End: Nỗi lòng của hai ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•"Chúng tôi rất tiếc..bệnh nhân mất quá nhiều máu! Người nhà hãy chuẩn bị an táng cho bệnh nhân!" -bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với khuôn mặt tiếc nuối.

Bà nghe tin xong muốn sụp đổ, đứa con gái mà bà yêu thương rất nhiều giờ đã đi rồi...đi thật rồi..
•"Không...con tôi...Yona à...con ơi.." -bà khóc trong sự tuyệt vọng

Ông cũng không thể kìm được nước mắt rơi, ông ôm lấy đôi vai run rẩy của bà, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Có hai đứa con gái, cả hai đứa đều rời khỏi vòng tay ông bà rồi...

Từng chuyện tồi tệ cứ thế xảy ra với gia đình ông bà. Chỉ trong từng đấy năm mà ông bà đã mất đi cả hai đứa con gái. Đau đến không thể tả xiết. Nhưng đó là số trời đã định, số mệnh mà mỗi người phải trải qua..sẽ chẳng có cách nào thay đổi được. Cuộc đời đã tận, không còn cách gì để cứu vãn, và cuối cùng sẽ là người rời đi..và biến mất mãi mãi khỏi thế giới này.
---------------------------------------------------

•"Bắt được Lee Yunna chưa hả?" -sĩ quan Kim quát lên
•"Cô ta trốn kĩ quá, chúng tôi vẫn chưa lần ra được tung tích gì cả!"

Sĩ quan Kim thở dài buồn rầu, ông cởi bỏ chiếc mũ cảnh sát xuống tỏ vẻ tiếc nuối rồi lắc đầu. Từng giọt nước mắt rơi xuống
•"Thật tiếc cho cuộc đời của một cô gái trẻ như phó sĩ quan Lee..các cậu báo tin cho Yeonjun chưa?"
•"Vẫn chưa..chúng tôi sẽ đi ngay!" -anh cảnh sát trẻ cúi đầu và rời đi.

Còn lại trong khán phòng, ai ai cũng tiếc nuối và buồn rầu khi biết cái tin động trời ấy.
•"Mọi người hãy chuẩn bị thật tươm tất! Sáng ngày mai cả đội chúng ta sẽ đi viếng lễ tang của phó sĩ quan Lee Yona.." -nước mắt ông không kìm được mà cứ rơi lã chã.

___________________________________

*Choang

Tiếng thủy tinh rơi vỡ nghe thật chói tai
•"Cái...cái gì...anh nói cái gì? HẢA!?" -Hắn ta như chết lặng khi nghe tin cô đã không qua khỏi.

•"Các người lừa tôi! Đúng không? Em ấy không thể chết được...KHÔNG THỂ NÀOOO! CÁC NGƯỜI LỪA TÔI!" -Hắn ta như mất bình tĩnh, hắn chạy lại túm lấy cổ áo của viên cảnh sát trẻ ấy.

•"Anh hãy bình tĩnh đi! Chúng tôi không hề lừa anh..cô ấy đã đi rồi..vì đã mất quá nhiều máu..." -anh cảnh sát trẻ thều thào nói như không thể kìm được xúc động.

Hắn ta gào khóc, hắn không tin được điều mình vừa mới nghe. Em nói em thương hắn..thế tại sao em bỏ hắn lại một mình như thế này...em không thể đi như thế được. Cái vườn hoa Tulip mà hắn đã trồng cho em ấy sẽ ra sao..nó sẽ thành vô chủ. Chúng sẽ héo tàn theo thời gian vì không có bàn tay em ngày ngày bón chăm..giống như trái tim hắn lúc này, nó đau đớn như muốn vỡ tung ra thành hàng triệu mảnh.
•"Tôi muốn gặp em ấy! Tôi không tin lời các người nói! CÁC NGƯỜI ĐANG LỪA TÔI! CÁC NGƯỜI...ĐỒ DỐI TRÁ!" -Hắn ta túm lấy cố áo và hét lên trong vô vọng.

Đôi mắt hắn ướt lệ. Hắn không dám nghe, không dám tin vào cái lời nói ấy. Hắn không thể tưởng tượng nổi hắn sẽ ra sao nếu không có em bên cạnh. Việc em ở cạnh, chăm sóc và lo lắng cho hắn đã thành thói quen. Hắn đã quá quen với nụ cười ấy, khuôn mặt đáng yêu, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp ấy của em. Hắn yêu đôi mắt tròn và long lanh, hắn thích cảm giác được vuốt ve mái tóc bồng bềnh của em. Hắn nhớ sự ấm áp từ cái ôm mà em trao cho hắn.

Và...

Và...hắn nhớ nụ hôn mà cả hai đã trao cho nhau.

Em không thể đi như thế được...
-----------------------------------------------------

Ngày 22/05/20xx

Tấm di ảnh của cô được để chính giữa, xung quanh là những bó hoa đầy màu sắc, thế nhưng khung cảnh trông thản thương vô cùng.

Mọi người..ai ai cũng khóc..mẹ..ba..em trai và cả nhưng đồng nghiệp của cô..Ai cũng nức nở khóc nấc vì cô. Thế nhưng chỉ có cô là vẫn còn cười..một nụ cười tươi tắn, đáng yêu. Bức ảnh mà cô luôn nở nụ cười trên môi, sao giờ nó lại đau lòng đến thế.

•"Yona à...không có con, mẹ biết sống sao đây hả..con ơi..."
•"Chị hai..chị đã hứa sẽ tận tay trao em cho vợ tương lai mà..sao chị lại thất hứa..tại sao..chị hai..chị quay lại với em đi mà..."

Cậu ấy khóc nấc lên, từ từ quỳ xuống trước di ảnh của cô.
•"Em hứa..em hứa sẽ không dành đồ ăn với chị nữa..cũng sẽ không dành xem ti vi với chị, cái gì em cũng sẽ nhường cho chị..vì thế..em xin chị hay quay lại đây đi...Chị hai...em xin chị.."

Mẹ cô tiến lại ôm lấy đứa con trai của mình, bà khóc rất nhiều. Con tim bà đau đớn, bà khổ tâm vô cùng.
•"Yona...đứa con gái ngốc nghếch này...mẹ xin lỗi con..."

•"Chúng tôi thành thật lấy làm tiếc! Cô Yona là một người rất tận tâm với công việc! Ngày hôm nay, cả đội chúng tôi đến đây để muốn tỏ lòng biết ơn trước cô ấy!" -sĩ quan Kim cởi bỏ chiếc mũ.

Và thế là cả đội cảnh sát mà khi con sống Yona đã làm việc..giờ đây họ xếp thành hai hàng ngang. Đứng thẳng và dơ tay chào..
•"CẢM ƠN SĨ QUAN LEE YONA VÌ ĐÃ LUÔN CỐNG HIẾN CHO ĐẤT NƯỚC!" -họ cùng nhau đồng thanh nói.

Hắn đã đến lễ tang của em..thế nhưng hắn ta chỉ dám đứng ở ngoài, hắn không muốn làm ba mẹ em khó xử..vì hắn biết..em bị thế này một phần là do hắn. Thế nhưng sĩ quan Kim đã bước ra và nói hắn vào để thắp cho em một nén hương. Hắn đã rất yêu em mà. Nếu linh hồn em không thấy hắn..chắc hẳn em sẽ khổ tâm lắm.

Hắn lặng lẽ bước vào với một bó hoa Tulip trên tay. Loài hoa này không phù hợp với đám tang..nhưng không ai nói gì bởi vì họ biết..đấy là loài hoa cô thích nhất. Hắn ta đặt bó hoa cạnh di ảnh của em, nhìn bức di ảnh, hắn không thể kìm được nước mắt. Hắn quỵ xuống sàn..cảm giác tội lỗi trào dâng trong hắn..tại sao..hắn lại không yêu em sớm hơn..để rồi giờ lại phải chia xa.
•"Anh xin lỗi em...ngàn lần xin lỗi em.." -hắn thều thào nói trong tiếng nấc.

Ai ai cũng đau lòng trước cảnh tượng đó. Khoảng thời gian như rơi vào khoảng không, im lặng đến nghẹt thở..chỉ còn tiếng lá cây xào xạc..và tiếng khóc của hắn..

Như thế nào cũng được...ông trời có thể khiến chúng ta không thể ở cạnh nhau và hắn vẫn có thể nhìn em từ xa. Có thể nhìn em hạnh phúc, được nhìn thấy em cười. Thế nhưng...âm dương cách biệt..hắn biết làm sao khi không thể nhìn thấy khuôn mặt thân quen ấy nữa..Hắn biết phải làm sao..

Hắn thương em...nhưng sẽ chẳng bao giờ..hắn được nghe em nói rằng em yêu hắn, em thương hắn nhiều lắm...Sẽ chẳng bao giờ hắn được ôm em, được hôn em...

Hắn thương em..hơn những gì hắn nói..

--------------------------------------------------

Thế là cuộc đời cô đã kết thúc với biết bao hoài bão còn bỏ dở. 24 năm cuộc đời cô kết thúc chỉ vì lòng ghen ghét, đố kị. Cô đã rời đi mà khiến người ở lại đau đến vỡ tung ra.

Hình ảnh của cô luôn được lưu giữ mãi trong tim...và thế là cô đã rời đi..mãi mãi không thể quay trở về.

Bao nhiều năm trôi qua, tuổi của hắn cứ thế thay đổi..còn em vẫn giữ mãi cái sự hồn nhiên, trong sáng và đáng yêu của cái tuổi 24...Cái tuổi mà em đáng lẽ phải được chảy bỏng với cái khát khao của tuổi trẻ,..cái tuổi mà em được sống hạnh phúc bên người mà em yêu...

Một bông hoa héo tàn..cũng chẳng thể ảnh hưởng đến cả một vườn hoa..thế nhưng mặt trời mất đi sẽ khiến trái đất chìm vào bóng tối vô tận, và đối với hắn em là như thế.

Ở cái tuổi 24 em đã cống hiến hết mình cho đất nước, cho gia đình và cho cả người em yêu...

_________________END_________________

LỜI TỪ TÁC GIẢ:

|Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng Mei hoàn thành bộ truyện "Evil Love" này! Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các bạn! Và Mei cũng rất mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ những tác phẩm sắp tới của Mei. Yêu♥️|

Post: 28/10/2023
End: 22/05/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net