chú đi chơi cùng tình trẻ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" leeng keeng~ "

em bẽn lẽn mở cánh cửa kính trong suốt để bước vào nha khoa theo địa chỉ mà kim seok jin đã cho em biết. đã hai tuần trôi qua kể từ ngày hôm gặp gã lần đầu tiên cũng như lần duy nhất ấy. vì nhớ gã nên mới tìm đến nhưng không thể tùy tiện gặp gã sớm hơn được, như vậy là đánh mất bản thân!

- em chào chị... cho em hỏi.

em từ tốn bước đến chỗ quầy lễ tân, xung quanh là các bệnh nhân đang ngồi chờ đến lượt để được vào khám răng. đông đúc thế này ắt hẳn là gã có danh tiếng lắm. nhưng cũng vì đông đúc thế này mà em lại đến tìm gặp gã có phải là quá vô duyên không? có lẽ gã bận rộn lắm, không thể làm phiền được.

- em tên gì, có hẹn với nha sỹ chưa? là lần đầu mới đến đúng không?

chị nhân viên hỏi khi thấy em còn đứng lơ ngơ ở đó.

- à... em là park ahn mi, đến là để tìm chú seok jin. chú ấy hôm nay có đi làm không ạ?

- ý em là nha sỹ kim sao? bác hôm nay có đi làm, lịch làm việc dày đặc mà... à, em có phải là bạn gái của bác không?

chị ấy chau mày, dường như là đang suy luận điều gì đó. chị nhân viên bất ngờ rạng ngời hơn khi nhớ ra và ghé sát tai bạn thì thầm nói nhỏ.

- đâu... đâu có ạ... em chỉ là bạn của chú ấy thôi.

- không sao đâu, em đừng có ngại. nha sỹ kim còn giới thiệu tên tuổi của em cho các nha sỹ khác biết hết rồi. nha khoa này mọi người ai cũng biết park ahn mi là bạn gái của nha sỹ kim!

- ôi trời, không có chuyện đó đâu ạ... chị đừng có nói như thế nữa, em mới gặp chú có một ngày thôi.

- được rồi, em cứ ngồi chờ một lát. chị vào gọi chú của em ra ngay đây.

- không cần đâu chị ơi, chắc là để tan làm rồi em quay lại cũng được. như vậy phiền chú lắm.

- nha sỹ kim thoải mái lắm, đặc biệt là rộng lượng với bạn gái trẻ trung, xinh đẹp thế này.

chị ấy cười cười rồi nháy mắt với em. em cũng may là can ngăn chị kịp, không để vào gọi làm phân tâm công việc đang làm của gã. em một mình rời phòng khám nha khoa, tìm cho mình một chỗ để dừng chân gần đó - là một cửa hàng tiện lợi nhàm chán. mua một chiếc bánh nhỏ cùng chai nước giải khát, em chọn cho mình một chỗ ngồi sát cửa ra vào, nhìn ra bên ngoài phố xá đông người qua lại. em lại nhớ đến hình ảnh rạng ngời của gã ngày hôm ấy. đã mười bốn ngày không được nhìn trực tiếp, không được nghe giọng nói trầm ấm, trưởng thành ấy nhắc nhở, em lại đem lòng nhung nhớ. ngồi ngẫm lại thì em lại hồi tưởng đến những gì chị tiếp tân ở nha khoa của gã nói.

chị nhân viên ấy lại thân thiện quá mức cho phép khiến hai má em đã hây hây vì ngại. gã ta thật sự tự nhận em là người yêu của gã sao? gã có tỉnh táo không vậy, có chết đi sống lại em cũng không tin một quý ông điển trai, lịch thiệp như vậy lại đi khoe khoang với đồng nghiệp về một nhóc con cấp ba là bạn gái của mình đâu.

em tự vỗ vỗ hai má mình để tỉnh táo lại sau khi đã đắm chìm vào những suy nghĩ mê man và những mộng tưởng ảo diệu khi biết gã lại tự nhận em là người tình. gã làm em rối loạn tâm trí quá!

" aaa buồn ngủ quá đi mất. "

em đã phải mua thêm một cốc mỳ và hai cây xúc xích để lót dạ sau khi đã chầu chực ở cửa hàng này ba tiếng đồng hồ rồi. chín giờ tối, nha khoa bắt đầu thưa khách hơn nhưng vẫn chưa tắt đèn và chẳng thấy bóng dáng của gã đâu nên em vẫn ngồi yên trong cửa hàng.

đã ăn thêm hai cuộn cơm rồi mà em thấy nha khoa vẫn chưa có động tĩnh gì mà muốn đóng cửa nên em chán nản nằm gục xuống mặt bàn. một buổi tối của em vì chờ đợi một người đàn ông mà trôi qua tẻ nhạt như thế đấy.

- e hèm, park ahn mi! dậy nào, dậy nào, ta là bắt cóc đây!

tông giọng vút cao và mang tính trêu ghẹo khiến em choàng tỉnh giấc, là gã mà em nhớ mong đây mà phải không? khó khăn ngồi thẳng dậy vì ngả người sai tư thế trong một khoảng thời gian nhất định, em ưỡn người mãi mới có thể thắng thắn nhìn vào gã đàn ông nhí nhảnh đang đứng ngay bên cạnh.

- chú à?

- chú đây.

- à, thì ra là chú già!

- nè, chú không có già đâu. đến bây giờ thì vẫn là trẻ chán nhé.

- em đợi lâu muốn chết rồi đó, chú làm gì mà lâu quá vậy hả? ghét chú!

em vươn dài cánh tay, ra sức đánh yêu vào bả vai vững chắc của gã mà hết sức thích thú. dù gương mặt biểu lộ sự thất vọng và mếu máo rõ rệt.

- chứ không phải em nhớ chú mà lại không dám làm phiền nên mới ra đây ngồi sao?

- ai nói là em nhớ chú? chẳng phải là chú cho người ta địa chỉ rồi gợi ý là hãy đến đi sao?

- được rồi, chú chịu thua em mà. được em đến thăm là vinh hạnh và quá cảm động còn gì bằng nữa.

gã âu yếm, đáy mặt thể hiện sự ôn nhu trong thoáng chốc, xoa đầu em nhẹ nhàng không tả nổi. lòng em lại ngập tràn sung sướng nhưng vẫn giấu kín, chẳng màng bộc lộ ra.

- chú xin lỗi, để em đến mà bận bịu chẳng thể tiếp đón được.

- không sao đâu ạ. bây giờ chú dành thời gian cho em là được rồi.

- ngay bây giờ sao?

- vâng ạ. đi chơi khuya cũng có sao đâu ạ?

- con nít con nôi mà đòi chơi đêm à? không được.

- bây giờ mấy giờ rồi chú?

- mười giờ đêm rồi đó. ăn uống chắc cũng no đầy rồi ha, đứng lên đi, chú đưa em về nhà.

- ơ đã muộn thế rồi sao ạ? thấy chưa, tại chú hết cả đấy. người ta chuẩn bị, soạn sửa rồi mất công đi từ năm giờ chiều mà bây giờ nỡ lòng nào chú đuổi em về?!

em chỉ muốn làm nũng, nhõng nhẽo với gã một tẹo thôi. doạ gã rằng mình sẽ khóc bây giờ đó, em lập tức lấy được lòng của seok jin.

- thôi mà, chú xin lỗi. cuối tuần này mình đi chơi sau nhé. chú sẽ dành thời gian với em nhiều hơn... để bù lại tối hôm nay.

- thật hả chú? em sẽ thích lắm.

- vậy bây giờ ngoan ngoãn để chú đưa về rồi cuối tuần lại hẹn sau nhé.

- nếu thế thì cho em số điện thoại của chú đi, để chắc chắn rằng chú sẽ không thất hứa với em!

em tươi rói như chưa hề có chuyện gì xảy ra, sờ sờ điện thoại trong túi áo rồi đưa ra cho gã. gã lưu manh lưu số của mình vào với tên là "bạn trai yêu dấu". thế nên đến khi gã nhắn tin hẹn địa điểm và giờ giấc cho buổi hẹn cuối tuần, gã đã chịu một trận chửi vì em tưởng gã là một tên biến thái lạ mặt nào mà lại có tên bạn trai của em chứ.

quay lại với lúc ở cửa hàng tiện lợi, gã nài nỉ, dụ dỗ, yêu chiều em mãi mới có thể lôi em ra xe của gã được.

- hôm nay mình không đi xe bus sao ạ?

- không, chú có xe riêng mà, đi rồi chú còn về nhà nữa chứ.

- hay là chú chở em thẳng đến nhà của chú luôn đi. ở một đêm chắc cũng không sao đâu.

khi gã chưa kịp phóng xe đi, em đã kịp chồm qua ôm chặt lấy cánh tay của gã lắc qua lắc lại. kèm theo đó là đôi mắt long lanh và hai má phồng phúng phính để mê hoặc kim seok jin.

- ừ... hay là... thế đi...

nói vậy mà cuối cùng gã cũng chấp thuận, đúng là khờ khạo.

- chú! woa, hoá ra chú dễ dãi vậy luôn đó? ai thèm đến nhà chú đâu chứ, xí.

- ơ...

- em xin mà chú còn đồng ý thì mấy chị xinh tươi ngoài kia chắc cũng quen thuộc nhà chú luôn rồi hức hức.

gã hoảng hốt khi bị em gài bẫy. lơ ngơ, hiền từ thế nào mà lại để em chơi cho một vố đau quá. đã thế còn mang tiếng "trai hư", dụ dỗ gái nhà lành, đúng là oan cho gã quá. đối với gã, em là người con gái đanh đá hết phần thiên hạ.

- em đùa ý mà, chú đừng giận nha hihi. giờ thì chở em về nhà đi, em sẵn sàng rồi.

và em cũng đáng yêu, xinh xắn, đặc biệt hết phần của thiên hạ. em nhắm mắt, nắm chặt hai bàn tay với nhau co rúm lại trước ngực giả vờ như sắp chơi trò tàu lượn siêu tốc mạo hiểm trong khi gã chỉ tính lái xe hơi để chở em về nhà thôi.

- chú ơi.

- hửm, chú đây.

- hồi nãy ý, em có nghe chị nhân viên nói là chú nhận em là bạn gái của chú hả?

- haha nói vậy là để họ tin tưởng mà cho em vào gặp chú đó.

tim em bỗng chốc chùng xuống, sao mà hụt hẫng quá cơ. ấy vậy mà từ lúc đó đến bây giờ em cứ run run, vui sướng vì nghĩ có lẽ gã cũng có cảm tình với mình nên là mới nói như thế. hoá ra chỉ là để che mắt người ngoài, đúng là đồ đáng ghét!

- nhưng mà nhỡ đâu sau này nó thành sự thật thì sao?

giọng nói của gã một lần nữa vang lên trong khoang xe yên tĩnh. trong chốc lát, tim em lại như vừa nở hoa và con tim đã vui trở lại. gã làm em ngượng chỉ biết bặm môi lại kìm nén cụ cười, cúi gằm mặt xuống vì sợ người ta sẽ nhìn thấy được biểu cảm ngộ nghĩnh của em mất.

- bộ nói vậy em vui lắm hả? vậy từ sau chú nói vậy nhiều nhiều cho em vui nha.

em chính thức lườm gã.

nghĩ gì cơ chứ? cứ làm cho em buồn rồi lại làm cho em vui, rồi lại buồn, đúng là con người có sở thích lạ kỳ quá thể. em nhanh quên chuyện lắm nên vài giây sau đã lập tức ngẩng đầu lên tò tí te vài ba câu hát hồi mẫu giáo. kim seok jin trước giờ tưởng chỉ có trò đùa của anh mới làm anh cảm thấy hài hước và hài lòng. hoá ra cái cách em vô tư bí bô vài câu hát trong xe của gã lại khiến gã muốn ghi âm và thoả mãn hết sức.

- em hát hay không chú?

- hay, nhưng không bằng chú.

- chú vừa vừa phải phải thôi, hôm nay em buồn vì chú nhiều lần lắm rồi đó.

- ơ thôi nào, chú xin lỗi ahn mi. em đừng có dỗi, dỗi là xấu, là cuối tuần không có được đi chơi với chú đâu.

- em biết rồi. mà háo hức quá, chú có như thế không?

- được đi chơi với người đẹp tất nhiên là chú có rồi. rất mong chờ là đằng khác.

mọi câu nói phát ra từ gã đều đáng để yêu thương và cảm mến. ăn nói dễ nghe, biết điều chỉnh tông giọng và uốn nắn từng lời nói, câu chữ cho phù hợp khiến em rất hài lòng về gã. tuy nhiên, nhiều lúc phấn khích trêu đùa thì em chỉ muốn vả bôm bốp cho mấy phát thôi. người gì mà khó ưa, kỳ cục quá đi à.

đến hôm hẹn (hò), em thức giấc từ sớm để chỉn chu bản thân quả là không sai vì khi em có mặt ở điểm hẹn là vừa sát giờ. em mặc một chiếc váy dài qua đầu gối màu kem dễ chịu, tóc tai dù xoã nhưng vẫn hết mực gọn gàng, trang điểm có lẽ là vừa đủ để gã cảm thấy bình thường khi nhìn em. diện mạo hôm nay là nhỉnh hơn mọi ngày rất nhiều. gã hẹn em ở trạm dừng xe bus lượt xuống gần nhà em nhưng quá năm phút rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. em vì sợ phiền nên chẳng dám gọi điện thoại.

mười lăm phút sau, em mừng rỡ khi nhìn thầy chiếc xế hộp đen bóng loáng đã chở em đêm hôm nọ đang từ xa phóng đến. em đứng trên vỉa hè, đợi gã mở cửa để bước vào. nhưng chưa kịp vào thì gã đã ra khỏi xe với một bó hoa hồng đỏ rực, tươi thắm và thơm ngát trên tay.

- tặng em.

kim seok jin vẫn là vẻ ngoài lịch lãm, lãng tử ấy nhưng phong cách thời trang có chút thay đổi. đúng chất công tử nhà giàu đi ngao du đó đây, không phải là bộ vest cứng nhắc mọi khi nữa. tất nhiên với phong thái ấn tượng ấy, một nụ cười toả nắng là không còn gì cực phẩm hơn nữa.

- nhân ngày hẹn hò đầu tiên.

gã tặng bó hoa cho em, em chỉ dám ngượng ngùng nhận lấy. gã một tay mở cửa xe, một tay để sau lưng mời em lên xe như một tiểu thư. em thích kiểu này lắm nhưng là vì gã đột nhiên cư xử như thế nên em thấy không thoải mái cho lắm.

- sao lại là... buổi hẹn hò đầu tiên ạ?

- là một buổi hẹn, nhưng thêm chữ "hò" cho nó vui tai thôi.

gã vẫn tập trung lái xe mặc kệ em mân mê vài cành hồng trong sự hụt hẫng. lòng tràn ngập vui sướng của em bỗng hoá hư vô, chẳng còn đọng lại chút niềm hạnh phúc nào.

- bây giờ chúng ta đi ăn sáng trước nhé.

- ăn gì vậy ạ?

- đồ ăn.

ngắn gọn, súc tích. sau khi ngồi ê mông trên ghế ngồi của xe dù đệm rất êm ái, mềm mại, em cuối cùng cũng được bước ra ngoài thế giới. là một nhà hàng buffet sang trọng, em tự hỏi gã muốn đưa em đến đây để làm gì? em chả thích mấy chỗ cầu kỳ, phức tạp. ăn ở đâu mà ấm cúng, tiệm nhỏ bé thôi mà thức ăn đặc trưng thì em càng thích.

- chú đưa em đến đây để ăn cho cả ngày luôn hả?

- không có, ăn sáng thôi chứ.

- nhà hàng to thế này chắc chắn là đồ ăn rất nhiều và xịn, ăn hoài ăn hoài thì mới không phí tiền chứ?

- em nói gì vậy? chúng ta ăn bún ở quán kế bên mà.

em xấu hổ đưa mắt nhìn sang bên cạnh nhà hàng hoành tráng là một quán bún-mỳ-phở nhỏ nhắn, có phần lụp xụp, xập xệ.

- vậy chú dừng xe ở đây làm gì cơ chứ, làm em hiểu lầm.

- đâu? tại quán bún không có giữ xe ô tô nên chú phải vào chỗ của nhà hàng thôi mà. nhưng mà chú thề, em mà thích ăn buffet thì chú oke luôn, vào nhà hàng này ăn!

- ...

- vì quán bún này từ xa xửa xa xưa chú vẫn thường ăn, ngon cực kỳ nên muốn cho em thử mà.

- em hơi xấu hổ thôi ạ. mình ăn bún đi, em cũng không thích phải ăn nguyên một ngày đâu. thương chú ghê, chú còn nghĩ cho em nữa.

- con bé này, hôm nay dành thời gian hoàn toàn cho em, không nghĩ cho em thì còn nghĩ cho ai nữa.

gã cốc đầu em rồi năm ngón tay dài đan lấy tay em, kéo đi vào bên trong quán ăn. gã chào cô chủ quán như người nhà rồi gọi hai phần như mọi khi. cô chủ quán đã quá tuổi trung niên, nhìn cặp đôi vừa bước vào này thì vừa vui, vừa lạ mà vừa ngỡ ngàng.

- ôi trời, thằng seok jin này! sau khi ế suốt ba mươi hai năm giời thì cháu cũng chịu dắt bạn gái về cho cô xem mặt rồi!

-a, không phải đâu ạ. đây là chú của cháu thôi ạ.
 
em cười gượng, liên túc xua xua tay mặc dù trong thâm tâm vẫn hết sức hài lòng khi người ta hiểu lầm như thế. em cũng muốn biết phản ứng của gã sẽ thế nào.
 
-em ấy còn bé nên hơi ngại ạ. bọn cháu mới quen nhau chưa lâu đâu cô.
 
-đấy. cháu gái thương thằng già này nhiều nhiều vào nhé. bốn mùa vác xác đến đây mà vẫn chưa một lần dẫn bạn gái theo. không ngờ bây giờ lại là một thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp thế này!
 
-cháu cảm ơn cô ạ.
 
cô chủ quán vừa quay gót rời đi trở về với công việc của mình, gã liền quay sang em nở nụ cười trêu chọc cùng cái nháy mắt quyến rũ liên tục.
 
-chú đấy. mới gặp nhau mỗi ba lần mà cả đất nước này sắp biết em là bạn gái của chú rồi.
 
-chú đẹp trai, chú có quyền nhá.
 
vừa nói, gã vừa nhắm mắt tĩnh tâm, đưa những ngón tay cong cong vuốt đường nét gợi cảm ở cằm. đôi khi lại bảo đau tay quá vì tự nhận cằm mình nhọn, gã phát ngôn vui tính là thế đấy.
 
-oái, suýt thì chảy máu!
 
-chú, chú sao vậy?
 
đang dùng bữa sáng ngon lành, gã đột nhiên giơ bàn tay ngọc ngà của mình lên xem xét với dáng vẻ đau đớn.
 
-không sao đâu em. chú quen rồi, cứ mỗi lần vuốt cằm là nó lại thế đấy, không sao đâu mà.
 
-ùi giời, không ai thèm quan tâm chú đâu. đồ đáng ghét.
 
-đáng ghét thì tự trả tiền bữa ăn rồi phắn về nhà luôn chứ nhỉ?
 
-thôi ạ. em xin lỗi. em ngoan ngoãn nghe lời chú mà.
 
sau khi lấp đầy bao tử buổi sáng, gã tử tế tìm nơi đỗ xe rồi cùng đi bộ dạo phố với em. dự định là một ngày hôm nay sẽ chỉ đi chơi cùng em, sẽ dành toàn bộ cho em thôi nên gã phải chiều em tất.
 
kim seok jin là người đàn ông trưởng thành rồi. với dáng vẻ điển trai, đôi khi rất ngầu và lạnh lùng ấy, em cảm thấy có chút không ổn. thử hỏi xem đi bên cạnh em nhưng gã không hề nắm tay hay khoác vai (vì cả hai chưa phải là người yêu), sự dòm ngó từ các cô nữ sinh trên đường phố ngày một nhiều hơn. em thích gã. vì thế, những ánh mắt đê tiện, thèm khát của phụ nữ dành cho gã đều khiến em khó chịu.
 
-chú ơi, chú có thích nắm tay không ạ?
 
-ý em là sao cơ? nhưng mà chú nói thật, chú dù không thích nhưng người ta cứ bị thích tay của chú ý. nên chú đành để người ta thoải mái nắm thôi.
 
gã nhún vai như thế gã không hề có lỗi và đó là điều vô cùng hiển nhiên. em bĩu môi, tròn mắt nhìn gã với vẻ khinh khỉnh vô cùng.

-có lẽ nhiều cô nắm đôi bàn tay ngọc ngà này lắm rồi. thôi thì, em không thèm nữa.
 
em tự véo hai má mình kéo ra, thè lưỡi lêu lêu gã vài cái rồi bỏ chạy về phía trước. gã chân dài nên đuổi kịp em là tất nhiên nhưng vẫn cố gắng chạy chầm chậm lại như sức yếu lắm rồi, không bắt em về nổi mất. em chạy được vài bước lại quay ra nhìn tình trạng của gã xem thế nào rồi. vẫn là thân hình chuẩn không cần chỉnh, đôi chân thon dài ẩn bên trong lớp quần jeans đen thật sự rất đáng ngưỡng mộ. ấy thế mà vẫn đứng cách xa em cả một khoảng. đôi khi còn cúi người xuống, chống tay vào đầu gối thở dốc nữa.
 
-chú ơi, chú mệt thật sao?
 
-em chạy nhanh thế, chú không đuổi kịp mất!
 
gã nói to để em nghe thấy. em buồn cười người đàn ông này quá cơ. vai rộng, vạm vỡ nhưng lại luôn tưởng rằng mình nhỏ bé lắm. em chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu rồi quay phắt bước từng bước thong thả tiến về phía trước. nhưng rồi, bàn tay trái của em như được bao phủ lấy bởi một thứ gì đó ấm áp, mềm mại. chưa kịp nhận thức mọi việc thì đã có một bóng dáng lừng lững thản nhiên bước sóng đôi bên cạnh em rồi.
 
-bàn tay này trước giờ là để người khác tự ý nắm. nhưng bây giờ thì phải chủ động tìm đến tay ai kia rồi.
 
-vâng ạ. nắm thế này để mấy bà cô đít cong kia không nhìn chú nữa nhé.
 
em vâng lời giữ yên bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay đầy đặn của người lớn hơn. bên cạnh đó, em còn đứng dựa dựa để mình sát gã hơn, sẽ không có ai có thể bắt cóc gã đi được đâu.
 
-này, em không cần nhất thiết phải làm thế mà.
 
-chú ngại sao? em biết là chúng ta không có hẹn hò hay gì đâu nhưng mà em vẫn phải làm vậy. là để bảo vệ sự an toàn cho chú hết ngày đi chơi hôm nay với em thôi đó. mấy con người ngoài kia đáng sợ lắm, không có hiền lành như em đâu.
 
em gân cổ lên biện minh cho việc làm thân mật của mình. gã phì cười nhưng sau đó cũng đồng tình để em được gần kề bên cơ thể có hương thơm dễ chịu của gã.
 
- không sao đâu. nếu có bà cô đít cong nào bắt chú đi thì chú cũng sẽ giằng ra rồi trở về bên em mà.
 
-chú nói thật không ạ?
 
-thật. nếu mà người ta còn ngoan cố thì chú sẽ liếc, đấm, đá rồi tung cước bay văng người luôn. sau đó sẽ chuồn về vị trí bên cạnh em.
 
gã xoa đầu em như một đứa trẻ. và em trân trọng mọi khoảnh khắc tuyệt hảo được tồn tại bên gã thế này.
 
-một mocha latte cho em đây.
 
gã để em đợi ở bên ngoài, tự mình nhanh nhẹn vào trong quán cà phê mua hai cốc mang đi. lịch thiệp đưa cho em rồi gã tự động đan tay vào bàn tay đang buông thõng của em. như vậy có phải là tiến triển quá nhanh rồi không?
 
-chú sợ bị bắt cóc quá ahn mi.
 
-chú già rồi, không ai làm thịt người già đâu.
 
-thế à? em thử buông tay chú ra đi, con gái đứng xếp hàng dài chờ đợi chú đến cầu chương dương ở việt nam vẫn chưa hết đâu nhá.
 
-vậy thì cứ giữ chặt vào, em sẽ chỉ giữ chú cho riêng mình thôi.
 
gã đưa em đi tô tượng, em thích thú lắm. vì đã lớn nên em lâu rồi chưa được đi vẽ vời thế này như một đứa nhóc. gã chọn một bức tượng nhỏ hình thiếu nữ cầm bó hoa trên tay. em liền tinh ý chọn một bức tượng hình người con trai mặc vest lịch lãm. vừa đặt mông xuống ghế, gã đã kéo em sát thật sát lại với gã khiến tim em đập thình thịch vì không ngờ đến trường hợp này.
 
-chú sẽ tặng ahn mi bức tượng này đó.

tay phải gã vẫn cầm cọ một cách quý tộc, quay sang cười tươi khẳng định trước cho em biết.
 
-thật sao ạ?
 
gã gật gật đầu rồi hất cằm ra hiệu em hãy tiếp tục công việc của mình đi. gã cũng chăm chút, tỉ mỉ trên từng đường nét trên bức tượng cầu kỳ ấy. em hiểu ý, liền biết điều im lặng, vẽ màu cho chàng tượng một cách cẩn thận. em cũng sẽ tặng cho gã bức tượng này.
 
-gì cơ? em tặng chú sao? uôi, vinh hạnh phết đấy! cảm ơn em nhé.
 
-em… em cũng cảm ơn chú. chú làm đẹp quá, chả bù cho em. em xin lỗi hì.
 
-không, xinh xắn lắm. chú sẽ giữ gìn thật kỹ càng, em cũng phải bảo quản tốt đấy.
 
hàm ý mà seok jin thực sự muốn truyền đạt là hãy giữ tượng cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net