Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lời, lau lau mồ hôi.

"Ah, cảm ơn anh, đội trưởng!" Anh chàng copycat hăng hái đáp lại và tiến về chỗ hàng ghế dài, lấy điện thoại trong cặp ra và mở.

"Dù sao thì, hôm nay chúng ta cũng không phải luyện tập gì, với cả mọi người cũng đã quyết định tự dành riêng một ngày cho bản thân, thế sao cậu lại đến đây ?" Kasamatsu hỏi, giải quyết xong chai nước của mình.

Anh chàng tóc vàng ngồi bên cạnh đội trưởng của mình rồi mới hướng sự chú ý về lại Kasamatsu. "Cũng không có gì. Chỉ là em yêu đội của chúng ta với cả bóng rổ nhiều đến mức không thể về nhà mà không làm một cú vào rổ nào cả." Cậu ta đáp lại với một nụ cười rạng rỡ.

Hai bên má của Kasamatsu đỏ lên trước khi anh ta giáng một cú xuống người ngồi bên cạnh.

"Ouch!" Kise càu nhàu rồi lại cười tươi. "Và tất nhiên, em cũng yêu cả Thế hệ Kì tích và cả anh nữa, senpai!" Cậu ta nói thêm, cười nhăn nhở.

Kise che đầu lại phòng trường hợp lại nhận thêm một cú đánh nữa vào đầu, nhưng không có gì cả, nên cậu ta nhìn lên và thấy đội trưởng của mình đang đỏ mặt và quay đi chỗ khác.

"Waah!" Kasamatsu-senpai đang đỏ mặt kìa!" Kise kêu lớn lên rồi lăn ra cười.

Và cậu ta nhận được một cú đấm vào bụng. "Ouch! Em nghĩ hôm nay thế là đủ rồi đó, senpai! Đây là cơn đau cuối cùng đấy – " Cậu nói của cậu bị cắt ngang giữa chừng ngay khi đôi môi kia chặn chúng lại.

Ở HỌC VIỆN TOUOU...

"Mồ, Dai-chan, chỉ việc đi vào...thôi mà!" Momoi Satsuki cằn nhằn trong khi đẩy Aomine một lần nữa khiến cậu ta bị ngã xuống sàn của phòng tập.

"Nhưng mà, tớ đâu muốn tập luyện...Mệt quá rồi..."

"Mệt á? Cậu đã làm gì cả ngày hôm nay vậy, Aomine?" Imayoshi, đội trưởng của Touou gặng hỏi.

"À ... ngủ, ăn, ngủ, lên lớp, lại ngủ... à, tất cả đấy."

"Tất cả á?!" Kousuke Wakamatsu hét lên và tức giận. "Cái tên khốn lười nhác này." Cậu ta nói.

"Được rồi, được rồi, tôi sẽ luyện tập; vì Kise giờ này vẫn đang ở trường, nên chắc tôi sẽ tạm thời giết thời gian vậy." Aomine lẩm bẩm một mình rồi nhặt quả bóng lên, rê qua rê lại rồi dễ dàng ném nó vào rổ làm thành một cú ba điểm. Nếu có cú ném nào được tính năm điểm thì cậu ta chắc chắn đã giành được rồi.

"Như mọi khi, cậu ta luôn ở trạng thái tốt nhất." Imayoshi nói, rồi mỉm cười bí hiểm. "Tôi biết cậu lại đi gặp GoM, vậy sau khi làm được 20 cú ném ở các vị trí khác nhau trên sân – thì cậu có thể đi."

Cậu ta nhặt một quả bóng khác ở dưới sàn, chẳng thèm để ý đến việc thay sang quần áo đồng phục của đội, cậu ta bất ngờ ném ngay khi hình ảnh của Kise và Kasamatsu thoáng qua tâm trí của cậu. Quả bóng đập vào rồi và bật lại rồi văng xuống sàn.

Những người khác nhìn vào cậu. "Cậu ta ném trượt á? Có chuyện gì xảy ra à?"

"Đó là vì... " Aomine toan nói rồi lại nghiến hai răng lại, chụp lại cặp sách.

"Dai-chan, cậu định– "

"Tớ phải đi ngay không thì sẽ đánh mất thứ gì đó rất rất rất đỗi quan trọng mất!" Cậu ta gào lên và chạy ra ngoài.

"Thứ gì đó rất quan trọng...?" Momoi nhẩm lại. "...Lẽ nào là...Kise-chin?" Cô thì thào rồi "hm" một tiếng.

TẠI YOSEN...

"Em không muốn– "

"Đây." Himuro đưa cho anh chàng tóc tím khổng lồ vài miếng khoai tây chiên có vị mới.

Trước khi tiếp tục đi cùng anh chàng tóc đen đến trạm xe buýt để đón chuyến xe đi đến Rakuzan. Atsushi được Akashi bảo rằng họ nên đi đến Seirin cùng nhau.

Cả hai trả xong vé rồi vào trong xe ngồi cạnh nhau, anh chàng tóc màu tím ngồi cạnh cửa sổ.

"Nhưng mà, Muro-chin, Aka-chin sẽ nổi giận nếu cậu ấy biết là anh đi cùng em đến đón cậu ấy đấy." Murasakibara nói, miệng nhai nhai miếng khoai tay chiên vị mới nhất.

"Anh không đi đến đón cậu ta cùng em. Anh chỉ muốn nói chuyện với cả em trong lúc chúng ta đang ở trên xe buýt, rồi ngay sau đó anh sẽ về nhà ngày khi đến nơi." Himuro hứa.

"...Thế thì được."

"Ừm, vậy là Kuroko cố che giấu quá khứ mà chỉ Thế hệ Kì tích các em biết thôi à? Nó đã trở thành nỗi sợ đối với những người lạ mặt...đúng không, và cậu ấy đang được các em bảo vệ. Không một ai biết về nó ngoài năm người các em và cậu ấy, anh có đúng không, Atsushi?"

"Aka-chin dặn là không được nói thêm bất cứ điều gì cả."

"Cậu có nói đâu. Anh biết từ trước rồi chỉ là đang làm rõ nó thôi."

"Ừm...À thì...Ừ, Kuro-chin đúng là bị như thế với cả bọn em cũng đang bảo hộ cho cậu ấy. Cậu ấy sợ người lạ và cả bố mẹ của mình nữa. Cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện, nên chúng em ở đây để giúp đỡ cho cậu ấy." Trung phong của Thế hệ Kì tích đáp lại và xử lí nốt đống đồ ăn trong miệng.

"Anh cũng nghĩ là như vậy. Nhưng mà, đừng lo, anh không tọc mạch thêm nữa đâu. Anh chỉ muốn nói với năm người các em là nếu cần đến thì bọn anh luôn sẵn sàng giúp đỡ thôi." Himuro mở lời. "Dù sao đi nữa, Atsushi, điều gì mà em sợ nhất?"

Câu trả lời của chàng trai khổng lồ kia không khỏi gây giật mình. "Là Muro-chin,"

"Nói cho anh biết tại sao đi. Anh tò mò lắm đấy."

Anh chàng tóc tím kia thở dài. "Em sợ Aka-chin. Và em sợ phải ở một mình trong một căn phòng lắm người. Ừm, em quá cao và luôn thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng ý của em là ... em sợ bị lạc lõng và bị chối bỏ hay bị ghét. Đó là nỗi sợ của em – chắc là vậy?"

Himuro chăm chú nhìn người đông đội của mình rồi anh ấy nói. "Đừng lo lắng, Atsushi, em đã gặp được những người bạn tốt. Họ sẽ không bao giờ chối bỏ hay ghét bỏ em cả. Em còn có cả anh nữa mà."

"Không biết vì sao nhưng, em sắp cho anh thấy thứ gì đó đáng yêu đấy, Muro-chin." Atsushi đáp lại, lấy điện thoại của mình; tìm kiếm gì đó rồi kích vào một biểu tượng. "Xem này."

Đó là một đoạn video Akshi chọc chọc má của Kuroko. Kuroko thì chớp chớp mắt rồi quay đầu lại và nhận ra đội trưởng của mình ngồi ngay bên cạnh. Cậu ta chọc lại má của Akashi rồi véo nhẹ nó. "Mịn quá." Hai người họ tự lẩm bẩm với nhau. Akashi chà chà má mình vào má của Kuroko. Cậu trai tóc xanh lam kia đỏ mặt rồi cười tươi và cũng chà sát má mình vào má của đội trưởng. Bọn họ cười khúc khích khi cảm nhận được đôi má ấm và mịn của lẫn nhau. Đó là lúc trước khi họ còn đang học năm hai sơ trung.

"Đ-Đáng yêu quá..." Himuro sửng sốt, cố chặn máu mũi đang chảy ra.

"Còn có phản ứng của những người còn lại sau khi bọn họ cùng em tình cờ nhìn thấy cảnh đó nữa cơ." Atsuchi kích vào 'tiếp tục' và Midorima đang đứng ở góc, đứng khá xa và cứng đơ người lại trong khi đang cười như vừa nhìn thấy được cảnh tượng của thiên đường vậy. Mặt của Aomine thì dính vào tường còn...tường thì vỡ ra một lỗ to đùng chứng tỏ cậu ta vừa đập đầu liên hoàn vào tường. Kise thì nằm sõng soài trên nền nhà, hồn của cậu ta như thoát ra từ miệng và nó đang mỉm cười tựa như được diện kiến Chúa.

TẠI RAKUZAN...

Akashi ngồi ở hàng ghế dài lau mồ hôi sau khi huấn luyện cho các thành viên khác trong đội.

Họ vẫn đang luyện tập sau hơn nửa tiếng rưỡi.

Hayama hô lên, "Mibuchi-chan!" Cậu ta gọi to rồi lại gần về phía Reo Mibuchi và Eikichi Mebuya. "Tớ cảm thấy thế này thật sự ổn đấy..." Akashi không lắng nghe những gì mà Hayama vừa nói, tâm trí của cậu mờ mờ ảo ảo và cậu nhận ra rằng tâm trí cậu đang nghĩ đến điều khác. Thay vì nghĩ đến những đồng đội hiện tại của mình, trong tâm trí cậu, lại hiện lên hình ảnh Kise đang hớn hở nói chuyện với Aomine và Midorima dù bọn họ không có ở đây.

Chẳng lẽ mình nhớ bọn họ?

Ở một góc phòng tập cậu chợt nhìn thấy một trong những đồng đội của mình, một thành viên ở đội thứ hai đang nói chuyện với người đàn anh học năm thứ ba của cậu người mà không có lấy một nụ cười hay là một biểu cảm gì cả. Người đàn anh đó lẳng lặng ăn một miếng chanh lát để lấy năng lực và lắng nghe người đàn em kia của mình. Tâm trí của Akashi lại mờ ảo lần nữa và thay vì hình ảnh của hai người kia, cậu lại nhìn thấy Murasakibara đang nói chuyện cùng với ... Tetsuya.

Ah, thế này thì khác gì cực hình chứ...

Mình nhớ bọn họ...và đặc biệt là Tetsuya...

QUAY TRỞ LẠI SEIRIN...

"Chúng ta có mười phút để nghỉ giải lao và bắt đầu lại. Đừng lo, sau khi nghỉ thì cần luyện tập thêm có hai mười phút nữa thôi." Riko nói.

Những người khác nằm rụp xuống dưới sàn, lại có những người nằm khụy xuống ghế dài, số khác gục ngay ở giữa sân tập.

"Tên ngốc này, đừng ngủ ở dưới sàn nhà chứ! Lạnh lắm đấy!" Hyuuga quát lên, nhưng cũng nằm xuống đó, chỗ sân chỉ cách cái ghế dài có vài inch.

Kuroko đi về phía chỗ ghế, bỏ băng đeo tay ra, vì nó đã bị ướt do mồ hôi quá nhiều; đặt chúng ở trên cặp sách và lấy điện thoại ra để đọc tin nhắn.

Từ: Nuriko Kuroko...

Tiêu đề: Nhưng mà, Tetsuya...

Tin nhắn: Ừm, cũng được, mẹ biết con rất bận rộn, nên mẹ sẽ để con được thoải mái trong hai ngày tới nhưng mà–mẹ cần con phải về nhà. Mẹ yêu con, con trai, hãy luôn nhớ như vậy nhé. Hãy tự chăm sóc cho mình và nhớ ăn uống đủ chất nhớ. Hãy kể cho mẹ nghe những chuyện lúc bố mẹ không có nhà ngay khi con trở về nhé. Mong sớm được gặp con, Tetsuya! Yêu con! Muah!

Và vài tin nhắn khác; lần này là từ những người đồng đội cũ của cậu.

Từ: Daiki Aomine.

Tiêu đề: Ugh...

Tin nhắn: Chúng tớ đang trên đường đến đây. Này, Tetsu, cậu cảm giác thế nào nếu thấy người yêu của mình đang tự nguyện hôn nhau với một người khác? Cậu sẽ rất tức giận đúng không? Tớ giết tên Kasamatsu Yukio được chứ? Nếu được tớ sẽ làm ngay tức khắc! Ugh! Dù sao thì, tớ sẽ kể mọi chuyện với cậu sau. Tạm biệt.

Từ: Ryouta Kise

Tiêu đề: Waah, Kurokocchi! T.T

Tin nhắn: Aominecchi đang giận điên tiết lên với tớ rồi! Cậu ấy thậm chí chả thèm nói chuyện với tớ nữa! Dù cậu không chia tay với tớ nhưng... Cậu ấy đã thấy tớ...um...Tớ sẽ kể với cậu sau. Xin hãy cứu tớ với, Kurokocchi! Tớ không muốn Aominecchi giận tớ đâu. Tớ không thích cậu ấy buồn đặc biệt mà lại do tớ là nguyên nhân. T.T

Từ: Atsushi Murasakibara

Tiêu đề: ...

Tin nhắn: Kuro-chin? Anou...Aka-chin bảo tớ là báo với cậu là chúng tớ đang trên đường đến chỗ cậu...nên...ah, gặp sau nhé...

Từ: Seijuro Akashi

Tiêu đề: Chúng tớ đang trên đường đến đó.

Tin nhắn: Hãy ở nguyên đấy nếu cậu đã tập luyện xong. Chúng tớ đang đến đấy.

Kuroko quyết định không nhắn lại; để lại máy vào trong cặp rồi tìm kiếm đôi băng đeo tay của mình. "Băng tay của mình đâu rồi?" Cậu tự hỏi rồi cũng không thấy Nigou đâu hết. "Nigou..."

Cậu nhìn vào cổ tay của mình để kiểm tra thêm lần nữa xem vết sẹo của mình có dễ thấy không và đương nhiên là có. Làm sao mình tiếp tục tập được đây? Cậu nhìn vào cổ tay mình tự thấy lo lắng.

"Oi, Kuroko, có chuyện gì với cổ tay của cậu thế?" Kagami hỏi, lại gần Kuroko.

Kuroko hoảng sợ tìm kiếm băng đeo tay của mình. "Kh-không có gì."

Kagami mắt hình viên đạn nhìn Kuroko rồi tóm lấy hai tay cậu ta. "Này đây chẳng phải dấu còng tay với cả...vết cắt sao?"

Cái bóng của cậu ta nhìn đi chỗ khác.

"Thực sự thì đã có chuyện gì xảy ra vậy, Kuroko? Mấy cái dấu còng tay với cả sẹo này là sao...? Với cả năm tên khốn lần trước cậu nói chuyện là bọn nào?" Kagami lỡ miệng nói ra.

Những thành viên khác của Seirin lo lắng. Chết rồi. Cậu ta nói ra mất tiêu rồi.

Kuroko trợn tròn mắt. "Các cậu...Các cậu đi theo bọn tớ...?"

Kagami nuốt khan rồi nhún vai. "Ờ, tớ nghĩ Akashi cũng biết chuyện rồi."

"Mọi người tò mò muốn biết chuyện đấy lắm à, mọi người không thể tin tưởng tớ và chờ đợi được sao?" Kuroko lẩm bẩm, giọng cậu run rẩy.

"Ừm, chúng tớ -- "

"Rồi, giờ thì biết rồi đấy! Tớ thực sự đã rất sợ hãi và những người duy nhất ở bên cạnh tớ là Thế hệ Kì tích. Tớ nợ ơn bọn họ vì tất cả nên tớ không thể phản bội họ! Tớ thậm chí còn nợ cả tâm hồn lẫn cuộc sống này, thế nên tớ mới không giấu bọn họ. Đó là bí mật của tớ: Tớ đã 99% là chết nhưng họ vẫn cứu tớ đấy."

"C-Cái...?"

Kuroko cau mày tức giận; cậu chộp lấy cặp sách và định rời khỏi phòng tập thì Kagami tóm lấy cổ tay của cậu ta. "Chờ đã, Kuroko– "

Kuroko giật tay ra khỏi ánh sáng của mình và nhìn vào cậu ta với một ánh mắt vô cảm. "Tớ chịu quá đủ rồi. Tớ--" Cậu ta bỗng dừng ngừng lại khi một vòng tay ấm áp ôm lấy thắt lưng của cậu. Cậu chớp chớp mắt rồi quay đầu lại. "Sei-kun..."

Akashi thở dài rồi đeo lại băng tay vào cổ tay cho cầu thủ bóng ma kia. "Đừng lo lắng, Tetsuya."

"Giống như những gì Kagamicchi nói lúc trước. Đây là 'vở kịch' của bọn tớ nên bọn tớ sẽ quyết định nó 'sẽ diễn' như thế nào."

"Cũng may là, Seirin không phải là kẻ thù. Bọn họ chỉ là những 'vai phụ' chỉ khi cần thì mới hữu dụng thôi." Aomine nói thêm.

"Yum~"

"Không...KHÔNG!"

Kuroko trợn tròn mắt rồi nhắm chặt nó lại. "Không..."

"Chúng tôi vẫn không nói cho các người về sự thật. Những những gì mà chúng tôi có thể nói là Kuroko cần các người. Cậu ấy sợ những kẻ lạ mặt. Cậu ấy sợ phải đặt niềm tin vào người khác. Cậu ấy sợ bị tổn thương. Cậu ấy sợ cả bóng tối nữa. Và cuối cùng, cậu ấy sợ bị mọi người không quan tâm đến, bị chối bỏ, bị gọi là vô dụng, bị gọi là vô giá trị, và trở nên mờ nhạt. Cậu ấy cần các người, nên hãy cố gắng làm tốt phần việc của mình đi." Midorima nói, chỉnh lại gọng kính.

"Vì thế nên..." Kagami thì thào cũng những người khác. Cậu lại gần cái bóng của mình rồi nâng bàn tay của cậu ấy lên. "Tôi xin lỗi vì đã quá nặng lời như vậy. Xin cậu, hãy tiếp tục tin tưởng mọi người đặc biệt là tôi, ánh sáng mới vủa cậu? Tôi sẽ làm tốt nhất có thể."

Kuroko nghĩ về nó; giơ tay của mình ra. "Đương nhiên rồi. Tớ chọn Seirin vì biết rằng mọi người sẽ không bao giờ bỏ rơi tớ và tớ cũng có thể tin tưởng vào mọi người – cũng như tớ tin tưởng vào Thế hệ Kì tích."

Kagami mỉm cười. Những thành viên khác của Seirin cũng vậy và giơ tay của mình cũng như cầu thủ bóng ma của họ.

"Nếu chúng tôi không phải kẻ thù, thì là ai chứ?" Riko hỏi.

"Hm," Murasakibara ngẫm nghĩ.

"Là bọn này." Năm giọng nói khác đáp lại. Mỗi người trong năm tên đó nhảy từ trên hàng ghế dài của phòng tập và đáp xuống sân tập.

Kentarou Shin thủ lĩnh của bọn chúng nở một nụ cười và từ từ mở con mắt luôn luôn khép lại của mình ra. Isshin Toshira liếm môi rồi cũng cười theo. Còn có Yuuta Fujiyama, Hurio Kotiyo, Touma Hiika.

"Năm bọn mày...!" Aomine gằn giọng.

"Tại sao mấy người lại ở đây...?" Hyuuga nói.

"Các anh quen bọn chúng à?" Midorima hỏi.

"Bọn họ là đối thủ của chúng tôi vào thứ hai tới – Học viện Cao trung Awase. Một trong những trường Cao trung nổi tiếng ở Nhật Bản." Izuki đáp.

"Đúng, Isshin, Kentarou, Hurio, Yuuta và Touma đều là học sinh của Học viện Awase." Akashi nói với một giọng đầy tức giận, đe dọa và căm ghét.

"Mong gặp em lúc đó nhé." Isshin chào tạm biệt "Tetsuya của anh."

Kuroko lùi lại vài bước. "Mọi người đùa em đúng không...Không phải là hắn ta! Không phải là năm người đó!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net