Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân quay đầu nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đứng ở sau lưng, rõ ràng đang là mùa đông trên trán lại đổ một tầng mồ hôi lấm tấm.

Ngô Thế Huân chẳng hiểu sao nhìn thấy hắn, hốc mắt chợt cay cay. Giống như đang lênh đênh trên mặt biển lại nhìn thấy nơi chốn để dạt vào, nếu như không kiềm chế được bản thân thật muốn chạy tới ôm chặt hắn.

Phác Xán Liệt kéo cánh tay Ngô Thế Huân lại gần, nhíu mày nhìn y.

- Đừng có chạy lung tung.

Ngô Thế Huân ủ rũ, không tự giác được mà cúi đầu tránh khỏi ánh nhìn của hắn, lí nhí trong cổ họng.

- Ta sợ sẽ lạc ngươi.

Phác Xán Liệt nhìn y nói.

- Sau này nếu chúng ta lạc nhau, ngươi chỉ cần đứng yên một chỗ, ta sẽ tới tìm ngươi.

Phác Xán Liệt kéo lấy cánh tay Ngô Thế Huân, thật tự nhiên đan những ngón tay của mình vào từng ngón tay của y.

- Thế này sẽ không sợ lạc.

Ngô Thế Huân ngẩn người, bàn tay Phác Xán Liệt thật ấm, từng chút từng chút một sưởi ấm những ngón tay lạnh giá của y. Vô thức ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt nghiêng nghiêng tuyệt đẹp của người ấy, trái tim Ngô Thế Huân bất chợt run lên.

Phác Xán Liệt đưa Ngô Thế Huân tới xem đèn trời, nhìn vật thể sáng sáng ấy cứ như vậy mà bay lên trời, Ngô Thế Huân tròn xoe mắt. Phác Xán Liệt mua một cây đèn trời cho Ngô Thế Huân, vỏ đèn bằng giấy, khung bằng tre nhỏ đẹp mắt, phía bên ngoài còn được vẽ những hình lạ lạ. Ngô Thế Huân tiếc nuối không muốn thả đi, Phác Xán Liệt cười.

- Phải thả đi mới gặp nhiều may mắn.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn hắn.

- Thật không?

Phác Xán Liệt gật đầu. Ngô Thế Huân nhìn đèn trời trong tay, lưỡng lự một hồi cuối cùng cũng thoả thuận.

- Vậy được.

Thắp lửa vào đui đèn, buông tay cho nó bay lên cao. Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn đèn trời của mình lẫn vào trong vô vàn những cây đèn trời khác, nhìn tới mỏi cổ, tới khi chúng chỉ còn là một đốm sáng nhỏ nhoi trên bầu trời.

Phác Xán Liệt vẫn nắm tay y, thấy bàn tay nhỏ bé trong tay hắn chợt run rẩy, trong ánh mắt người kia miên man tiếc nuối. Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn y.

- Không lo, lần sau ta sẽ dẫn ngươi đi chơi nữa.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ.

- Thật không?

Phác Xán Liệt lại gật đầu.

Phác Xán Liệt dẫn Ngô Thế Huân trở về phủ, bàn trà và tủ trong phòng Ngô Thế Huân đã được nô tài dọn dẹp gọn gàng. Y có chút xấu hổ lí nhí nói với Phác Xán Liệt.

- Lần sau ta sẽ không làm thế nữa.

Phác Xán Liệt mỉm cười, vươn tay xoa đầu y. Những ngón tay nhẹ nhàng luồn vào từng kẽ tóc mềm mại. Ánh nến một màu vàng khẽ chập chờn, đôi mắt Ngô Thế Huân nhìn hắn trong veo.

.

Ở phía Bắc của Châu Nhai quốc, giáp với Tây Sơn và Tây Lương là núi Bạch Sơn. Nghe đồn là nơi giam giữ của phượng hoàng lửa được canh coi bởi một pháp sư bậc nhất tên là Kim Mân Thạc. Người này pháp lực tinh thông, nhìn thấu được cả tương lai quá khứ, chỉ tiếc rằng quanh năm sống trong núi băng, người ngoài cũng không giao tiếp.

Ngô Diệc Phàm phủi tuyết trên áo choàng, chân mang giầy lông đạp vào tuyết lún xuống, thân thể hắn chống chọi bão tuyết tới căng cứng lại. Quân lính phía sau bị gió tuyết làm cho nghiêng ngả, khó khăn mới bước được từng bước.

Kim Tuấn Miên đi ngay phía sau, mũ lông trên đầu đã bị tuyết phủ một tầng, bàn tay mang găng dầy sụ vẫn không tránh được run rẩy, giữa trận bão tuyết dữ dội khó khăn xem xét bản đồ. Ngô Diệc Phàm quay đầu nhìn y, hỏi.

- Tìm được đường chưa?

Kim Tuấn Miên nhìn trên bản đồ, lại ngẩng đầu nhìn tới núi băng trước mặt.

- Có lẽ là đường đi ở phía trước, trong này ghi cửa hang động nằm ở hướng nam.

Ngô Diệc Phàm quay đầu hướng tới con đường băng phía trước, Kim Tuấn Miên giơ tay níu tay áo hắn lại. Ngô Diệc Phàm quay đầu nhìn, thấy khuôn mặt người kia đã bị lạnh tới tái nhợt.

- Có thể nghỉ một chút được không? Quân lính e rằng cũng không chịu nổi nữa.

Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn phía sau, thấy quân lính đã tụ lại thành từng đám run rẩy, lại cúi đầu thấy Kim Tuấn Miên giống như đã sắp đóng băng tới nơi, đành cởi áo choàng trên người khoác vào cho y, ra lệnh cho quân lính phía sau nghỉ ngơi một lát.

Kim Tuấn Miên giơ tay ngăn hắn lại.

- Người nên giữ gìn long thể.

Ngô Diệc Phàm gạt tay y ra, kiên quyết thắt lại dây áo choàng.

- Đừng nhiều lời, áo choàng này ta ban cho ngươi.

Kim Tuấn Miên ngẩng đầu nhìn sườn mặt của người kia, trên áo choàng vẫn còn hơi ấm của Ngô Diệc Phàm đọng lại, trái tim không kìm được đập mạnh thêm một chút.

Bọn họ nghỉ ngơi một lúc rồi lên đường. Hoá ra Kim Mân Thạc trong núi Bạch Sơn này không phải không có ai giao tiếp mà là chẳng mấy ai vượt được bão tuyết mà tới được bên trong. Nếu không phải có được bản đồ từ thời xưa truyền lại, e rằng bọn họ cũng sẽ lạc đường mà đi vòng quanh tới chết vì lạnh và mệt.

Lần theo đường đi nửa ngày cuối cùng cũng tìm thấy đường đi vào bên trong. Phía trong núi không có gió mạnh như bên ngoài nhưng lại lạnh lẽo lạ thường, phía trong tối một mảng âm u, càng đi sâu vào bên trong càng cảm thấy đáng sợ.

Ngô Diệc Phàm dẫn đầu đoàn người, đột nhiên phát hiện một hồ ly tuyết. Hồ ly ngước đôi mắt sáng nhìn đám người, quay đầu chạy sâu vào bên trong.

- Đuổi theo.

Ngô Diệc Phàm dẫn đầu đoàn quân đuổi theo, hồ ly tuyết chạy rất nhanh, thoát cái lủi đi mất. Đám người chạy theo một hồi, cuối cùng chạy vào một hang động. Bên trong khắp phía đều là tường băng sừng sững, tận sâu bên trên nhìn thấy được một lối thoát nhỏ cho ánh sáng lọt vào, phản chiếu với những bức tường băng tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Nam nhân ngồi trên phiến đá, y phục màu lam nhạt trải rộng xung quanh, tóc dài màu trắng như tuyết buông dài. Hồ ly tuyết trong tay nam nhân ấy ánh mắt lim dim, được bàn tay kia vuốt ve say sưa ngủ. Nam nhân trước sau đều rũ mi, nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mượt của hồ ly tuyết, ngay cả khi đoàn người của Ngô Diệc Phàm chạy vào cũng không hề ngẩng đầu lên, giống như lạc vào thế giới chỉ có riêng mình y

Đột nhiên họ nghe thấy một tiếng thét lớn, mặt đất xung quanh chao đảo, quân lính sợ hãi ngơ ngác nhìn nhau. Kim Tuấn Miên chỉnh lại mũ trên đầu bị lệch, nhìn Ngô Diệc Phàm nói.

- Nơi này vốn là nơi giam giữ của Phượng Hoàng, có lẽ nó bị nhốt ở bên trong.

Ngô Diệc Phàm bước tới một bước liền bị Kim Tuấn Miên giữ lại, lo lắng khẽ nhỏ giọng.

- Cẩn thận.

Ngô Diệc Phàm bình tĩnh, giơ tay gỡ bàn tay của Kim Tuấn Miên ra.

- Không sao.

Ngô Diệc Phàm ra lệnh cho quân lính lùi lại phía sau tự mình bước tới trước, gót giày chạm vào nền băng dưới chân nghe lộc cộc, ở trong không gian yên tĩnh này càng thêm rõ ràng.

Nam nhân kia trước sau đều không ngẩng đầu, lạnh lẽo hệt như một tảng băng. Tựa như thần tiên thoát tục, không ai sánh được.

Ngô Diệc Phàm chậm rãi bước tới gần, đứng trước mặt y mới dừng lại, quan sát thật lâu cất tiếng hỏi.

- Ngươi là Kim Mân Thạc?

Nam nhân kia chậm rãi chớp mắt, khuôn mặt băng lãnh hỏi.

- Các ngươi tới đây làm gì?

Ngô Diệc Phàm trả lời.

- Tìm người.

Kim Mân Thạc vươn tay thả hồ ly tuyết xuống đất, hồ ly nhảy xuống liền chạy đi. Đoạn y ngẩng đầu, con ngươi màu lam nhạt đối diện Ngô Diệc Phàm buông một tiếng.

- Đi về đi.

Ngô Diệc Phàm nhíu mày, thấy Kim Mân Thạc không có ý tiếp chuyện cũng có chút vội vàng.

- Ngươi là pháp sư bậc nhất tinh thông mọi chuyện, ắt hẳn ngươi sẽ biết người ta muốn tìm ở đâu.

Kim Mân Thạc lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Ngô Diệc Phàm vừa thương hại vừa chế giễu.

- Tìm làm gì? Trái tim y đã vì người khác mà rung động rồi, ngươi có đem được y về trái tim y cũng đâu thuộc về ngươi?

Ngô Diệc Phàm trừng mắt, nhất thời chấn kinh. Một lời kia của Kim Mân Thạc tựa như đòn chí mạng giáng thẳng vào trái tim hắn.

Ngô Diệc Phàm túm lấy cổ Kim Mân Thạc, không bình tĩnh được siết chặt. Kim Tuấn Miên ở phía sau nhìn thấy vậy hoảng hốt gọi.

- Bệ hạ.

Quân lính phía sau thủ thế muốn xông lên. Ngô Diệc Phàm bỏ ngoài tai tiếng gọi của Kim Tuấn Miên, ngón tay siết chặt cổ Kim Mân Thạc, nghiến răng trừng trừng nhìn y.

- Ngươi nói gì?

Kim Mân Thạc ngẩng đầu, đuôi mắt màu lam nhạt sáng lên, chẳng những không sợ hãi mà càng thêm thương hại, khoé miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.

- Giết ta rồi ngươi có thể thay đổi được vận mệnh ư?

Ngô Diệc Phàm chợt khựng lại.

- Vận mệnh?

Kim Mân Thạc nhàn nhạt cười, từng câu từng chữ nhấn mạnh.

- Vận mệnh đã an bài, nam nhân đó sẽ không bao giờ thuộc về ngươi.

Ngô Diệc Phàm ngẩn người, đột nhiên ầm một tiếng, mặt đất rung chuyển dữ dội, quân lính trong hang động hoảng loạn ngã ra đất. Người ta nghe được một tiếng thét lớn kèm theo một tiếng nổ lớn, bức tường phía sau Kim Mân Thạc sụp đổ, một con khổng tước mạnh mẽ bay ra, cánh ra đuôi kéo theo một vệt lửa dài sáng rực rỡ.

Mọi người trong hang động đều ngẩn người dõi theo, Phượng Hoàng bay một vòng xung quanh hang động tìm đường ra, cuối cùng vỗ cánh bay thẳng lên trên khe lớn phía trên hang động bay ra ngoài, để lại một vệt dài những đốm lửa như lân tinh chậm rãi rơi xuống.

Kim Mân Thạc rũ mi, nhàn nhạt nở nụ cười.

- Chẳng ai có thể giam giữ được ai, ta cũng chẳng thể canh coi được Phượng Hoàng. Kẻ thuộc về tự do sẽ tìm được cho mình bến đỗ.

Ngô Diệc Phàm bần thần, bàn tay buông thõng xuống bên hông, trong hang động không một ai nói thêm câu gì. Ngô Diệc Phàm nhàn nhạt cười.

- Chẳng ai có thể giam giữ được ai ư?


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC