ềwnfng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÔI MỘ

Author: OKAMI + NGUYỆT TỬ.

Writer: OKAMI.

Editor: NGUYỆT TỬ

Disclaimer: Ngài là quý ngài của mọi quý ngài nên không thể thuộc về ai.

Status: oneshot.

Gerne: super pinky.

Pairing: YunJae, YooSu, Minfood và một người đơn độc

Rating: Kid

Summary:

Một gốc cây trơ trọi.

Một chiếc khăn quàng ấm.

Vị chocolate ngọt đắng.

Và ngôi mộ đơn độc giữa trời xuân.

************************************************

Gốc cây và khăn quàng.

Một gốc cây cô quạnh. Hương mận rơi đều trên từng mảnh đất xung quanh. Trơ trọi một mình tấm bia đá nhỏ.

Đã bắt đầu vào xuân. Hắn đứng dựa người vào gốc cây già cỗi và thở đều, lơ đễnh tay châm thuốc. Gió xuân se sẽ lạnh, thốc nhẹ vào mặt hắn, mơn trớn đầy dịu êm. Hương trời nhẹ và lan tỏa hơi ấm sắp tới đây cũng như lưu luyến vị lạnh sót lại từ đêm đông trước.

“Ở đây cô độc lắm phải không?” – hắn cất giọng, trầm ấm và nhẹ nhàng hỏi. Nhưng nơi đó lúc bấy giờ không có ai, trừ hắn và tấm bia nhỏ.

Phả khói thuốc vào mây trời, hắn lại lẩm bẩm:

“Lâu quá!”

“Chậc! Chỉ chờ một tí thôi mà đã rên sao?” – một giọng nói thanh thanh, từ tốn cất lên ở phía xa.

Hắn nhoẻn miệng cười. Cậu đến rồi. Kéo tay người thanh niên vừa bước lại gần và ôm chầm, hắn vờ dài giọng:

“Đi đâu mà lâu thế?”

“Mua quà!” – cậu nheo mắt nhìn. – “Với lại thôi kiểu nói năng như trẻ con ngây thơ ấy đi, ghê quá.”

Khẽ rùng mình, cậu rút từ trong túi ra một chiếc khăn quàng nhỏ và đưa cho hắn.

“Chắc lạnh lắm đây!”

Rồi cả hai cùng cúi xuống, quấn nhẹ chiếc khăn quàng quanh ngôi mộ đơn côi.

“Gió xuân chỉ se lạnh thôi!” – cậu nói.

Hắn gật đầu, ôm chặt cậu và hạnh phúc vùi đầu vào chiếc cổ trắng.

“Thôi, đứng đắn lại nào!” – cậu nghiêm giọng.

Hắn gật gù, đứng thẳng dậy và nhìn tấm bia đá đầy trang trọng, lên tiếng:

“Quà cho năm đầu tiên là một chiếc khăn quàng ấm. Sẽ không còn lạnh nữa đâu!”

“Được rồi. Đi thôi, mấy nhóc chắc đang chờ ở quán kem. Tụi nó cứ nhất định phải ăn bánh chocolate ở đấy mới được!” – cậu lắc đầu, kéo tay anh đi.

Vị ấm áp tình yêu lan tỏa từ hai con người đem đến một làn gió xuân hè cho ngôi mộ chơ vơ.

Gốc cây trơ trọi nhận tình yêu đầy ấm áp từ hai con người nọ. Ngôi mộ nhận chiếc khăn quàng màu xuân.

Gốc cây và sô-cô-la.

Gốc cây trơ trọi một mình. Ngôi mộ cùng chiếc khăn quàng chẳng rõ có đủ ấm hay không.

“Quái! Mấy hyung ấy bảo hẹn ở đây mà!” – một trong ba thằng nhóc lên tiếng.

“Đã bảo không phải! Chunnie bảo ở quán kem là ở quán kem, chỗ này có gì để hẹn?” – đứa khác độp lại ngay.

“Thôi, đứng chờ một chút, nếu không thấy mấy hyung ấy thì mình đến quán kem thôi!” – đứa cuối cùng đành hắng giọng hòa giải.

“Thế hai đứa bây ứ lạnh à?” – Chunnie lên tiếng, dậm chân.

“Lạnh! Nhưng không chờ ở đây lỡ hai hyung ấy quỵt mất chầu kem thì sao?” – thằng vừa hòa giải trừng mắt.

“Thôi, đừng đụng đến đồ ăn của nó! Minnie bị bệnh mê kem mà!”

“Mê sô-cô-la nhứt!” – Minnie lập tức cười toe.

“Susu cũng mê xi-cu-la nhứt!”

“Xi-cu-la cái con khỉ! Sô-cô-la.” – Chunnie cong môi – “Nào, hai, ba. Sô.”

“Sô.” – Susu lập lại.

“Cô.”

“Cô.”

“La.”

“La.”

“Sô-cô-la.”

“Xi-cu-la.” – Susu ngoan ngoãn lên tiếng.

“%$#@$^%&.”

“Thôi, cãi làm gì, giờ có nè, ăn đỡ đi!” – Minnie nói, hào phóng chìa ra hai thanh chocolate – lẽ  – ra – đã –bị – ăn – sạch nếu không phải vì chúng chảy gần hết.

Ba thằng nhóc bỏ qua cái lạnh se sẽ của gió xuân, châu đầu vào nhai chocolate ngon lành.

“Mà nè. Sao Minnie có chỗ ngồi hay vậy?” – Susu lên tiếng ganh tỵ.

“Ai biết. Thấy có tảng đá ở đây thì ngồi thôi!” – Minnie nhún vai.

“Ê… ê… trên tảng đá có chữ!” – Chunnie chùi kẹo thừa trên khóe miệng nó khiến cho màu đen của chocolate còn tèm lem hơn.

“Ủa có hả?” – Minnie từ từ đứng dậy, quay lại nhìn.

“Chữ này đọc làm sao?” – Susu giựt tay áo Chunnie.

“Ai biết! Đã học đến đâu mà biết!” – Chunnie nhún vai.

“Dễ ợt thôi mà!” – Minnie khinh khỉnh nhún vai.

“Đâu? Đâu ? Đọc nghe đi!” – hai đứa kia hí hửng giục.

“Để coi coi… e lờ e le… À không, lộn rồi, i lờ i li… o xờ o …mà khoan, cái tên này nghe quen quá. Giống cái ông hồi trước hay đến nhà tìm Jaejoong hyung và Yunho hyung.” – Minnie săm soi cái tên, nheo mắt.

“Ah! Susu không thích ông bác đó. Mặt xấu xí. Đã thế hay vỗ mông Susu.”

“Chunnie cũng không thích, ổng hay cãi nhau với hai hyung kia. Thế ổng tên gì? Đọc làm sao?”

“….” – Minnie trả lời.

“Ah! Hiểu rồi. Ủa mà hổng hiểu. Sao tên ổng lại có ở đây ?”

“Ngu quá. Lên mộ ngồi là ngỏm rồi đó.” – Minnie trịch thượng bảo.

“Thôi, tội nghiệp quá. Mình để lại tí xi-cu-la cho ổng đi.” – Susu lên tiếng.

“Ừm. Để lại tí cho ổng ăn, rồi mình đi kẻo hai hyung chờ.” – Chunnie gật đầu.

Rồi Susu đặt lại thanh chocolate nhỏ của nó lên mộ. Minnie bối rối, hóa ra nó ăn hết chocolate từ kiếp nào. Rồi nó quay sang nhìn Chunnie.

Cuối cùng, nó quyết định trét tất cả chocolate còn lại trên miệng Chunnie lên tấm đá cho người đã khuất.

Rồi ba thằng nhóc lấp xấp chạy đi.

Gió xuân se sẽ. Chocolate ngọt ngào đầy yêu thương.

Dù vậy, chocolate vẫn là chocolate, có ngọt đến đâu, vị đắng vẫn lẩn khuất đâu đó đầy thầm kín.

Đắng không…

“Minnie! Chữ lúc nãy trên tấm bia đọc làm sao Susu quên rồi?” – giọng Susu vang lên khi đã đi xa xa.

“Thế mà cũng không nhớ!” – Minnie nói đầy vẻ khinh bỉ. – “Học lại nào. I Lờ I Li,  Ô Sờ Ô Sô, An Mờ an Man.”

“Li Sô Man chi mộ.” – Chunnie lên tiếng trả lời.

“À, Li Xi Man chi mộ.” – Susu gật gù – “Nhớ rồi. Giống Xi – cu – la vậy mà. Thôi, đi ăn kem.”

Không phải, không phải thế, tên ta là…

Lẩn khuất đâu đó trong gió xuân có một linh hồn khắc khoải.

Chocolate ngọt. Nhưng dường như vẫn ẩn vào đâu đó tí vị đắng.

Gió xuân về. Se sẽ lạnh.

Gốc cây mận trơ trọi và cô quạnh nhận hơi ấm lan tỏa từ tình yêu hai thanh niên xinh đẹp. Gốc cây mận cô độc nhận sắc rộn ràng xuân của ba đứa trẻ ngây thơ, hưởng mùi hương ngọt của chocolate. Gốc cây trơ trọi, nhưng len lỏi hạnh phúc.

Ngôi mộ bên cạnh gốc cây, được choàng một cái khăn quàng, được trét một ít chocolate. Hưởng cái gì không rõ, chỉ biết rằng, trên tấm bia có chữ:

“LEE SO MAN CHI MỘ.”

THE END.

TP.HCM,

2010.01.06 – 1:50AM

Vì contest fiction!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net