Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa mang theo quốc kỳ của Liêu Thanh quốc tiến tới cổng thành, quân lính kinh thành từ xa cũng nhận ra là xe ngựa của đặc sứ tới chúc mừng sinh nhật hoàng đế nay trở về liền tự mình tới kiểm tra. Biện Bạch Hiền nhìn thấy hắn bước ra liền ra hiệu cho xe ngựa dừng lại, giục ngựa phi tới trước một chút.

- Chúng ta là đặc sứ Liêu Thanh quốc tới chúc mừng sinh nhật hoàng đế nay trở về, xin quan nhân cho người mở cửa thành.

Người kia trên mình mặc quân phục, bước một vài bước về phía Biện Bạch Hiền.

- Xin đặc sứ cho kiểm tra giấy thông hành.

Biện Bạch Hiền sai người đem giấy tới, quan viên kia xem xét một hồi liền trả lại cho người kia, sau đó tự mình bước tới gần Biện Bạch Hiền, đưa mắt nhìn xe ngựa phía sau.

- Phiền ngài có thể cho chúng tôi kiểm tra bên trong xe ngựa?

Biện Bạch Hiền tỏ vẻ ái ngại, liếc mắt nhìn về xe ngựa phía sau.

- Chuyện này...

Nhìn thái độ của Biện Bạch Hiền không được tự nhiên, quan viên kia trực tiếp bước tới tự mình mở cửa xe ngựa, sau đó liền bị cảnh bên trong làm cho kinh ngạc tới trợn mắt. Hai nam nhân y phục không chỉnh tề đang bày ra tư thế rất mờ ám, nam nhân cao lớn hơn còn đang vùi đầu vào cổ người kia. Hai người họn họ bị bất ngờ mở cửa xe, nam nhân nằm dưới giật mình trốn sau ngực người kia, không nhìn rõ được mặt của y. Nam nhân còn lại dáng vẻ phi phàm, quan viên kia nhìn thấy cũng đoán chừng hắn là vương tử Liêu Thanh quốc, trên người có khí thế của bậc quân vương. Hắn bị bất ngờ mở cửa xe dường như rất khó chịu, cau mày liếc quan viên một cái, giọng hắn trầm thấp vang lên.

- Chuyện gì vậy?

Giọng nói này thật sự doạ người, quan viên kia nhìn thoáng qua cũng không thấy gì khả nghi, cũng bởi vì hai người bên trong đang như thế kia nên cũng không dám nhìn lâu, chỉ lúng túng cúi đầu.

- Đã làm phiền vương tử rồi, xin ngài lượng thứ.

Phác Xán Liệt hừ một tiếng không nói gì, quan viên kia đóng cửa xe lại, quay qua nói với Biện Bạch Hiền.

- Đã thất lễ rồi, mời các ngài thông qua.

Biện Bạch Hiền cười giơ tay đáp lễ lại.

- Chỉ là trách nhiệm của ngài thôi.

Quan viên sai người mở cổng thành, đoàn xe ngựa của Phác Xán Liệt tiếp tục băng qua, thuận lợi đi qua được cổng thành.

Khi đã chắc chắn mọi việc ổn thoả rồi, Ngô Thế Huân mới đẩy mạnh Phác Xán Liệt một cái, bực bội ngồi thẳng dậy. Phác Xán Liệt cười cười.

- Ngươi giận ta sao?

Ngô Thế Huân hừ một tiếng, cau chặt lông mày chỉnh trang lại y phục trên người cho chỉnh tề. Phác Xán Liệt không còn cách nào phải giải thích.

- Tại tình hình lúc đó cấp bách quá, ta lại không thể để bọn họ nhìn thấy mặt ngươi.

Ngô Thế Huân có một khuôn mặt rất thanh tú, nhìn một lần liền có thể vấn vương. Không lâu nữa hoạ ảnh của Ngô Thế Huân sẽ được gián khắp Châu Nhai quốc, nếu để quan viên kia phát hiện ra y đi cùng Phác Xán Liệt thì mọi chuyện đổ bể rồi.

Tuyết trên trời một đợt rơi xuống, phút chốc thành từng đợt giày đặc quanh xe ngựa. Phác Xán Liệt mang áo choàng màu đỏ, trên cổ lông vũ màu trắng tuyết khoác vào trên người Ngô Thế Huân.

- Trời lạnh rồi.

Ngô Thế Huân quay đầu nhìn cánh cửa sổ của xe ngựa.

- Cho ta nhìn bên ngoài một chút được không?

Phác Xán Liệt gật đầu.

- Được.

Hắn vươn tay kéo mở cánh cửa gỗ, thức thời một đợt gió đông ùa vào mang theo cả một vài bông tuyết trắng, tuyết rơi trên mu bàn tay của Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ngẩn người, nâng bông tuyết trong lòng bàn tay, ánh mắt sáng lên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Xe ngựa chạy băng qua một thảo nguyên xanh, bây giờ đang là chớm đông, tuyết phủ xuống một mảng dưới thân ngọn cỏ, nổi bật lên những thân cây dại kiên cường trong gió tuyết. Phía xa sườn đồi trải dài thảo mộc xanh ngát một vùng trời, Ngô Thế Huân nhìn tới ngây ngẩn.

Phác Xán Liệt nhìn y, cúi đầu hỏi.

- Ngươi thích tới vậy sao?

Ngô Thế Huân gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh ngoài kia. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, một vài bông tuyết bị gió thổi vào trong xe, đậu lại trên mái tóc đen nhánh của Ngô Thế Huân. Bông tuyết trong lòng bàn tay y đã tan hết, Ngô Thế Huân vươn tay ra bên ngoài, từng bông tuyết rơi vài lòng bàn tay lạnh lẽo.

Phác Xán Liệt vươn tay kéo bàn tay y lại, bàn tay đã bị tuyết làm cho lạnh cóng.

- Ngươi ngay cả tuyết cũng thấy lạ lẫm tới vậy sao?

Ngô Thế Huân lắc đầu.

- Không phải lạ, Ngô Diệc Phàm không cho ta chơi, hắn sợ ta bị cảm lạnh.

Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đóng cửa sổ lại.

- Không cần xem nữa, về tới Liêu Thanh quốc ta cho ngươi xem nhiều thứ còn hay hơn.

Ngô Thế Huân vừa nhìn thấy cửa bị đóng lại, có chút tiếc nuối nhưng nghe được câu nói kia của Phác Xán Liệt lập tức liền ngẩng đầu.

- Thật chứ?

Phác Xán Liệt gật đầu.

- Thật.

.

Đoàn người ngựa đi hơn hai ngày đường cũng về được tới Liêu Thanh quốc. Phác Xán Liệt tuy là ngũ hoàng tử của Liêu Thanh quốc nhưng lại không sống ở trong cung mà sống trong phủ riêng gần phía Bắc thành.

Khác với quân vương thời này, Phác Xán Liệt sống khá giản dị so với địa vị của hắn. Vương phủ của Phác Xán Liệt không có nhiều kẻ hầu người hạ, cũng không xa hoa như những vương tử khác.

Về tới phủ cũng đã được ba ngày, Phác Xán Liệt để Ngô Thế Huân ở lại trong nhà, sắp xếp cho y một chỗ nghỉ rộng rãi, dặn người hầu chăm sóc cho y cẩn thận sau đó sắp xếp tự mình tiến cung. Hoàng Cung Liêu Thanh quốc rộng lớn, Phác Xán Liệt đi tới đâu nô tài đều khép mình cúi chào, hắn không giống như những vương tử khác kiêu ngạo coi thường nô tài thấp kém, Phác Xán Liệt thường sống chan hoà cho nên những nô tài ở đây ngoài nể sợ hắn ra còn cả kính trọng.

Phác Xán Liệt đi từ xa đã nhìn thấy nam nhân đang ngồi bên lư đình thưởng hoa, điệu dáng nửa đứng nửa ngồi tựa lưng vào thân cột, một chân gác lên lan can, xung quanh đều cơ man các mỹ nữ. Gã nhìn thấy Phác Xán Liệt đi tới, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Phác Xán Liệt tuy thấy rõ nụ cười của hắn, cũng không có ý định tới chào hỏi liền một đường bước thẳng tới tẩm cung của hoàng thượng. Cẩm Thành là hoàng đế Liêu Thanh quốc, y nhìn thấy Phác Xán Liệt bước vào liền sai nô tài lui ra ngoài hết, để còn lại chỉ hai người trong phòng.

- Mọi chuyện thế nào?

Phác Xán Liệt đứng thẳng lưng, trên mặt không có biểu hiện gì nhiều, trả lời.

- Đều thuận lợi cả, Ngô Thế Huân đang ở trong phủ của con.

Cẩm Thành nghe tới đó sảng khoái cười, vui vẻ bước tới vỗ vai Phác Xán Liệt.

- Làm tốt lắm.

Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày vì động chạm của Cẩm Thành, y nhận ra ánh nhìn của hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên thu tay lại chắp sau lưng, xoay người trở lại ghế ngồi.

- Xán Liệt, con cũng biết trong số những hoàng tử ta tin tưởng con nhất, lần này giao nhiệm vụ này cho con đã khiến con vất vả rồi.

Phác Xán Liệt khẽ cúi người.

- Đó là vinh hạnh của con.

Cẩm Thành gượng gạo chỉnh lại tư thế ngồi trên ghế, đứa trẻ này vẫn khách sáo như vậy, cho dù y có thân mật cũng luôn tìm cách tránh né. Không khí trong phòng thoáng chốc trở lại ngột ngạt, Phác Xán Liệt mở lời.

- Tiếp theo người định làm gì?

Cẩm Thành vuốt vuốt cằm, dừng một chút mới trả lời.

- Ta đang chuẩn bị binh lực, Ngô Thế Huân hiện tại cứ để ở chỗ con.

Phác Xán Liệt gật đầu.

- Vâng, phụ hoàng.

Lại một khoảng thời gian thật dài trôi qua, Cẩm Thành nhìn nam nhân đứng trước mặt, không kìm được khẽ thở dài một tiếng.

- Chung Nhân tính tình vẫn còn ngông cuồng, nếu nó làm chuyện gì con đừng để tâm.

Phác Xán Liệt im lặng một hồi, cuối cùng gật đầu cứng nhắc trả lời.

- Vâng, phụ hoàng.

Cẩm Thành thở dài.

- Được rồi, con lui đi.

Phác Xán Liệt tạ lễ rồi nhanh chóng rời khỏi. Cẩm Thành dựa hẳn người ra sau ghế, nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa mới lặng lẽ thở dài. Chuyện Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt xưa nay luôn hiềm khích nhau Cẩm Thành tất nhiên biết. Thế nhưng ngai vàng chỉ có một, hắn không thể để nó rơi vào tay người ngoài. Phác Xán Liệt tuy rằng tài trí hơn người, xứng đáng trở thành bậc quân vương, tiếc thay hắn lại không cùng dòng máu với y, có chăng những gì Cẩm Thành làm cho Phác Xán Liệt cũng chỉ có thể mang cho hắn một danh phận hơn người thường.

Phác Xán Liệt rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng, ngẩng đầu liền thấy được nam nhân y phục màu xanh lục đang tiến tới kia là Lộc Hàm, khuôn mặt không tránh được lạnh đi vài phần. Chỉ là không nghĩ tới Lộc Hàm về tới đây cũng nhanh như vậy.

- Người cũng thật tài giỏi.

Giọng nói trong trẻo nhưng lại pha một chút mỉa mai của Lộc Hàm vang lên khi hai người lướt qua nhau, Phác Xán Liệt dừng bước quay đầu lại nhìn Lộc Hàm.

Y nhếch miệng cười, thấy Phác Xán Liệt chỉ nhìn mình mà không nói, liền bước tới vuốt vào y phục trước ngực của Phác Xán Liệt.

- Buổi sáng rời khỏi Châu Nhai quốc, ta nghe nói Ngô Thế Huân đã biến mất, Ngô Diệc Phàm đăng cáo thị tìm y khắp nơi. Người hẳn là biết lý do vì sao y biến mất?

Phác Xán Liệt nhàn nhạt cười.

- Không phải đây cũng là kế hoạch của ngài và phụ vương ta sao?

Nụ cười của Lộc Hàm tắt hẳn, động tác tay trên ngực Phác Xán Liệt cũng khựng lại. Phác Xán Liệt ném cho Lộc Hàm một cái nhìn rồi quay người rời khỏi.

.

Phác Xán Liệt vừa về tới của phủ, nô tài đã từ bên trong vội vã chạy ra.

- Vương tử, người về rồi.

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng hớt hải của hắn, nhíu mày.

- Có chuyện gì?

Nô tài kia mồ hôi lạnh đã đổ một tầng trên trán.

- Ngô công tử ở bên trong đang đập phá.

Vừa dứt lời liền nghe choang một tiếng giống như âm thanh của đồ sành sứ bị đập bể, Phác Xán Liệt nhìn theo hướng phát ra tiếng động, nhíu mày dứt khoát bước vào.

Ngô Thế Huân đang ở trong phòng khách, chật vật bê một bình sứ khá nặng lên ngang tầm bụng mình, nô tài và a hoàn trong phủ vội vàng vây quanh ngăn y lại.

- Ngô công tử, xin dừng tay lại.

Bởi vì Phác Xán Liệt đã dặn bọn họ phải coi trọng Ngô Thế Huân cho nên cũng không ai dám đụng vào y, chỉ đành bất lực vây quanh nài nỉ. Ngô Thế Huân bê bình hoa, vung tay một cái ném xuống sàn.

- Tránh hết ra!

Lại choang thêm một tiếng nữa, bình sứ vỡ tan tành, trên sàn bây giờ đầy những mảnh vỡ. Ngô Thế Huân cúi người muốn nâng một bình sứ nữa lên tiếp tục đập phá, liền bị một bàn tay nắm lấy cổ tay mạnh mẽ kéo dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net