Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 10:

Kuroko với lấy chiếc ghế để bên cạnh bàn mình và ngồi xuống, bắt đầu ngắm nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, chiếc cửa sổ duy nhất – rất nhỏ – của cậu ấy trong phòng giam này.

"Này," Cậu nghe thấy tiếng gọi của Yuuta thuộc Thế hệ Tân Kỉ Nguyên từ bên ngoài cửa phòng giam.

Cậu ương ngạnh đến nỗi không buồn quay đầu lại.

"Tsk. Vẫn cố thể hiện ý chí của mình hả? Từ bỏ đi, thằng ngu. Sau 5 giờ chiều; mày sẽ từ giã cõi đời này, nên tốt hơn là hãy tận hưởng khoảng thời gian còn lại đi." Hắn ta nói. "Dù sao đi nữa, chắc mày vẫn muốn gọi điện chào tạm biệt với bạn bè nhỉ, đây." Hắn ném cho điện thoại của Kuroko lên giường trong phòng giam, rồi bỏ đi.

Kuroko nắm chặt lấy chiếc điện thoại và cảm nhận cơn đau từ vết thương của mình. Cậu cũng dần cảm thấy mệt mỏi; cậu vẫn chưa ăn gì cả; cậu vẫn chưa ngủ lấy một giấc; cậu vẫn chưa kịp nghỉ ngơi; cậu vẫn chưa làm gì ngoài việc thì thầm tên của Akashi và những người khác, hi vọng một trong số họ đến đấy; cậu vẫn chưa làm được gì ngoài việc ngồi nghe những lời nói cay nghiệt của Isshin rằng cậu vô dụng như thế nào; và cậu cũng chẳng làm được gì ngoài việc nghĩ đến người cậu yêu thương.

Cậu ta đứng dậy và gắng sức đi về phía giường mình rồi ngồi xuống. Cậu mở máy lên và mở khóa. Màn hình điện thoại là hình toàn thành viên gia đình cậu. Cậu nhấn 'tất cả' rồi nhấn tiếp 'Thư mục'. Cuối cùng, cậu nhấn 'Hình ảnh GoM' rồi ngắm nhìn những bức ảnh cậu cùng những thành viên của Thế hệ Kì tích.

Có tất thảy 250 bức hình và cậu dành khoảng thời gian còn lại để xem từng bức ảnh một. Tất cả những kỉ niệm vui buồn của cậu cùng những đồng đội cũ của mình. Cậu vui vì trở thành một phần của Seirin và là cái bóng của Kagami, nhưng cậu luôn nhớ về Teiko; cậu nhớ Thế hệ Kì tích.

Và một trong những việc cậu luôn nhớ là khi mắt trái của Akashi chuyển sang vàng kim khi bọn họ học năm ba ở trường Sơ trung.

Cậu nhấn vào bức hình của Akashi. Đó là ảnh chụp cậu ấy nghỉ ngơi ở trên ghế dài.

Rồi, nhấn 'tiếp' và đó bức hình trông Akashi vô cùng nghiêm túc với một mắt đỏ rực và một bên mắt vàng kim.

Cậu đột nhiên thấy lành lạnh rồi lấy chiếc khăn quàng cậu vẫn mang theo. Đây là chiếc khăn mà Akashi đưa cho cậu trước khi cậu rời khỏi nhà đi đến trường.

Bây giờ cậu đã hoàn toàn và vô thức nhớ lại mọi việc về đôi mắt của Akashi và lí do cậu rời khỏi Teiko.

"Tetsuya, bây giờ cậu hãy thay cho Kise; cậu ấy cần hoàn thiện nốt perfect copy của mình." Akashi chỉ huy.

Kuroko gật đầu rồi để Kise ngồi vào chỗ của mình trên băng ghế dài và đi về phía sân đấu.

"Teiko, xin hãy lựa chọn người mà các cậu thay vào; các cậu đang lãng phí thời gian đấy." Trọng tài ra lệnh.

"Tôi đã ở đây rồi." Kuroko thở dài rồi giơ tay.

"EEEEEHHHH? Khi nào mà – " Trọng tài bắt đầu nhưng Akashi đã cắt ngang lời ông ấy.

"Hãy tiếp tục trận đấu đi. ÔNG đang lãng phí thời gian đấy." Cậu nói với một kiểu giọng mà trọng tài vừa nói lúc trước.

Đội Bóng Rổ Chính Thức của Teiko, hay được biết đến là Thế hệ Kì Tích đang có trận đối đầu khó khắn với đối thủ hiện tại: Trường Sơ Trung Gunjoku. Ngôi trường này cũng như Kirisaki, không bao giờ rời khu vực mà không gây thương tích cho đối thủ của mình.

Người đội trưởng đã chú ý đến Kuroko và cậu ta không thể qua nổi anh ta.

"Cậu trông mong manh thật. Tôi thậm chí còn muốn nghiền nát cậu ra thành từng mảnh hoặc không, là giết chết cậu." Đối thủ của cậu nghiến lên, khiến Kuroko mất tập trung.

Vẫn chưa vượt qua chấn thương của mình, Kuroko đông cứng lại và mở to mắt nhìn vào vị trí của anh ta

Ngay khi cả đội trưởng của Gonjoku và Kuroko vừa mới ở dưới rổ, đội trưởng Gonjoku ra hiệu cho một người nào đó đang cầm bóng chuyền về cho anh ta.

Akashi nhìn về phía cậu thanh niên tóc lam và dự đoán trước những gì mà đội trường Gonjoku định làm. Anh ta bỏ vị trí của mình và khóa Kuroko khỏi quá bóng ở phía trước mình. Nó mất khá nhiều sức lực nên đã làm Akashi chóng mắt và rồi cậu đột nhiên chảy ra nước mắt máu từ mắt trái.

" Trọng tài tạm dừng!" Trọng tài hô lên rồi lại gần chàng trai tóc đỏ.

"Đội trưởng!/Akashi!/Aka-chin!/ Akashicchi!" Những thành viên khác của Thế hệ Kì tích cũng nhanh chóng lại gần cậu ấy.

"Cậu không sao chứ?" Aomine hỏi.

Những giọt máu từ mắt trái bị quả bóng đập vào của anh chàng tóc đỏ rơi nhiều hơn.

"Tớ ổn. Nếu các cậu thực sợ lo ngại thì hãy thắng trận này và trả thù cho tớ. Tớ sẽ đi đến phòng khám. Midorima, cậu thay cho tớ. Thắng trận đấu này hoặc tớ sẽ khiến cậu bị hói." Cậu ta ra lệnh. "Tớ không đùa đâu."

Midorima gật đầu. "Tôi hiểu rồi. Nhanh đến phòng khám đi, mọi người sẽ thắng trận này."

"Điều cuối;" Akashi nói thêm. "Đừng để một ai trong cậu cũng bị thương." Cậu ấy nói xong rồi đi theo nhân viên y tế.

Kuroko biết chắc rằng mình sẽ bị khiển trách và làm những gì cậu có thể, cũng như những thành viên GoM đã làm. Họ là một đội nhưng họ chơi như thể họ đang đấu one on one với mỗi điểm của riêng họ. Đây là điều mà cậu không thích ở Thế hệ Kì tích.

Họ không còn như lúc trước nữa. Họ không ích kỉ như vậy khi ở năm nhất và năm hai. Chỉ vì họ đã trở nên mạnh hơn và mạnh hơn nữa...họ nghĩ không có ai có thể đánh bại họ khi one on one và thậm chí không còn tin cậy người khác nữa. Cậu ghét điều đó. Bóng được chuyền đến cậu và cậu đập nó về hướng của Midorima. Thay vì chuyền nó cho Kise, cậu ta đứng thế và ném bóng.

Kuroko cau mày, suy nghĩ trống rỗng, rồi nắm chặt cổ tay. Họ vẫn như vậy những cũng thật khác. Họ vẫn hỗ trợ cậu ấy, nhưng lại chơi như thể mỗi người bọn họ đều đơn độc...họ còn bỏ lại cậu ta trong bóng đêm.

Sau trận đấu Teiko: 119 và Gonjuko: 78, họ nhanh chóng đến bệnh viện mà Akashi được chuyển đến khi mắt trái cậu ấy không ngừng chảy máu.

Họ đến phòng 112 và gõ cửa.

"Tớ biết là năm người các cậu rồi. Vào đi." Akashi đáp.

Họ xoay nắm cửa và đi vào; Kuroko ở sau cùng.

"Thế, mắt trái cậu sao rồi?" Midorima hỏi.

Akashi ngừng mấy phút rồi nói, "Có vẻ như va chạm vừa rồi thực sự ảnh hưởng đến các tế bào ở mắt trái của tớ, một tiếng sau kể từ lúc này, tớ sẽ làm phẫu thuật. Tớ có hỏi họ nếu được tớ sẽ thay mắt, cũng như họ có thể làm như đối với một người khiếm thị. Họ bảo rằng là họ có một cái thay thế, nhưng nó có màu vàng kim. Tớ chẳng thể chờ cho đến khi đôi mắt đỏ nào đột nhiên xuất hiện đúng không? Nên tớ đã đồng ý."

Tim của Kuroko bắt đầu đập mạnh. 'Là lỗi của mình' cậu ấy nghĩ.

"Cái gì? Thế, cậu sẽ có một mắt đỏ một mắt vàng kim à?" Kise hỏi.

"Ừm. Nó cũng vậy thôi. Không phải vấn đề to tát gì cả." Akashi nói dối.

"Nếu cậu nghĩ như vậy, thì tớ đoán chắc cũng chẳng có gì lớn lao đâu. Này mấy cậu, đi mua gì cho sáu người chúng ta ăn đi rồi quay lại trước khi Akashi phẫu thuật." Aomine đáp.

Midorima, Murasakibara và Kise đi theo sau cậu ta. "Tetsu?"

Kuroko lắc đầu. "Mấy cậu cứ đi đi."

Sau khi bốn người kia rời khỏi, sự im lặng bao trùm căn phòng.

"Sao vậy, Tetsuya?" Akashi đi xuống giường bệnh và lại gần cậu thiếu niên tóc lam.

Kuroko cúi đầu và nắm chặt hai tay.

"Không phải lỗi của cậu đâu. Không sao cả. Tớ biết cậu vẫn đang trong quá trình phục hồi sau chấn thương và tên đó đã nói gì đó khiến cậu bắt đầu chấn động. Đó không phải lỗi của cậu."

Vẫn vậy, Kuroko không nói một lời nào.

"Tốt hơn là cậu nên đi giám sát bốn người đi, không thì họ sẽ đổ hết tiền vào đồ ăn đấy. Hãy quản lý họ." Akashi nói.

Kuroko gật đầu, đầu vẫn cúi xuống và đi ra khỏi phòng.

Akashi ngồi xuống giường bệnh và chạm vào băng y tế trên mắt trái của mình. "Sẽ ổn thôi. Mình có thể đối mặt với nó. Không sao cả; chẳng có gì to tát cả." Sau khi tự mình lẩm bẩm những lời đó; nước mắt rơi xuống từ mắt phải của cậu.

Kuroko đã nghe thấy những lời đó và nhận ra sự kì lạ trong giọng nói của anh chàng tóc đỏ kia.

"Là lỗi của mình." Cậu tự nhủ và bước về phía trước. "Mình sẽ rời khỏi câu lạc bộ và không làm phiền đến họ nữa." Cậu ta quyết định.

Ngày Akashi xuất viện và cũng là ngày cậu bắt đầu mang theo con mắt trái màu vàng kim, một lá thư được chuyển đến bời Momoi.

"Gì vậy?"

Momoi chỉ giữ im lặng.

Gửi Akashi-kun,

Tớ biết đây là một quyết định ngu ngốc, đặc biệt lại còn trước giải đấu mấy tháng nữa, nhưng... Tớ muốn rời khỏi Câu lạc bộ Bóng rổ. Trường chúng ta không có bất kì quy định nào nói học sinh cần tham gia hai câu lạc bộ cả. Tớ muốn rời khỏi câu lạc bộ bởi một vài lí do mà tớ biết chắc cậu sẽ hiểu được. Tớ xin lỗi về tất cả những rắc rối đã gây ra cho cậu, và tớ sẽ không bao giờ quên lời tuyên thệ, xin đừng lo. Tớ cũng xin lỗi về vết thương đã gây ra cho cậu vào tuần trước. Xin lỗi về mọi thứ. Chắc chắn cậu sẽ bắt đầu ghét tớ từ bây giờ; tớ đáng bị như vậy. Hãy để ý đến những người khác và cả bản thân cậu nữa. Cảm ơn.

Thân gửi

Kuroko Tetsuya.

Đúng, cậu ta đã rời khỏi Đội Bóng rổ, nhưng năm thành viên của GoM vẫn không ngừng nói chuyện với cậu ấy, đặc biệt khi họ học chung lớp.

Midorima vẫn nói chuyện với cậu, mặc dù Kuroko biết rằng anh chàng tóc xanh lá này không thực sự tin vào mình.

Aomine đối xử lạnh lùng; cậu vẫn nói chuyện với cầu thủ bóng ma nhưng không nhiệt tình như lúc trước.

Murasakiba vẫn cho cậu snacks và xoa đầu cậu, nhưng nó không ân cần như lúc trước nữa.

Kise, thì, cậu ấy không thay đổi gì, vẫn bám lấy Kuroko và mỉm cười khi họ tình cờ va vào nhau.

Và Akashi; cậu ấy vẫn tức giận việc rời khỏi của Kuroko, nhưng vẫn chọn ở bên người đó đặc biệt khi Kuroko trải qua những việc đó khi họ vẫn còn đang học năm 2.

"Mình đúng là kẻ chuyên gây rắc rối mà." Cậu ta thì thào một mình và nhìn điện thoại rồi nằm lên giường, nhắm mắt lại.

"Vậy, kế hoạch của anh là thế hả? Em biết là nó không chỉ để cho đội chúng ta trở thành số một" Isshin nói với Kentarou.

"Thế là mày biết huh."

Kuroko mở mắt rồi nghe lén.

"Đương nhiên rôi." Isshin đáp.

"Thực sự thì, tao muốn thằng nhãi đó làm quà tặng cho chú tao."

"Hả? Em không hiểu."

"Tao muốn chúng ta giả vờ như sẽ giết nó, nhưng thực chất là mang nó đi và tặng cho chú tao." Kentarou đáp. "Một mũi tên trúng hai đích. Chúng ta có thể có được nó và có thể khiến chú tao hài lòng."

"Người chú mà anh nói là ai vậy?" Isshi thắc mắc.

"Helden Nomaki. Mày sẽ sớm biết thôi." Hắn ta đáp.

Cái tên khá quen thuộc lọt vào tai Kuroko, tim cậu lại bắt đầu đập mạnh."

Ai là Helden Nomaki...Mình có nghe qua cái tên này lúc trước, nhưng ở đâu?

"Hm, oh, này, Tetsuya~ em tỉnh rồi sao?" Isshin nhấn giọng. Hắn ta mở cửa phòng giam ra và ngồi xuống bên cạnh Kuroko vẫn đang giả vờ ngủ say. Hắn ta mỉm cười rồi chạm vào 'Kuroko'.

Chàng trai tóc lam nhắn mày.

"Ha. Em tỉnh rồi." Isshin nói rồi liếm nhẹ mí mắt của cậu. "Cho anh thêm nữa nhé~"

Trong khi tìm kiếm những nơi mà Thế hệ Tân Kỉ nguyên của thể giam giữ càu thủ bóng ma của họ, điện thoại của Kise đổ chuông thật lớn.

"Ugh, thôi ngay đi, nhớ?" Aomine phàn nàn.

Kise bĩu môi. "Ừm, tớ xin lỗi!" Kise càu nhàu rồi trả lời điện thoại.

"Alo? Kise Ryouta đây."

"Ah~ Đã lâu rồi nhỉ, Ryouta?" Haizaki đầu dây bên kia nói. "Hãy để anh có được em ngay bây giờ~" Hắn ta nói thêm.

Kise trợn tròn mắt định gọi Aomine, nhưng những người khác đã đi mất. Cậu tắt cuộc gọi, bất an. Cậu chạy thật nhanh về phía của những thành viên GoM, nhưng kẻ nào đó đã đi đến trước mặt cậu và bịt mũi cậu bằng khăn tay. Cậu hít phải và cảm thấy mệt mỏi. Cậu không bất tỉnh, chỉ thấy mệt rã rời. Cậu ta mất thăng bằng và ngã xuống, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, trong vòng tay của tên bắt cóc. Cậu nghe thấy tiếng cười của Haizaki và rồi cậu bị tống vào trong xe ô tô.

Mọi người! Aominecchi!

Aomine chớp chớp mắt ngay khi nghe thấy tiếng gọi khẽ tên mình.

"...Mine-chin?"

Aomine quay đầu lại và tìm kiếm cậu thiếu niên tóc vàng. "Kise đâu rồi?"

"Eh? Cậu ta phía sau ấy." Midorima nói.

"Khốn khiếp! Haizaki!" Aomien nhận ra và chửi mắng. "Kise!"

"Kise-chin!"

"Kise!"

"Ryouta!"

"Kise!" Aomine nhắn lại và chửi mắng lớn tiếng hơn. "Lũ khốn khiếp đó. Bọn khốn nạn. KISE, trả lời đi nếu cậu nghe thấy! KISE!"

"Mine-chin..." Murasakibara khẽ nói.

"Kise! Ra đi, trả lời đi! KISE! Kise! Trả lời đi chứ, Kise! KISE!" Cậu gào lên.

"Daiki." Akashi lên tiếng.

Nhưng, Aomine không ngừng lại.

"Chết tiệt! Kise!" Aomine gào lớn tầm khoảng mười phút rồi trùng gối xuống. "Ugh! Kise!" Cậu chửi rủa và rên rỉ.

Akashi cắn môi dưới. Điện thoại của cậu đổ chuông, cậu mở máy và trả lời một cuộc gọi video.

"Daiki, của cậu."

"Huh?"

Akashi đưa cho anh chàng tóc xanh điện thoại.

"Aominecchi!"

"K-Kise?"

"Aominecchi!" Ở đầu dây bên kia Kise nức nở. "Kurokocchi đang ở cạnh tớ. Trên đường, tớ thấy đường mà chúng ta đã đi. Nó giống như một biệt thự ở trong Rừng Mê cung, nó có một cửa số lớn và trông như một nhà giam vậy." Cậu ấy nói rõ, tất cả họ đều nghe rõ tiếng xào xạt. Aomine nhìn Kise run lên cầm cập.

"Kise?"

"Chúng ở đây vì tớ. Chúng định đưa tớ cho hắn." Kise lẩm bẩm, run lên và nước mắt ứa ra.

"Cá–"

Kise nhìn vào camera. "Xin lỗi nhé, Aominecchi." Cậu xin lỗi với một nụ cười gượng.

"Này, Ryouta~" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đâu đó gần Kise và Kuroko.

"L-Là Haizaki?"

Đột nhiên Kise biến mất.

Kuroko nhặt điện thoại lên. "Bọn chúng mang cậu ấy đi rồi. Chúng đưa cậu ấy vào phòng khác...với Haizaki-kun..."

"CÁI GÌ?!" Aomine hỏi.

Akashi bắt lấy điện thoại từ chàng trai tóc xanh người đang chửi mắng lớn tiếng có thể và đi lui về sau. "Cậu sao rồi?"

Đôi mặt cậu ta đầy mệt mỏi và làn da thì nhợt nhạt; trông như cậu chưa được ăn gì cả nguyên cả một ngày. Cậu cố gắng cười nhưng không thể cầm nổi nước mắt. "Tớ nghe thấy, Sei-kun. Tớ nghe thấy bọn chúng nói muốn giết tớ và Kise-kun...Và chúng sẽ làm vậy lúc 5 giờ chiều..." Cậu ta nói dối. Đó không phải tất cả những gì cậu biết được.

Akashi chỉ nhìn cậu.

"Sei-kun?"

Akashi diện biểu tình Kuroko chưa từng thấy trước đây. Nước mắt chảy dài bên con mắt phải của chàng trai tóc đỏ.

"Se-Sei-kun, sa–"

"Tớ xin lỗi vì đã trông thật yếu đuối như vậy...Chỉ là...Tớ...Hãy đợi bọn tớ. Chúng tớ đã đứng trước Rừng Mê cung rồi...Hãy đợi bọn tớ."

Kuroko với tay và giả như đang gạt nước mắt cho chàng trai tóc đỏ. "Tớ sẽ đợi."

Akashi nhìn vào màn hình. "Giờ là 3 giờ chiều. Họ sẽ biến mất lần nữa lúc 5 giờ, chúng ta cần nhanh chân đi vào trong khu rừng."

"Các cậu có cần hướng dẫn viên đi vào trong Rừng Mê cung không?" Một vài giọng nói đề nghị.

Họ quay lại và thấy Kasamatsu, Takao, Himuro, Hyuuga, Izuki, và Kiyoshi trong một chiếc xe ô tô lớn.

"Cái–?" Aomine nhướn mày.

Hyuuga đỗ chiếc xe vào bên đường và khóa cửa xe cùng kính rồi đi xuống xe. "Chúng tôi bỏ buổi tập. Chúng tôi đều quan tâm đến Kuroko cậu biết mà." Kagami nói."

"Bọn chúng mang Kise đi rồi."

Kasamatsu tóm lấy cổ áo của Aomine. "Đồ ngốc, không phải cậu nói sẽ bảo vệ cậu ấy sao?"

Anh chàng tóc xanh gạt tay anh ấy ra. "Im đi."

"Chúng tôi có thể không thể giúp chống lại bọn chúng, nhưng chúng tôi biết cách đi đến biệt thự bên trong kia mà không bị lạc đường đó."

"4:58 rồi. Có vẻ như bọn chúng làm không được rồi nhỉ." Kentarou mở lời, cợt nhả. Hắn ta liếc nhìn Kuroko, cậu kiệt sức nằm đó trong phòng như một bông hoa héo. "4:59 và 25 giây." Isshin tuyên bố.

Kuroko nhắm mắt lại. "Mệt...mỏi quá..."

"4:59 và 50 giây."

"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai...một. Hết–"

"Chưa đâu!" Tiếng nói phát ra đằng sau cái cây trước mặt những thành viên của NEG đang đứng đợi.

Kentarou mỉm cười. "Hết giờ rồi, nên–" Hắn ta bị cắt lời sau khi năm người bọn họ đột nhiên xuất hiện rồi kề con dao găm sắc bén lên cổ bọn chúng. Akashi để lưỡi dao lên da của Kentarou, cứa vào và máu bắt đầu nhỏ xuống.

"Đừng, dừng ngay việc mày đang làm lại. Chúng tao sẽ thả thằng nhãi đó ra. Chắc chắn!!" Hurio gào lên.

"Lũ khốn nạn!" Isshin quát lên, nhưng Aomine đã cứa lưỡi dao vào da hắn khiến Isshin nhăn mặt lại.

"Các người định đi đâu?" Hyuuga nói với hai tên đang định chạy trốn là Hanamiya và Haizaki.

"Cuối cùng thì, tao cũng đã có thể thấy được sự yếu đuối của Akashi Seijuro. Hắn ta còn khóc nữa chứ." Hanamiya lẩm bẩm, cười khẩy, rồi đột nhiên biến mất.

"Hyuuga, bắt lấy." Aomine nói rồi ném dao cho Hyuuga đang khống chế Yuuta.

Aomine chạy lại phía Haizaki. "THẰNG KHỐN!" Cậu gào lên, tóm lấy đầu của tên kia và đá hắn bay vào thân cây.

"Đừng, Aominechi, đừng giết hắn không cậu sẽ bị đi tù đấy!" Kise hét lên, chạy ra từ căn biệt thự.

"Kise!" Aomine thở dốc rồi chạy lại phía cậu trai tóc vàng, bỏ lại Haizaki đang thở hổn hển và kinh hãi khi biết mình vẫn còn sống.

Kise nở một nụ cười thật ấm áp rồi nhảy vào vòng tay của anh chàng tóc xanh kia. "AOMINECCHI!" Cậu khóc trên vai của Át chủ bài. "Hắn ta đã...Hắn ta đã...Tớ...Uwaaahhh!" Cậu khóc.

Aomine siết chặt vòng tay quanh anh chàng copycat, không bận tâm đến việc cài lại khóa quần và cúc áo của cậu ấy. Đủ rồi, chỉ cần Kise vẫn còn sống, không bị thương và đang ở trong vòng tay của mình.

"Tôi nói, thả cậu ấy ra." Akashi nghiến răng với cả Isshin và Kentarou.

"N-Nó ở trong đó." Isshin chỉ về phía phòng ngủ của Kuroko.

"Kiyoshi Teppei, giúp tôi." Akashi ra lệnh rồi đi về phía căn phòng đó, tra khóa vào và mở cửa ra.

Cậu trợn tròn mắt. Kuroko đang ở trên giường, cả cổ tay và mắt của cậu ấy đều bị bịt kín lại. Phủ quanh người cậu là chiếc chăn, nhưng Akashi hiểu đã xảy ra những gì.

Cậu nhanh chóng chạy về phía anh chàng tóc lam và cởi trói tay của cậu ấy ra. "Tetsuya?"

Kuroko mở mắt ra. "Sei-kun...cậu đến rồi."

"Đương nhiên rồi. Tớ là tuyệt đối, đúng không?"

Kuroko mỉm cười, chạm vào má của anh chàng tóc đỏ. "Tớ...rất...vui..." Cậu mệt nhọc nói.

"Oh, Tetsuya." Akashi nói rồi ôm lấy cầu thủ bóng ma.

Dòng nước mắt nóng hỏi chảy ra từ đôi mắt của Kuroko.

"Bây giờ cậu có thể khóc rồi." Akashi nói.

Kuroko không thể chịu đựng thêm được nữa và cậu khóc như một đứa trẻ. "Uwaaahhh! Sei-kun! Uuuu!" Cậu khóc lớn lên và ôm thật chặt lấy anh chàng tóc đỏ bằng toàn bộ sức lực cậu có.

"Tớ xin lỗi...Tớ rất xin lỗi..." Akashi nói và xoa nhẹ gò má của Kuroko. "Tớ rất xin lỗi vì đã khiến cậu phải chịu những tổn thương này lần nữa, Tetsuya. Tớ xin lỗi."

"T-Tớ đã nghĩ cậu sẽ không đến..."

"Tetsuya–"

"Tớ đã nghĩ là tớ sẽ kết thúc như thế. Tớ sẽ chấm dứt khoảng thời gian này. Tớ đã nghĩ sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu và mọi người được nữa. Tớ muốn được mãi mãi ở trong vòng tay của cậu, Sei-kun. Tớ muốn cậu nắm lấy tay tớ lần nữa và cổ vũ tớ. Tớ đã nghĩ tớ sẽ không bao giờ được ở bên cậu lần nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net