4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Em có muốn cùng ăn trưa không?"

  Levi nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đến của Erwin, ngẫm nghĩ xem lại một chút, sau đó cẩn thận nhìn lên lịch, xác nhận rằng hôm nay không phải ngày nghỉ của Erwin.

  "Hôm nay đâu phải ngày nghỉ của anh, anh không phải ở công ty sao?"

  "Anh được về sớm."

  "Vậy à?"

  "Thế em có muốn cùng ăn không?"

  "Cũng được. Anh muốn ăn gì?"

  "Chúng ta ăn cà ri nhé? Anh sẽ mang nguyên liệu đến, anh muốn cùng chuẩn bị với em lần này."

  Levi không hồi âm tin nhắn đó của Erwin, dẫu sao hắn cũng sẽ biết rằng anh không từ chối, mà anh cũng không có bất kì lý do nào để từ chối cả. Levi tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị sơ qua gian bếp của mình cùng một số vật liệu cần thiết cho món cà ri. Khoảng tầm mười giờ, tiếng chuông cửa nhà anh vang lên, báo hiệu việc người yêu đã đứng ở trước cửa.

  "Em ra ngay."

  Cánh cửa mở ra, Erwin với bộ trang phục đi làm, hai tay ôm hai túi đồ thật lớn xuất hiện trước mắt của Levi. Anh đưa tay đỡ lấy cho hắn, nép người sang một bên, nhường đường cho hắn vào rồi thuận tay đóng cửa. Levi nhìn một lượt tất cả những món đồ mà Erwin đem đến, hình như chúng có chút nhiều.

  "Anh mua nhiều quá đấy Erwin."

  Khuôn mặt có phần nhăn lại của Levi khiến hắn bật cười. Erwin cẩn thận đặt túi đồ lên bàn rồi dịu dàng kéo giãn đôi lông mày của Levi, vui vẻ giải thích về những món đồ trong túi. Hắn quay người, lấy khoảng hai, ba gói đồ nhỏ rồi giơ chúng đến trước mặt Levi.

  "Chúng nhiều là vì anh mua cả trà cho em mà."

  Levi cười nhẹ, nhận lấy món đồ uống yêu thích từ tay của Erwin. Hai người hướng đến phòng bếp, bắt đầu bày biện chuẩn bị cho bữa trưa nằm ngoài kế hoạch của mình. Với Levi, chuyện bếp núc có lẽ chẳng là vấn đề gì lớn lao, anh cũng hay vào bếp và hầu hết các bữa ăn của cả hai đều do anh lo liệu. Nhưng với Erwin thì hắn không có nhiều kinh nghiệm với việc này lắm.

  "Trông anh lúng túng phết đấy."

  "Anh không quen lắm đâu, em sẽ phải giúp anh nhiều đó Levi."

  Levi tặc lưỡi trước điệu bộ thoải mái của Erwin, đảo mắt một vòng rồi bắt tay vào việc ngay sau đó. Mọi thứ bắt đầu tương đối thuận lợi, Levi hướng dẫn Erwin từng chút và sự tập trung thực hành của hắn cũng không tệ. Hai người vừa chuẩn bị, vừa trao đổi với nhau về cuộc sống, về những vấn đề diễn ra dạo gần đây.

  "Mẹ đã gọi điện cho anh."

  "Mẹ anh?"

  "Không, là mẹ em."

  Động tác của Levi bỗng khựng lại một khắc nhưng rất nhanh chóng tiếp tục nhịp điệu trước đó. Erwin mỉm cười, quay lại công việc của mình, đồng thời nói chi tiết hơn về cuộc điện thoại của mẹ.

  "Mới đầu anh có hơi lo, tại giọng của mẹ nghe nghiêm lắm."

  "Mẹ có hỏi anh gì không?"

  "Có, mẹ hỏi anh nhiều thứ. Thông tin cá nhân của anh, hoàn cảnh gia đình của anh, những vấn đề xung quanh anh."

  "Xem ra cũng không phải bà ấy ghét bỏ anh gì cho cam."

  Levi nhận xét một câu và thành công khiến Erwin cười lớn. Anh vẫn còn nhớ như in thái độ của mẹ khi anh thành thật nói rằng mình đang trong mối quan hệ với một người đàn ông. Mẹ và anh đã xung đột một trận lớn, hai người đã không liên lạc khoảng một tháng sau đó.

  "Anh mừng là vậy."

  "Khi mẹ hỏi em số điện thoại của anh cách đây ba hôm, em đã nghĩ rằng anh ăn mắng là cái chắc rồi."

  "Anh cũng đã nghĩ thế, anh thậm chí còn chuẩn bị tinh thần rồi cơ. Nhưng mẹ đã không làm thế, mẹ đã hỏi về em nữa đấy."

  "Vậy sao?"

  "Mẹ hỏi dạo này em thế nào, quan hệ của hai đứa mình có ổn không. Trước khi cúp máy, mẹ còn dặn chừng nào rảnh thì về ăn cơm với mẹ."

  "Vậy để em thu xếp công việc."

  Erwin vui vẻ gật đầu, quay trở lại công đoạn chuẩn bị của mình. Hắn rửa sạch miếng thịt lớn, đặt chúng lên thớt, bắt đầu cắt nhỏ để đem nấu. Levi lặng lẽ theo dõi, anh có hơi lo lắng vì ban nãy, khi hướng dẫn Erwin cắt rau củ, trông cách hắn sử dụng dao không được thuần thục. Hắn tinh ý nhận ra biểu cảm của Levi, ngay lập tức hướng mắt về phía người thương và cười xuề xòa.

  "Anh sẽ làm được thôi, em đừng có lo quá."

  Levi cười nhẹ, ra hiệu cho Erwin tiếp tục, còn bản thân thì đứng quan sát thêm một lúc rồi quay lưng chuẩn bị hương liệu. Sau khoảng vài phút, cảm nhận được không khí yên bình, Levi cho rằng có lẽ sẽ chẳng còn gì đáng lo nên không đưa mắt kiểm tra Erwin nữa. Mọi chuyện vẫn diễn ra một cách nhịp nhàng cho đến khi anh nghe thấy tiếng kêu khẽ phát ra từ chỗ của hắn.

  "Anh làm sao đấy?"

  Khuôn mặt của Erwin không biểu lộ gì nhưng Levi nhận thấy rằng có vẻ hắn vừa bị đau, ngay lập tức anh đưa mắt nhìn xuống và phát hiện ngón tay của hắn đã bắt đầu chảy máu. Đôi mắt xanh của Levi ánh lên sự hoảng hốt, vội vàng mở vòi nước, kéo ngón tay bị thương của hắn đến để rửa sạch, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài phòng khách lấy băng cá nhân.

  "Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi mà, anh không có làm sao đâu."

  Erwin gọi với theo Levi nhưng chỉ vừa dứt lời đã thấy anh quay trở lại cùng miếng băng cá nhân. Levi cẩn thận cầm lấy ngón tay của hắn, động tác vô cùng dịu dàng bọc lại vết thương. Đôi mắt xanh trong của hắn theo đó cũng trở nên mềm mại, tất cả những gì đang tồn tại dường như chỉ là sự quan tâm tràn đầy yêu thương của một người dành cho một người.

  "Anh chẳng cẩn thận gì cả."

  Sau khi đảm bảo mọi thứ đều ổn, Levi buông lời trách móc Erwin. Hắn vẫn giữ lấy đôi mắt đó, môi nở một nụ cười nhẹ rồi cúi xuống, như có như không hôn phớt lên vầng trán của Levi. Anh thoáng giật mình, lỗ tai trở nên đỏ ửng, vỗ nhẹ hai cái lên ngực của Erwin, sau đó lập tức quay trở lại công việc.

  "Sao vậy chứ? Anh muốn cảm ơn em mà."

  "Anh lo làm việc của anh đi, đừng để bị thương nữa."

  "Em thích nụ hôn đó mà phải không?"

  Levi đưa mắt lườm hắn, bộ dạng của Erwin bây giờ trông rất thỏa mãn. Tuy vậy, anh vẫn gật đầu, anh cảm thấy thích bất kì nụ hôn nào đến từ hắn, anh không bài xích chúng, chúng đều là gia vị ngọt cho cuộc sống của anh. Nhìn khuôn mặt ngại ngùng của người yêu, Erwin cảm thấy vui vẻ vô đối, nụ cười trên môi hắn nở rộ một cách rạng rỡ.

  Hai người tiếp tục hoàn thành những công đoạn cuối cùng, rồi cùng nhau thu dọn bếp, sau đó cùng dùng bữa trưa, không gian từng chút đều là hạnh phúc và bình yên. Món cà ri dường như ngon hơn mọi lần, mùi vị ngọt ngào hơn mọi lần, cảm xúc cũng như được lấp đầy, trở nên nồng thắm hơn bao giờ hết. Một món ăn do cả hai người cùng cố gắng khiến cả anh và hắn cảm tưởng rằng đây là bữa ăn tuyệt vời nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net