43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước có em gái bảo mình, cảm thấy Trường và Phượng trong fic của chị lúc nào cũng chân thật và cứng cỏi.

Sau lại có em gái bảo mình, truyện của chị có mấy câu cứ như cổ động =))

Qua lại thêm một em gái bảo, cảm giác như chị rất kỹ tính và khó tính.

Ba điều trên đều đúng cả, vì mình là một loại cực kỳ cứng nhắc và nhiều nguyên tắc. Đặc biệt là liên quan đến văn chương. Mình không phải là một người viết tốt, ý tưởng khá hạn hẹp, khả năng ngôn ngữ không được linh hoạt, vả chăng mình cũng không thông minh cho lắm, nên vũ trụ tưởng tượng có hạn. Mấy thứ tình tiết rối rắm phức tạp khó lường đầy kịch tính hấp dẫn, mình không nghĩ ra được. Vẫn hay nói đùa mọi người rằng mình não ngắn. Thực tế là não mình ngắn thật chứ không phải chỉ đùa đâu =))

Tuy nhiên, mình có một thứ nguyên tắc bất di bất dịch, đó là, "Văn, phải có nhân văn."

Nam Cao nói, đọc được một câu văn hay, có ăn món ngon đến đâu cũng không sánh bằng.

Văn là phải có nhân văn. Dù là một cốt truyện hoành tráng đến đâu, dàn nhân vật tuyệt vời thế nào hay sức bút tốt ra sao, thì câu chuyện đó cũng phải truyền tải được một thứ đạo lý gì đó hướng người ta đến cái tốt đẹp hơn. Có thể chẳng cần phải là những triết lý sáo mòn, mà đôi khi chỉ cần là chút niềm tin vào con người, chút hi vọng vào tương lai tốt lành, một vài cảm xúc tốt đẹp, hay vài lời động viên người ta hãy lạc quan và mạnh mẽ mà sống.

Văn, không chỉ là những con chữ hoa mỹ được viết ra trên giấy.

Truyện, cũng chẳng nên đơn thuần chỉ là kể ra một cuộc hành trình nào đó của ai đó.

Nghệ thuật, đừng nên chỉ lóng lánh cao xa như ánh trăng treo trên trời không thôi.

Mà hãy chạm vào lòng độc giả, giản đơn dịu dàng như lời thầm thì tâm sự. Hãy làm cho họ rơi nước mắt rồi lại nở nụ cười. Làm họ hạnh phúc trong từng con chữ. Làm cho họ nhận ra chính mình, khiến họ tìm thấy niềm tin và hi vọng để sống tiếp, để đi đến cuối con đường.

Hãy dẫn họ đi qua những cuộc đời bình phàm, để họ có thể tự nhận ra cuộc đời của chính mình.

Có thể không phải lúc nào cũng nhất nhất phải viết theo lối cổ động như thế, mang tính "định hướng" như thế, nhưng về cơ bản thì đó phải là cái xương sống, cái tư duy, cái "tam quan" của người viết.

Thế giới quan nên rộng mở, nhân sinh quan nên chính trực, giá trị quan nên đúng đắn. 

Vì văn chương, bản thân nó mang tính định hướng và bén rễ cực kỳ cao. Giống như nhỏ mực lên giấy trắng vậy, nên là một người viết, dù chỉ là dăm ba dòng chữ vu vơ phi thương mại ở trên mạng, cũng nên cẩn thận với chính những con chữ của mình. Đây chính là nguyên tắc. 

Bởi vậy, văn của mình nhìn chữ thì có vẻ hoa mỹ diễm tình, nhưng kỳ thực khá khô khan, cũng ít dậy cảm xúc. Ít tình tiết nên mọi thứ thường nhàn nhạt, không kịch tính, đa phần đi vào nội tâm nhưng lại không đa chiều. Bởi nguyên tắc cứng nhắc cho nên không linh động, đây cũng là một hạn chế cực kỳ. Nghĩ ra trong đầu thì to như cả vũ trụ, muốn ôm cả trời cả đất vào khua khoắng vẽ vời, nhưng đến lúc viết ra thì thô kệch trúc trắc... Muốn diễn tả ý mình cũng khó, đem tư tưởng của mình khéo léo lồng vào câu chuyện cũng là một nghệ thuật chứ chả phải cứ diễn khơi khơi ra như bài tập đạo đức.

Dù sao thì, não mình có hạn, haha... Có muốn viết nên một áng văn để đời như anh Hộ thì cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể túc tắc chơi với dăm ba con chữ làm vui, ngày ngày quét lá đa bên cửa điện văn chương mà thôi.

Từ khi biết đến BL hay đam mỹ, mình có thích hai tác giả, một là Phong Duy, hai là Công Tử Hoan Hỉ. Bên dưới đây mình xin trích dẫn ra vài câu trong truyện của hai người họ để mọi người có thể sơ sài hình dung ra lý do ^^

"Có lẽ sau này cũng còn vô số máu tươi như vậy phải rơi xuống, thứ phải bảo vệ, chẳng qua cũng chỉ là hạnh phúc bình thản nhất của chúng sinh thế gian.
Cho dù với những người phải trả giá bằng máu tươi mà nói, hạnh phúc từ lâu đã xa xôi như mây trời, đời này kiếp này sẽ chẳng bao giờ chạm tới." [Nam Cực Tinh – Phong Duy]

"Người phải ghi nhớ, nỗi khổ của bá tánh vĩnh viễn là nỗi khổ sâu nặng nhất trên đời." [Đế đài xuân – Phong Duy] 

"Bất kể ngươi mạnh đến đâu, bất kể thiết kỵ Hồ tộc tràn đến đâu cỏ nát đến đó như thế nào, bất kể là sau ba năm sau năm năm hay là sau mười năm, bất kể đối thủ đứng trước mặt ngươi có phải là ta hay không, ngươi vĩnh viễn cũng không thắng được". Ánh mắt hắn nhìn về phương bắc xa xôi, "Nhớ ta từng nói quê hương ta ở hướng đó không? Ta sinh ở đó,cha ta sinh ở đó, tổ phụ ta cũng sinh ở đó, mấy đời gia đình chúng ta đều cư ngụ tại đó, sống bình thản mà an tường... Thế nhưng có một ngày, một hoàng tử Hồ tộc lại nói với ta, y muốn đem mảnh đất sinh hoạt đời đời kiếp kiếp của chúng ta tặng ta làm lễ vật... Ngươi nói, ta nên cảm thấy xúc động, hay là bị vũ nhục đây? Cốt Luật Dịch điện hạ, đối với ngươi mà nói, Trung Nguyên là một mảnh giang sơn giàu có, là hùng tâm tráng chí của ngươi, là tham vọng đoạt quốc của ngươi, chiếm được nó, ngươi sẽ có niềm vui chinh phục, và cũng chỉ thế mà thôi. Nhưng đối với chúng ta mà nói, đây là quốc thổ của mình, là gia hương, là quê hương, là nơi chốn dẫu chết cũng không buông tay, cho nên chúng ta sẽ không thua, vĩnh viễn cũng không thua". [Nam Cực Tinh - Phong Duy]

"Số mệnh là từ rất lâu đã được định, ai cũng không thay đổi được, nếu đã không thay đổi được, thì cứ cố gắng mà sống, khóc cũng qua ngày mà cười cũng qua ngày, chi bằng tận lực làm mình vui vẻ, có thể thư thái bao nhiêu thì cứ thư thái bấy nhiêu, vượt qua được trở ngại từ chính bản thân, thì còn sợ trở ngại nào không qua được nữa chứ?" [Hạ tân lang - Công Tử Hoan Hỉ] 

"Khi còn trẻ, phải nếm một chút cực khổ thì mới có động lực mà phấn đấu. Những lúc cảm thấy mệt mỏi, chán nản, phải biết rằng còn nhiều người sống cuộc sống khó khăn hơn mình rất nhiều. Cho dù anh có nghèo túng thì vẫn có thể dễ dàng tìm được một người nghèo túng hơn anh. Anh ở nhà mướn ư? Hãy nhìn ra những người đang co ro dưới gầm cầu kia kìa. Anh cho việc nằm dưới gầm cầu là xấu hổ? Thế thì những người đang phải sống trong cảnh màn trời chiều đất, nằm la liệt cả ngoài đường phải nói sao đây? Mà màn trời chiếu đất còn tốt chán, có bao nhiêu cậu bé phải ngủ trên đường ray xe lửa, anh có biết không? Nói như vậy, có vẻ là chúng ta tự mãn, hài lòng với bản thân hoặc có người cho rằng ta cố tình nhạo báng người khác. Nhưng kỳ thật, chỉ có ý nghĩ đó mới tiếp thêm cho ta sức mạnh, mới giúp ta có lòng tin để vượt qua tất cả, luôn hướng về một ngày mai tươi sáng..." [Quan hệ bất chính - Công Tử Hoan Hỉ]

"Cái gọi là ở cùng nhau, không phải đơn giản chỉ cần hai người nắm tay nhau thôi là được. Cái gọi là thiên trường địa cửu, cũng không phải dễ dàng như việc ngẩng đầu ngắm mây trôi. Sống trên đời có rất nhiều trách nhiệm phải gánh trên vai, có rất nhiều quy tắc cần phải tuân thủ, có rất nhiều sự tình cần phải băn khoăn. Phải học cách sống từ trong những khuôn điều giáo lý, học được cách sống rồi thì phải cố gắng mà sống, cho đến khi lưng có thể đeo trách nhiệm, sống có thể tuân theo quy tắc, chuyện băn khoăn có thể giải quyết hết thì con người ta đã thỏa hiệp với đời, không buồn đấu tranh với số mệnh nữa, có thể gọi là trưởng thành, là già đi, hoặc cũng có thể là thành Phật hay gì gì đó." [Hạ tân lang - Công Tử Hoan Hỉ]

"Trên đời có vô vàn thứ cầu không được, bình bình đạm đạm không hẳn không phải là hạnh phúc..." [Hoàn khố - Công Tử Hoan Hỉ] 

Cũng không hiểu sao bình thường muốn ngồi viết fic thì tắc não, mà động đến chủ đề này là mình lại càm ràm dở hơi như thế =)) Nói cho cùng thì cũng chỉ là dăm ba con chữ khua khoắng trên mạng cho vui thôi, cần gì phải quá hà khắc? =)) Thế nhưng, dù sao mình vẫn muốn lắm lời càm ràm một chút. 

Văn không hay, có thể sửa.

Cốt truyện không tốt, có thể học.

Phát triển câu chuyện còn gượng gạo, có thể cải thiện.

Nhưng "tam quan bất chính" thì ngay từ xuất phát điểm đã không được.

Nghệ thuật vị nghệ thuật cũng tốt. Nhưng nghệ thuật dẫu sao vẫn nên vị nhân sinh.

"Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương rồi. Nhưng sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện."

Câu này của cụ Nam Cao vẫn nên được khắc vào bia đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net