không rằng chỉ vào Levi. Erwin chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười, rồi gã kéo ông bạn thân vào phòng làm việc để nói chuyện. Trên bàn đã có sẵn trà nóng và một đĩa bánh nhỏ, Nile nghĩ bụng lính nữ Trinh sát đoàn đúng là phi thường, rất gan dạ nhưng vẫn có phần nào nữ tính. Ai mà lấy được một cô thì đúng là ở nhà chả phải làm gì, vì nàng có đủ sức khỏe để xử lý công việc nặng nhọc mà cũng khéo léo trong chuyện bếp núc. Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến cô vợ Mary ở nhà, một mình chăm sóc ba đứa con, hắn cũng thấy mình đủ may mắn rồi.

"Trà và bánh Levi làm đấy, cậu thử xem"

Lời mời của Erwin cắt ngang dòng suy nghĩ của Nile. Trà, với bánh, cái tên lùn tịt ngoài kia, làm?! Lúc này hắn mới ngớ cả người ra cô em mà hắn tưởng tượng lại là một thằng đàn ông cơ bắp và bất cần. Dọn dẹp, nấu ăn, chẳng nhẽ Levi là nội trợ cho Trinh sát đoàn à. Cứ nghĩ vậy nên dù bánh và trà có ngon đến mấy thì Nile cũng khó mà tận hưởng cho được. Erwin nhìn gã bạn thân và cười thầm, vì đối với gã đây là điều hiển nhiên rồi. Từ ngày Levi chấp nhận đi theo gã, trong tủ sách của gã lúc nào cũng có một bộ ấm chén và ít nhất hai hộp trà. Bánh chỉ có vào những dịp mà gã yêu cầu, và dù bận đến đâu thì Levi cũng hoàn thành mệnh lệnh một cách hoàn hảo. Nile sau một lúc hoảng hồn thì quay ra trêu chọc Erwin, trong khi mọi người nói Levi là con chó trung thành của gã nhưng thực chất lại là cô vợ chăm lo cho anh chồng suốt ngày bù đầu vào công việc. Gã chỉ cười và coi đó như một lời khen dành cho sự chu đáo của cấp dưới.

"À mà hỏi thật, cậu thuần hoá cậu ta kiểu gì vậy?"

"Tôi chỉ nói lại những gì tôi thường nói với cấp dưới của mình thôi"

Sự bình tĩnh của Erwin làm Nile khó có thể nghi ngờ tính xác thực của câu trả lời, mặc dù nó quá mâu thuẫn. Những gì gã hay nói, cái đó, chẳng phải là mấy lời ca sáo rỗng về sự tự do của nhân loại hay sao. Cái tiếng gầm người ta nghe đã nhàm và chẳng còn mấy sợ ấy, mà đủ thuyết phục được một kẻ đã trải qua sự dày vò của chính đồng loại mình, thật hoang đường. Dù thấy Nile nửa tin nửa ngờ, nhưng Erwin cũng chả buồn giải thích thêm, mà chuyển qua chủ đề khác. Cả hai tiếp tục những cuộc đối thoại về công việc, thỉnh thoảng tán gẫu về gia đình riêng, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến Levi nữa. Quả là những người bạn lâu năm mới gặp mặt, cho dù công việc giải quyết đã xong từ rất lâu nhưng họ vẫn ngồi tán gẫu về những năm tháng trai trẻ của mình, nhìn lại những khoảnh khắc rất đỗi ngây ngô về thế giới. Đến ngay cả cuộc sống trong ba lớp tường, họ còn chẳng thể hiểu hết. Cuộc trò chuyện sôi nổi của cả hai bị ngắt lại bởi sự xuất hiện đột ngột của Levi.

"Nửa đêm rồi đấy, xong việc rồi thì cút về đi. Tôi chờ hai người để dọn dẹp lâu quá rồi đấy, có biết phòng làm việc của Erwin bẩn đến mức nào không hả?"

Cả hai mất một lúc khá lâu để phá bỏ khoảnh khắc im lặng đầy ngại ngùng. Trong lúc chờ xe ngựa đến, Nile bị bỏ lại với Levi, Erwin đã phải ra ngoài để lấy thêm tài liệu. Hắn chỉ im lặng quan sát Levi dọn dẹp, dù đã quá nửa đêm, nhưng anh chẳng tỏ vẻ vội vàng gì, vẫn xếp gọn từng chồng sách xuống rồi lau dọn kệ. Trước khi cất đồ vào chỗ cũ còn cẩn thận phủi và quét sạch bụi, ngay cả bàn làm việc bừa bộn của Erwin, Levi cũng dọn dẹp ngăn nắp nhưng vẫn sắp xếp lại để gã có thể tìm được tài liệu dễ dàng. Anh tiến lại gần và dọn dẹp bàn nước, càu nhàu về đống giấy tờ dính đầy vụn bánh. Nile không kìm được mà lên tiếng

"Tại sao cậu lên quyết định đi theo Erwin thế Levi?"

Levi nhìn Nile và nghĩ ngợi một lúc, hơi chau mày

"Anh ta chỉ nói những gì anh ta thường nói với cấp dưới thôi"

Những ngày sau, Nile suy nghĩ đến câu trả lời đấy còn hơn việc tập trung vào chuyên môn của hắn. Hắn cứ nghĩ bản thân biết rõ Levi thông qua những lần chạm mặt ở thành phố ngầm, vậy mà thằng bạn chẳng mất gì để câu được kẻ mạnh nhất nhân loại kia về phe mình. Hắn tự hỏi nếu mình có được cái miệng lẻo mép kia, liệu Levi có sẵn lòng làm việc cho triều đình hay không. Mà chắc là không chứ, rõ ràng quân Cảnh Vệ đã gây hiềm khích quá nhiều, và một kẻ bất trị như Levi sớm muộn gì cũng tìm cách trốn khỏi Quân đoàn. Nhưng mà đến mức sẵn sàng làm những việc riêng tư đến vậy, quả là khác thường. Nile đem khúc mắc của mình chia sẻ với đô đốc Pixie, nghe xong ông ta nốc thêm một ngụm rượu rồi bắt đầu lè nhè với hắn. Pixie bông đùa rằng có lẽ Erwin đã mua được loại thuốc cấm nào đấy rồi cho Levi uống cũng nên, chứ sao mà có chuyện tên giang hồ nghe theo một tên lính răm rắp như vậy, nhỉ? Ông quàng tay qua cổ Nile và xách gã đi dọc hành lang, hắn từ chối rượu từ đô đốc và bắt đầu hối hận vì đã nói chuyện với ông. Bỗng Pixie hạ giọng xuống và thì thầm với hắn

"Erwin ấy à...Người ta bảo cậu ấy như một con sư tử vậy, kẻ nắm giữ tất cả, ngồi trên cái ngai to nhất của Trinh sát đoàn, đến cả chiến binh mạnh nhất còn phục tùng cậu ta cơ mà? Đúng không? Nhưng những con sư tử luôn kiêu ngạo đến mức chúng thường hay bị mắc vào bẫy, thế nên, cậu thấy đó Nile, Erwin không chỉ là một con sư tử, cậu ta có cái nhìn của một con cáo. Những lời lẽ hoa mỹ mà cậu ta nhả ra trước lũ quý tộc có thể tránh được những cái bẫy từ chính quyền. Cái lũ đó ấy hả, luôn cho rằng mình là kẻ đứng đầu, nhưng không biết bản thân luôn bị chi phối bởi một kẻ tầm thường hơn thân phận cao quý của chúng ... Cậu ta, biết rõ ai là kẻ mạnh, và đối với những kẻ đó tử tế nhưng chẳng thiên vị một ai, và ... Nói thế này chắc cậu cũng hơi bất bình một chút. Erwin ấy, sẵn sàng vứt bỏ những kẻ yếu thế hơn mình. Nghe không đúng nhỉ? Nhưng sự thật là thế, cậu ta chẳng thèm đọc tên từng người trong lễ tang, chỉ tưởng niệm họ trong đúng một câu ngắn ngủi"

Pixie trầm ngâm một lúc rồi hớp tiếp ngụm rượu

"Tôi không biết quân Trinh sát thực sự thế nào, nhưng lính của tôi, và cả đám nhóc thực tập sinh của Shadis, rất sợ Erwin, còn hơn cả Levi nữa. Đó không phải sợ sự tàn bạo đơn thuần, mà là kính sợ, và cũng chẳng ai thực sự phủ nhận những gì cậu ta đã đem lại cho nhân loại"

Nile đi dạo dọc con sông lớn của thành Sina, hắn tự cảm thấy mình là một tên chỉ huy tồi. Từ lúc được thăng chức, hắn chả đủ rắn rỏi để xử lý hết những vấn đề còn tồn tại trong quân ngũ. Còn Erwin, hắn đã mở rộng sức ảnh hưởng đến cả quân Đồn Trú, giới quý tộc, quan chức và thậm chí là một bộ phận lính Cảnh Vệ. Từ trước tới giờ gã luôn bị chỉ trích vì sự lạnh lùng trong cách chỉ huy, sẵn sàng vứt bỏ đồng đội lại nơi chiến trường, nhưng chẳng ai trong Trinh sát đoàn phản đối điều đó, vì dẫu sao đó cũng là việc cần làm. Nghĩ về lời nói của Pixie, Nile băn khoăn không biết Levi là kẻ mạnh hay kẻ yếu đối với Erwin, vì chắc chắn, kể cả khi Levi có chết ngoài kia, gã vẫn sẽ tiếp tục, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Vì Erwin Smith, xét cho cùng, cũng là vì cái "nhân loại" của gã, vì cái ước mơ mà gã lúc nào cũng khóa kín trong chiếc rương được phủ bởi sự tự do đầy bóng bẩy.

"Tối nay ăn gì vậy?"

"Như thường lệ thôi, bánh mì, súp rau củ, hết"

"Tôi tưởng cậu làm bánh mà"

"Cái đấy để trà chiều, bây giờ khuya rồi mà anh nạp thêm đường vào lại không ngủ được. Đứng dậy đi tắm rồi đi ăn đi mau lên"

"Tôi xin lỗi, chờ tôi chắc cậu đói lắm rồi, cảm ơn nhé, Levi"

"Đó là mệnh lệnh của anh mà, Erwin"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net