Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 7:

"Mẹ...? Bố...?" Tôi thì thào gọi cha mẹ trong khi tay đang ôm lấy con thỏ đồ chơi của mình, lén nhìn sau cách cửa. Ở trong phòng, bố mẹ tôi lại cãi cọ với nhau.

Nước mắt rơi xuống. "Mẹ...? Bố...?" Tôi kêu lên.

"Đừng có xen vào chuyện của họ, Tetsuya. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu khiến tâm trạng của bố tệ hơn đấy." Anh trai của cậu – Takumi nói khi cố đứng chắn trước cửa phòng của bố mẹ ở ngay cạnh phòng của anh ấy.

"Nhưng mà, Onii-chan – "

"Ahhh!" Cậu nghe thấy tiếng mẹ cậu khóc lớ và khi Tetsuya nhòm vào căn phòng lần nữa, cậu thấy mẹ mình đang nằm sõng soài trên nền đất, đôi má sưng đỏ lên.

Cậu hoảng hốt và mở toang cửa phòng, chạy vào và lại gần mẹ. "Mẹ..."

"Tetsu, ra khỏi đây ngay." Bố của cậu quát lên.

"Nhưng mà, Bố..."

"Tetsuya!"

Cậu đông cứng lại. "Không...Bố, đừng đánh mẹ nữa mà..." Cậu cầu xin.

Trán của bố cậu nhăn lại, ông tóm lấy Tetsuya. "Mày dám cãi lại tao à, Tetsuya?!" Ông gằn giọng lên.

Tetsuya nức nở và lắc lắc đầu. "Không ạ...Bố..."

"Không, Kazuhiko! Đừng làm đau thằng bé! Nó mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi!" Mẹ cậu kêu lên.

"Dù là nó hay là anh nó, tôi không quan tâm. Khi tôi nói: 'nghe lời' nghĩa là 'phải nghe lời'!" Ông ta gào lên rồi tóm lấy mái tóc màu lam của Kuroko. "Hiểu chưa?!"

Tetsuya vẫn nức nở gật gật đầu. "V-Vâng ạ... thưa bố..."

Kazuhiko Kuroko mỉm cười rồi ném mạnh đứa con trai út của mình xuống sàn đt. "Mày nên trưởng thành như Takumi đi. Nó chẳng bao giờ trái lời hay cố gắng cãi lại tao cả. Đó là hình mẫu của mày đấy. Nó lúc nào cũng đứng đầu, một đứa trẻ hoàn hảo; nó thực sự biết rõ những gì mà những đứa trẻ bằng tuổi khác mù tịt. Lớn lên như nó và tao sẽ công nhận mày." Kazuhiko nói và rời khỏi căn phòng mà không quên xoa xoa đầu Takumi.

Hai hàng lệ của Tetsuya rơi xuống sàn. "Bố ghét con lắm phải không?"

Mẹ cậu đến bên cậu, ôm cậu vào vòng tay của mình. "Không đâu, Tetsuya, không phải đâu."

Mẹ nói dối, mà? Mẹ, mẹ cũng ghét con lắm, Mẹ...Tất cả mọi người...Tất cả, thậm chí là gia đình của con cũng..."

Tetsuya Kuroko hoảng hốt bật dậy, mồ hôi nhễ nhại. Cậu nhìn xung quanh và nhận ra nó chỉ là một giấc mơ...một cơn ác mộng.

Cậu nhắm hai mắt là và phát hiện mình đã khóc trong lúc ngủ. "Tại sao mình lại mơ về những kỉ niệm như vậy ...?"

Tất cả mọi người ghét bỏ mình...Tất cả thậm chí là gia đình mình...

Quay đầu sang bên cạnh và cậu nhìn thấy ba tấm ảnh đóng khung để trên mặt bàn. Một tấm là chụp cùng gia đình. Một tấm là của cậu và những người chơi trong Đội Một của Câu lạc bộ Bóng rổ Sơ trung Teiko và tấm cuối cùng là chụp cùng những người đồng đội mới.

Cậu nhìn vào tấm ảnh đầu tiên, đáng nhẽ nó không nên được đặt ở đây, rồi cậu úp nó xuống sao cho không thể nhìn thấy nữa.

"Tetsuya, em định ngủ nướng đến bao giờ nữa?" Takumi, anh trai của cậu đang phàn nàn gõ cửa phòng cậu.

"Em dậy ngay đây. Em sẽ xuống nhà sau 15 phút nữa."

"Hn."

Cậu thở dài, sửa soạn lại ga đệm và đi tắm trước khi vận vào người bộ đồng phục của trường Seirin. Cậu nhìn lại mình trong gương rồi đeo băng tay vào. Những vết cắt, nhưng dấu hiệu và những vết sẹo nữa vẫn còn ở đó.

Thực tình, cậu rất vui khi bố mẹ mình không có ở nhà. Và cậu sẽ vui hơn nữa nếu anh trai cậu cũng đi vắng. Cậu ta sẽ được ở một mình và tự do như những gì mà cậu luôn ước.

"Tetsu-kun...Đồ nói dối..."

Cậu chớp chớp mắt rồi đeo lại băng đeo tay của mình. "Không...Tớ không phải kẻ dối trá...Tớ không giống như những kẻ nói dối đó."

Cậu đi xuống tầng dưới và nhanh chóng xử lí xong bữa sáng của mình. "Em đi học ạ." Cậu cúi đầu và đứng dậy khỏi ghế.

"Tetsuya,"

"Em biết rồi ạ Nii-chan, em sẽ nói lại với anh nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra."

"Không phải– "

"Và em cũng sẽ về nhà trước 7 giờ tối nữa, nên anh đừng lo lắng ạ."

"Không phải, Tetsuya– "

"Em xin anh, em cần đi ngay bây giờ? Em không muốn bị đi trễ đâu ạ." Kuroko lạnh lùng nhìn lại về anh trai cậu và đóng sầm lại cánh cửa phía sau lưng mình.

Takumi nhìn đăm đăm vào cánh cửa lúc nãy em trai mình vừa đóng (sầm) lại "Tetsuya...Anh xin lỗi. Anh rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh sợ hãi khi biết được sự thật...Anh đúng là một thằng hèn nhát, anh ghét bản thân mình vì điều đó." Anh ta lẩm nhẩm, hai tay che kín đôi mắt trong khi nở một nụ cười điên dại.

Kuroko cúi đầu nhìn xuống mặt đất trong khi đang đi đến trường của mình. Bình thường cậu hay lắng nghe những gì mà mọi người nói với nhau, nhưng gần đây, cậu ta không muốn nghe bất kì lời dối trá nào cả.

Cậu ta ghét những lời nói dối.

Cậu lắc lắc đầu và rồi nhận ra Kagami chỉ cách cậu phía trước vài mét. Cậu đi ngang qua những học sinh khác tựa như một cơn gió nhẹ thoảng qua. "Kagami-kun,"

Anh chàng tóc đó kêu lên rồi nhìn đi nhìn lại xung quanh. "Eh? Eh?..."

Cầu thủ bóng ma thở dài một tiếng. "Tớ ở đây." Cậu ta lên tiếng rồi véo má ánh sáng của mình để cậu ta quay đầu lại về phía mình.

"Ouch! Đủ rồi đủ rồi! Oh, Kuroko, 'chào buổi sáng'."

"Chào buổi sáng. Vậy, điều gì khiến cậu hôm nay nổi hứng đi sớm vậy....?"

"Chúng ta sẽ dành cả ngày hôm nay để tập luyện bởi vì trận đấu tập sắp tới đối đầu với Học viện Awase sẽ được phát sóng truyền hình trực tiếp. Và đương nhiên, hiệu trưởng của chúng ta muốn đội của mình thắng, thế là ông ấy cho phép chúng ta được luyện tập cả ngày hôm nay." Kagami trả lời với một nụ cười hớn hở.

Mình ghét sự thay đổi... vì nó có nghĩa là 'nguy hiểm'.

"Ah, ra vậy." Cái bóng thì thào.

Anh chàng tóc đỏ nhìn cái bóng của cậu. Cậu biết rõ suy nghĩ của Kuroko dù cậu ta không có biểu lộ ra mặt – Cậu ấy sẽ rất hào hứng khi được thi đấu với một đội mạnh. Nhưng kể từ sau khi vụ tai nạn đó xảy ra, cái bóng của cậu dần dần thay đổi. Và Kagami không hề thích điều đó.

"Này, Kuroko... ừm, ngày hôm qua cậu đã làm gì cùng Thế hệ Kì tích vậy?" Kagami hỏi, cố nói gì đó để bắt đầu cuộc trò chuyện. Dù vậy, cậu lại chọn một câu hỏi mà cậu thậm chí đã biết câu trả lời từ ngày hôm qua.

Cậu không phải loại người hay tò mò chuyện người khác, nhưng câu nói của Koganei đánh vào tâm trí.

"Tại sao chúng ta lại phải làm thế này cơ chứ?" Cậu hỏi đàn anh của mình.

"Này, đừng nói thế chứ. Bộ em không muốn biết bí mật của Kuroko à? Cái cách bảo vệ quá lên của Thế hệ Kì tích để che đậy bí mật của cậu ấy không làm em tò mò à?" Koganei hỏi, cậu ta cười rạng rỡ.

Quyết định đó chắc chắn sẽ khiến cậu phải hối hận.

"...mi-kun .... mi-kun!"

Anh chàng tóc đỏ quay về thực tại ngay khi bị cái bóng của mình huých khủy tay vào bụng. "Ugh!" Cậu ta hự lên rồi liếc mắt vào cậu bạn mái tóc màu lam bên cạnh mình. "Cái quái gì vậy, Kuroko?"

"Tớ trả lời câu hỏi của cậu rồi và hỏi lại cậu, thế mà cậu lại chẳng trả lời, nên tớ cố làm cậu chú ý thôi." Cầu thủ bóng ma trả lời.

Kagami mỉm cười rồi huých lại khủy tay vào bụng của Kuroko, như vừa rồi.

Đôi mắt của Kuroko nhăn lại trong đau đớn ngay khi cậu vừa nhớ ra rằng mình có một vết thương ngay sau khi bị Isshin tra tấn từ hai năm về trước. Cậu gục xuống đầu gối, trong khi bụng cậu đang bắt đầu cảm thấy đau hơn và đau hơn nữa.

"Kuroko?" Kagami hỏi ngay khi nhận ra cậu bạn tóc xanh lam của mình đang ôm lấy bụng.

"Tớ ổn. Tại tớ vừa ăn xong, nên mới vậy thôi. Tớ sẽ đến phòng ý tế; cậu giúp tớ nói với giáo viên bộ môn là tớ cảm thấy không khỏe nhớ." Cầu thủ bóng ma khe khẽ cố nói, chậm rãi, từ từ đứng dậy và hướng về phía phòng y tế.

"K-Kuroko, để tôi đi cùng cậu."

"K-Không cần thiết đâu, Kagami-kun. Lên lớp đi không thì cậu sẽ bị ăn mắng vì tội đi muộn đấy. Tớ ổn mà. Chỉ là đau bụng bình thường thôi. Rồi sẽ hết." Tớ hi vọng là vậy. Kuroko từ chối.

Kagami đứng mãi ở đó cho đến tận khi chuông reo và cậu ta thở dài rồi chạy thật nhanh lên lớp học; cậu vẫn băn khoăn mãi không biết quyết định để Kuroko đi một mình liệu có phải một quyết định đúng hay không.

Cậu thanh niên tóc xanh lam ôm bụng mình đi lên sân thượng, suốt dọc đường đi cậu tưởng như hết hơi, và rồi cậu phải ngồi dựa vào một bức tường. Cậu vạch áo lên và nhìn vào vết sẹo đang sưng đỏ lên trên bụng mình. "Ah...những vết sẹo này. Mấy thứ mà mình đã phải trải qua mấy năm trước." Cậu lẩm bẩm và thở dài. Dù mình rất muốn nói với cảnh sát tất cả những gì mà Isshin Toshita đã làm...Nhưng mình không muốn làm anh trai buồn lòng khi anh ấy biết người bạn thân của mình là kẻ xấu xa thế nào. Mình không muốn làm Takumi-niisan buồn.

Cậu ta nhìn lên bầu trời và nhắm chặt mắt lại. Bỗng nhiên cậu lại cảm thấy mình là một trong những người kém may mắn nhất trên đời.

"Ah, Rio, Tớ tự hỏi bây giờ cậu đang làm gì với cả cậu cảm thấy thế nào về cái chết do chính tớ gây ra nhỉ." Cậu nói khẽ và nhìn vào băng đeo tay của mình lần nữa.

Điện thoại của cậu đột nhiên rung lên ở trong cặp rồi cậu lấy ra; lo lắng rằng lại là tin nhắn kiểm tra của Akashi.

Đôi mắt cậu ngạc nhiên ngay khi vừa thấy cái tên hiển thị trên màn hình.

Từ: Nuriko Kuroko.

Tiêu đề: Con khỏe không, Tetsuya?

Tin nhắn: Mẹ và cha con gặp nhau ở Canada vài ngày trước và ngay khi bố mẹ biết được cả hai được có hai tuần để nghỉ ngơi sau công việc, bố mẹ quyết định sẽ về nhà ngay, Takumi đang ở cùng bố mẹ và sắp xếp mọi thứ. Bố mẹ sẽ trở về vài phút nữa. Mẹ mong được sớm gặp lại con, con trai. Bố mẹ nhớ con. Đừng lo, mẹ đã nói chuyện cùng bố con và xin ông ấy bình tĩnh và cư xử thật tốt trong hai tuần chúng ta ở cùng nhau, và ông ấy đã đồng ý rồi.

Kuroko nhìn chăm chú vào câu cuối cùng.

Nói dối. Bố chắc chắn chỉ gật đầu cho qua, để mẹ khỏi lằng nhằng làm phiền nữa thôi. Bố chắc chắn nói dối và mình mệt mỏi lắm rồi.

Đến: Nuriko Kuroko

Tiêu đề: Con xin lỗi.

Tin nhắn: Xin lỗi, mẹ. Đột nhiên có chuyện xảy ra. Thầy giáo của bọn con vừa mới thông báo là bọn con phải nộp bài làm để lấy điểm vào ngày mai và chúng con phải làm theo cặp. Bạn cùng nhóm đồng thời cùng lớp của con là người con bắt cặp vì chúng con ngồi cùng bàn, cậu ấy mời con tối nay đến nhà cậu ấy ngủ lại và hoàn thành nốt bài vào tối nay, nên cũng không lâu gì đâu ạ. Con đã đồng ý lời mời của cậu ấy. Con sẽ không về nhà trong hai ngày nữa. Con sẽ gặp mọi người sau hai ngày. Con thực sự xin lỗi ạ.

Mình ghét những lời dối trá.

Sau khi cậu gửi xong tin nhắn cho mẹ mình, cậu đang định nhét lại điện thoại vào trong cặp thì bỗng nhiên nó đổ chuông.

Cậu nhấn 'trả lời'.

"Vâng, là Kuroko Tetsuya đây."

"Tetsuya."

"Ah, S-Sei-kun. Có chuyện gì vậy?"

"Tớ gọi điện để xem tình hình của cậu."

"Tớ ổn."

"...Hm? Tớ nghi ngờ về nó đấy. Chẳng phái lớp của cậu bắt đầu vào tiết rồi sao? Tớ hi vọng một lời giải thích từ cậu."

"Um,"

"...Tetsuya? Hiện giờ cậu đang ở đâu? Tại sao lại im lặng thế?"

"Tớ đang ở trên sân thượng. Bụng của tớ bỗng dưng cảm thấy đau khi tớ tình cờ đụng phải vài thứ. Tớ nhớ lại rằng mình có một vết khâu ở đó ngay sau vụ tai nạn; có vẻ như nó lại lên cơn đau." Kuroko trả lời.

"Tình cờ đụng phải thứ gì đó." Akashi nhắc lại, thở dài. "Từ giọng điệu của cậu, tớ biết ngay là cậu xảy ra chuyện gì đó rồi lại giấu giếm tớ mà."

"Không phải đâu, Akashi-kun."

"Câu trả lời trực tiếp của cậu sẽ chứng minh tớ đúng." Akashi nói.

"...Đáng tiếc là vấn đề này của tớ không nên nói cho cậu nghe."

"Và tại sao?"

"Có lẽ, lúc này, tớ chỉ muốn giữ nó một mình cho bản thân– "

"Lúc này? Cậu có chắc là chỉ lúc này không?Không phải là cậu lúc nào cũng giấu đi rắc rối của mình rồi cố tìm cách giải quyết chúng một mình sao? Nếu tớ không buộc cậu, cậu sẽ chẳng bao giờ nói thật về rắc rối của cậu đâu. Cậu không nghĩ cậu quá tự mãn sao, Tetsuya?" Anh chàng tóc đỏ giọng bực tức.

Cậu trai tóc màu xanh lam nuốt khan và cắn môi, bởi vì cậu biết những gì cựu đội trưởng của mình nói đều đúng.

"Tuyên án bị cáo có tội? Tớ biết mà. Cậu đang che giấu cái gì đó. Và cậu quyết định không nói nó ra, bởi vì cậu nghĩ là sẽ làm phiền đến bọn tớ, đúng không?"

"...Ừm."

"Hừm, Tớ xin lỗi, nhưng mà không đâu. Tớ sẽ không đồng ý điều đó. Chúng tớ giúp đỡ cậu, vì đó là lựa chọn của bọn tớ. Người khác trông vào thì thấy họ có vẻ không sẵn lòng, nhưng sự thật là, họ có. Họ gọi cho tớ từng người từng người một, hỏi thăm về cậu. Tớ hỏi mấy cậu ấy là tại sao lại không gọi trực tiếp cho cậu và họ trả lời là: 'chúng tớ không muốn làm cậu ấy nghĩ rằng chúng tớ lo lắng thái quá cho cậu ấy'. Đôi lúc, Tetsuya ạ, hãy hiểu rằng là cậu không sống đơn độc một mình trong thế giới này đâu." Akashi giảng giải.

"Nhưng mà, tớ luôn luôn sống đơn độc trên đời này mà....kể từ khi mọi thứ bắt đầu, tớ luôn luôn một mình." Kuroko nói với một tông giọng trầm.

"Cậu chỉ đang – "

"Tớ xin lỗi, nhưng tớ không phải như vậy. Cậu hãy thử sống cùng với bố mẹ người mà không hề yêu thương hay quan tâm gì đến tớ như những bậc phụ huynh bình thường khác. Thử sống một cuộc sống nơi mà người anh trai chỉ luôn dán mặt vào máy vì tính và cả ngày chỉ biết có làm việc thậm chí không lấy một lời chào và sự quan tâm đến cậu. Thử sống một cuộc sống mà cậu luôn sợ hãi, bấp bênh và lo sợ. Thử sống một cuộc sống mà luôn bị dày vò bởi nỗi đau khổ trong quá khử và những giấc mơ chỉ có tiếng hét thảm thiết của người bạn vì cậu mà chết. Cậu hãy thử sống cuộc sống vô giá trị này của tớ đi, Akashi-kun!" Kuroko gào lên.

Đầu dây bên kia trở nên im lặng ngay khi Akashi lên tiếng thật nhẹ nhàng với cậu. "Đó là rắc rối của cậu đó, Tetsuya, hãy mở mắt và nhìn về một khía cạnh khác đi. Chúng tớ, Thế hệ Kì tích, và cả những đồng dội của cậu, Trường Cao trung Seirin, luôn luôn ở bên cậu. Chúng tớ sẽ xua tan đi nỗi sợ hãi của cậu bằng niềm tin. Xóa đi nỗi sợ hãi sẽ đánh mất những điều chân quý của cậu và hối hận vì đã không bảo vệ được nó. Hãy mở mắt ra đi, chúng tớ ở ngay đây thôi."

Nước mắt của Kuroko cứ rơi mãi, cậu nắm chặt điện thoại. "...Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi vì đã nổi nóng lên với cậu như vậy, Sei-kun..."

"Ngày hôm nay tớ sẽ bỏ qua, Tetsuya, bởi vì tớ biết cậu đang phải đối mặt với quãng thời gian khó khăn. Giờ, hãy kể cho tớ nghe về sự thật."

"Tớ...ừm, bố mẹ tớ vừa mới trở về sớm hơn tớ dự tình và mẹ bảo tớ rằng họ muốn gặp tớ. T-Tớ sợ phải đối mặt với bố bởi vì ông ấy sẽ đánh tớ lần nữa, nên tớ đã nói dối và nhắn lại với mẹ là tớ sẽ làm bải tập nhóm và ngủ qua đêm tại nhà của một người bạn cùng lớp trong hai ngày tới...Tớ cứ nói như thế mà không thèm suy nghĩ là sẽ thực hiện nó như thế nào...Tớ sợ sẽ gặp rắc rối với sự không có mặt của mình và nỗi sợ về bố." Cậu thanh niên mái tóc xanh lam lẩm bẩm.

"Tớ có thể để cậu ở lại nhà tớ hai đêm."

"K-Không. Đó không phải những gì tớ--"

"Tớ biết là cậu sẽ từ chối, nên...đây là mệnh lệnh: Cậu sẽ ở lại nhà tớ trong hai ngày đúng như những gì cậu nói với mẹ mình."

"Sei-kun, cậu không– " Kuroko bị cắt ngang lần nữa.

"Lời của tớ là tuyệt đối, hãy nhớ điều đó. Tớ sẽ đến đón cậu vào cuối giờ ở phòng tập của các cậu."

"Sei– "

"-beep – beep – beep – "

Cuộc gọi kết thúc.

Kuroko thở dài rồi nhìn vào chiếc điện thoại của mình. "Cậu lại làm tớ khó xử rồi."

Vào giờ nghỉ trưa, Kuroko nhanh chóng đi vào lớp học, nhưng, như mọi khi, không một ai chú ý đến cậu cả.

Kuroko đặt cặp sách xuống chỗ ngồi phía sau của Kagami và mở cặp ra để lấy cơm trưa.

Với cách ăn uống của mình, Kagami không may huých phải một túi bánh mì rơi xuống đất.

Kuroko, trong miệng còn đang ngậm bánh, đứng dậy và nhặt nó lên. Cậu lại gần anh chàng tóc đỏ kia và đưa cho anh ấy gói bánh bị rơi xuống. "Kagami-kun."

Kagami trợn tròn mắt và bị nghẹn thức ăn. "K...Kh...Không–thở nổi!" Cậu khốn khổ.

Kuroko, người mặt vẫn không cảm xúc, đưa cho Kagami chai nước. Cậu ta tu sạch hết nước rồi cố lấy lại hơi thở. "Chết tiệt, Kuroko, lần sau đừng làm thế nữa!"

Cái bóng của cậu chớp chớp mắt. "Đó là trường hợp bất khả kháng; bên cạnh đó, cậu nên cố gắng làm quen từ bây giờ."

"Đừng có nghĩ đơn giản vậy chứ!" Kagami gào lên rồi rồi cười. "Mà này" Cậu ta nói rồi vỗ vỗ đầu cái bóng của mình. "Sao mắt cậu sưng húp lên thế kia? Cậu khóc đấy à?"

"Không. Chỉ tại tớ ngủ không đủ giấc thôi."

"Ah, ra thế." Cậu lẩm bẩm, không tin tưởng vào câu trả lời của người đồng đội của mình. "Mà dù sao thì, chốc nữa hãy cố gắng tập luyện nhớ." Kagami đáp lại với một nụ cười sảng khoái.

Trái tim của Kuroko bỗng nhiên rung lên bởi sự lạc quan của ánh sáng hiện tại của cậu, cậu ấy thật dịu dàng và quan tâm đến cậu mà không có chút định kiến nào cả. "Ừm." Cậu khẽ nói.

"Hãy mở mắt ra đi, chúng tớ ở ngay đây thôi."

Kuroko khẽ cười, mặc cho Kagami có thể mơ hồ nhìn thấy nó, và rồi cậu đặt tay lên bàn tay vẫn đang để trên đầu mình của Kagami. "Cảm ơn cậu, Kagami, kun."

"Vì cái gì?" Kagami ngây ngô hỏi.

"Tớ không biết."

"Hả?"

"Có thể chỉ vì cậu đang ở ngay đây và chấp nhận làm ánh sáng của tớ thôi."

"Ugh, thôi nói những thứ xấu hổ thế đi, Kuroko." Kagami cằn nhằn, cậu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Kuroko đang truyền lại cho mình và đôi má của cậu đỏ ửng lên khi nhìn vào cầu thủ bóng ma đang nở một nụ cười thật nhẹ.

"Kagami-kun?"

Anh chàng tóc đỏ nhanh chóng rụt tay lại và quay đi chỗ khác. "K-Không có gì cả. Quay lại chỗ của cậu và ăn nốt đi không thì cậu lùn vẫn hoàn lùn và sẽ mãi là một đứa nhóc hậu đậu đấy, nên – Oomph!" Câu nói của cậu bị cắt ngang ngay khi bị bàn tay của Kuroko hạ đòn một cú vào bụng rồi cậu ta quay lại chỗ ngồi. "Kuroko, tên chết tiệt."

"Tớ đã nói đi nói lại nhiều lần với cậu là đừng gọi tớ là thằng nhóc và lùn mà. Nếu cậu tái phạm một lần nữa, Kagami-kun, tớ sẽ cho cậu chứng kiến cơn thịnh nộ của tớ nguyên một ngày đấy." Cậu trai tóc xanh lam đe dọa.

Câu nói mà 30% là nói đùa và 70% là nói thật – này khiến hai tay của Kagami nổi hết da gà lên.

"Sau năm phút nữa, chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập. Mọi người nên giành chiến thắng trong cuộc đấu tập này với Học viện Awase vào Thứ hai, không thì tớ sẽ bắt tất cả ngâm mình và bơi hoặc đi lên đi xuống trong một bể bơi chứa nước cực lạnh nguyên một ngày sau trận đấu đấy. Hãy nhớ nó đồng thời cũng là dịp Giáng Sinh luôn nên trời rất lạnh đấy, vì thế nếu mọi người không muốn bị đông cứng đến chết – thì hãy chơi hết sức đi." Riko ra lệnh.

Những người khác không khỏi rùng mình.

"Yosh, luyện tập thôi," Hyuuga hô lớn lên rồi khẽ nói thêm một câu, "nếu không chúng ta sẽ tử trần khi tuổi đời còn trẻ đấy."

Bây giờ thì, hãy đi xem những đội khác thế nào thôi.

Ở HỌC VIỆN KAIJO...

"Oi, Kise!" đội trưởng của Kaijo, Kasamatsu từ phía ghế dài gọi to lên.

Anh chàng tóc vàng đang cố ném bóng vào rồi bằng Phantom Shot, dừng lại và quay đầu sang. "Cái gì ạ, senpai?"

"Điện thoại của cậu rung chuông đến tận hai lần rồi đấy. Anh nghĩ là vừa có hai tin nhắn mới." Anh chàng tóc đen trả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net