Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này Shaaal! Shaaalnarrrk! Này anh bạn, dậy đi!" Nobunaga khẽ gọi cậu trai tóc vàng đã ngủ quên cạnh Uvogin. Liếc nhìn lại người đàn ông to con, người dường như đã tỉnh lại. "Shalnark!" anh ta tức giận rít lên, vô tình dùng lực quá mạnh khi lay Shalnark, khiến người thanh niên tóc vàng ngã nhào và hoảng sợ tỉnh dậy, cố túm lấy quần áo của Nobunaga để khỏi ngã xuống đất.

"Nobuhi- đợi đã, Nobunaga? Cái quái gì thế, tôi chỉ vừa mới-"

"Suỵt! Uvogin tỉnh rồi!"

Đôi mắt của Shalnark mở to, đột ngột buông Nobunaga ra và quỳ xuống bên cạnh Uvogin khi người đàn ông to lớn càu nhàu về ánh sáng rọi xuống từ trần nhà.

"Này, đứa nào đã làm nơi này chói lóa như vậy? Trời ạ, hy vọng tôi không ở trên thiên đường..."

"Uvogin!" Shalnark vui vẻ nói, vòng tay ôm lấy người đàn ông kia hết mức có thể, Nobunaga cười khúc khích phía sau anh. "Bạn của tôi, anh lại thoát khỏi nanh vuốt của tử thần một lần nữa, nhưng tôi chắc chắn rằng anh sẽ không thể nào lên thiên đường dù chúng tôi rất quý anh." Nobunaga tự nhận xét, bước đến phía bên kia của Uvogin.

"Ha ha! Chắc chắn rồi!" anh cười, vỗ về Shalnark, người đã bắt đầu khóc; có lẽ do căng thẳng và lo lắng. Có lẽ cả hạnh phúc nữa.

Nobunaga nhìn Uvogin an ủi Shalnark một lúc trước khi quay sang xem xét mọi người xung quanh. Phần lớn, mọi người đều đang ngủ ở nơi họ đã ngồi trước đó, phần còn lại thì đã lui về phòng, và thủ lĩnh của họ đã biến mất, không ai biết cậu ở đâu. "Này Nobu, tình trạng của anh ta thế nào?" anh nghe Machi hỏi, nhìn xuống bên phải và thấy mái tóc hồng của cô tỏa sáng ngay cả khi cô đang đứng trong bóng tối.

"Chà, anh ta còn sống và đá được nếu hai cái đó có sự khác biệt." Nobunaga nói, nhảy từ đang đứng xuống bên cạnh Machi, người đang liếc xuống điện thoại của mình trước khi cất nó đi.

Cả hai đồng thời ở trong một khoảng lặng dễ chịu, lắng nghe Shalnark và Uvogin trò chuyện vui vẻ với nhau. Nobunaga là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Cô có thực sự nghĩ rằng Kurapika sẽ chiêu mộ tên Chrollo đó không?" anh hỏi, nhìn đăm đăm vào ô cửa sổ bị vỡ khiến những tia nắng mặt trời chiếu vào. "Hắn ta có thể đã đánh bại Uvogin, nhưng tất cả những gì chúng ta biết là ngài ấy có thể ném một bài kiểm tra toán vào hắn và buộc hắn phải làm."
Anh thấy Machi đưa tay lên mặt, có lẽ là để ngăn bản thân cười. Sau đó cô ho vào nắm tay của mình, lườm Nobunaga.

"Chuyện này không vui đâu."

"Đó là những gì cô ấy nói~."

Và anh cảm thấy nắm đấm của cô đập vào sau đầu anh, khiến anh ngã nhào về phía trước và va vào bức tường trước mặt.

"Fuck!" anh càu nhàu, xoa xoa trán và gáy, quay lại và thấy Machi đang nở một nụ cười đắc thắng. "Cà trớn." anh nói với cô, mặc dù tất cả những gì cô làm là gạt anh ta ra, việc này có lẽ chỉ chứng tỏ quan điểm của anh, nhưng anh không thể không cảm thấy rằng cô đã thắng hiệp này.

Căn phòng yên lặng một cách kỳ lạ trước khi Shalnark nhảy xuống từ chồng đất đá mà Uvogin đang đứng và bước tới chỗ Nobunaga và Machi, anh nhìn Nobunaga.

"Uvogin nói rằng mấy người biết hắn ta." Shalnark nói, vẻ mặt lo lắng. "Có đúng vậy không?"

Nobunaga định hỏi "ai?" nhưng sau đó nhận ra Shalnark đang nói về cái gì. Anh thở dài, gãi gãi gáy.

"Đúng, chúng tôi biết hắn. Từng là bạn của chúng tôi một khoảng thời gian. Hắn ta... à, hắn đã sống với Feitan và mẹ anh ta một thời gian, vì vậy bốn chúng tôi đã đi chơi với nhau trong... một khoảng thời gian..."

Shalnark gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong khi Machi nheo mắt nhìn Nobunaga.

"Đợi đã, anh biết nhân vật tên Chrollo này?"

"Một chút? Thành thật mà nói, tôi không nhớ nhiều về những ngày đó. Tôi cảm thấy việc đề cập đến chuyện này không có giá trị gì vì dù sao thì tôi cũng không có nhiều thông tin chi tiết về hắn ta." Nobunaga biện minh, hy vọng rằng Shalnark sẽ giúp bằng cách nào đó.

"Chà, dù sao thì hắn cũng không biết gì về chúng ta. Hắn đã rời đi trước khi Kurapika và tôi đến Thành phố Sao băng, vì vậy bất kỳ thông tin nào mà hắn có về bất kỳ ai trong chúng ta vào thời điểm đó đều đã lỗi thời." Shalnark nói, mỉm cười với cả hai người họ. "Cho nên chuyện này không cần lo lắng!"

Nobunaga đồng ý, nhưng vẫn mệt mỏi khi Machi chỉ nhướn mày.

"Vậy tại sao Feitan không tới và nói với chúng ta rằng anh ta đã sống với hắn?" cô hỏi, nhìn Nobunaga như thể anh có câu trả lời. Điều mà, vào lần cuối anh kiểm tra, anh ta không có.

"Đó là bởi vì," giọng nói của Feitan vang lên, người đàn ông hệ biến hóa nhỏ bé đột nhiên xuất hiện bên cạnh Machi, "Chrollo và tôi là anh em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net