24. Hãm hại & Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này Geek cho ChanBaek và KrisLay lên sàn nhaa. Vài hôm trước vừa bị 1 reader chat riêng tố là giấu diếm Xán Bạch với Ngưu Cừu làm tui oan ức huhu. Chap này dài đằng đẳng, hihi chúc mọi người ngày mới tốt lành!

***Bar Hoàng Cung***
  Thời gian vẫn còn sớm, khách khứa chưa nhiều, vài ba bản hoà tấu nước ngoài được bật lên. Biện Tại Hưởng hiếm khi có dịp nghỉ phụ đạo liền theo baba đến quán chơi, vì thế người đến quán không khó nhìn thấy cảnh tượng mấy tỷ tỷ nhân viên xinh đẹp đang vây quanh một đứa nhỏ.
- Ainha, Tiểu Tại càng ngày càng bảnh bao nhan.
- Đúng đó, ra dáng một tiểu soái ca rồi.
- Lâu quá không thấy tiểu đại nhân đến thăm, cứ ngỡ là đã quên các tỷ rồi chứ! Giận đó nha.
- Soái ca, chị đợi nhóc trưởng thành đó.

  Biện Tại Hưởng lúc mày mới nhấc mắt :
- Tỷ tỷ xinh đẹp, thỉnh đừng mộng tưởng.
  Một câu nói như chém đinh chặt sắt, không cấp cho mĩ nhân một cái mặt mũi. Các nữ nhân xinh đẹp đều cười rầm cả lên, ai nấy nhan sắc đều như hoa như ngọc cười lên càng chói mắt. Khách lớn nhìn thấy đều thầm tiếc nuối, Hoàng Cung không giống với các quán bar khác cho phép giao dịch thể xác, gái gú mại dâm ở bar của mình nên họ chỉ có thể nhìn mà không chạm được, thèm mà không cách nào ăn trọn.

  Biện Bạch Hiền lúc này không hề biết con trai mình vừa tàn nhẫn với các bông hoa rực rỡ của quán. Cậu đang có cuộc nói chuyện bí mật với quản lý, là bác Hà, quản lý lâu năm của Hoàng Cung nắm mọi quyền lực chỉ đứng sau cậu. Trước đây là quản gia nhưng sau khi Hải Âu mất, Bạch Hiền mở quán bar cũng liền để bác đến đây tiếp quản.

- Ông chủ, dạo này tôi có phát hiện một chuyện đáng nghi. Hoàng Cung hình như là bị ai đó nhắm vào.
  Bạch Hiền cũng không lấy làm ngạc nhiên, người nên hành động cũng đến lúc ra tay rồi.
- Có chuyện đó?
  Bác Hà cẩn thận thuật lại biến cố cách đây không lâu, là vài ngày trước. Cục bộ vừa đổi Đại uý, người mới nhậm chức là người ở Đài Bắc được chuyển về đơn vị Bắc Kinh. Vừa nhậm chức liền mong muốn lập công, càng không biết là ai đánh tiếng mà vị Tân Đại uý này lại cho chủ ý lên Hoàng Cung.

  Hoàng Cung trước giờ có thể nói là "sạch sẽ" nhất trong các quán bar, địa điểm lại ở xa, hà cớ gì Đại uý lại nhắm vào nơi này. Kết quả hôm đó, Đại uý đích thân giả trang trà trộn vào khách ở bar thăm dò. Nói đến đây, bác Hà không giấu được vẻ tức tối.
  Bạch Hiền từ tốn hỏi :
- Sao? Tiếp theo?
- Ngài còn nhớ Tiểu Điệp không?
- Sao lại không? Là người Hoa ma ma đặc biệt nhắn gửi đúng không? Thái độ rất chuyên nghiệp.
- Hẳn là vậy. Nhưng lần Đại uý vào đây, Tiểu Điệp thế mà cư nhiên trái lệnh bán dâm ở tại Hoàng Cung. Lại còn là với ông trùm ma tuý Alan Sean.

  Bạch Hiền có chút không ngờ, Tiểu Điệp trước giờ đều giữ thân, chuyện các bông hoa ở quán mình đôi lúc có "giao dịch" với các ông lớn, Bạch Hiền đều biết. Bất quá đó đều là khi họ đã rời khỏi đây, tới địa điểm đã trao đổi với nhau trước đó, tuy thế trường hợp như vậy cũng không nhiều. Tiểu Điệp là số còn lại hoàn toàn không hề dính vào bất cứ một "giao dịch" nào cả, nhan sắc Tiểu Điệp có thể coi là sáng giá nhất quán, nhưng trước giờ vẫn luôn từ chối khách có ý.

  Bác Hà lại nhíu mày, oán hận nói :
- Cô ta cùng Alan Sean xảy ra quan hệ ở phòng VIP (phòng rượu riêng). Ngoài ý muốn còn phát hiện Alan Sean ý đồ thông qua cô ta phân phối ma tuý cho khách lớn Hoàng Cung.
- Ông nói gì? Còn có chuyện đó?
- Ông chủ ngài nghe tôi nói tiếp, chỉ là chưa kịp phân phối. Hàng đều đã đóng gói thì Đại uý không biết bằng cách nào đó lại phát hiện chuyện này. Kết cục hôm đó, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng. Tôi cũng phải mất chút sức mới giải quyết êm xuôi.

  Bạch Hiền ý vị thâm trường, từ từ nghiền ngẫm chuyện này. Hoàng Cung trước giờ luôn trong sạch, bất ngờ dính phải một chốt đỏ của Cục sẽ rất khó lấy lại uy tín, hơn nữa lần này còn lại chính tay Tân Đại uý bắt tại trận. Không cần kể thêm cũng biết chuyện hôm đó ầm ĩ như thế nào. Thảo nào hôm nay quán của cậu lại thưa thớt hơn mọi ngày.

  Alan Sean là ông trùm lớn ở California, đến đây chỉ để tham khảo đương nhiên không biết nguyên tắc hoạt động của Hoàng Cung, gặp rắc rối như vậy sẽ phần nào không vừa lòng Bạch Hiền. Hơn nữa, Tiểu Điệp..

- Bác Hà, bác nói xem. Tiểu Điệp là như thế nào mà làm vậy?
- Cái này tôi cũng không biết. Tiểu Điệp sau đêm đó liền tự tử.
  Bạch Hiền cũng không ngạc nhiên, xem ra Tiểu Điệp là bị giật dây mới dẫn đến hành động này. Nói tự tử? Không bằng nói là giết người diệt khẩu. Cái chết của Tiểu Điệp, đã cắt đứt manh mối duy nhất dẫn đến kẻ phía sau.

  Không thể trách Bạch Hiền nghi ngờ, mà là mọi chuyện xảy ra như được vạch sẵn đường đi nước bước. Đầu tiên là hành động của Đại uý, sau đó là sự phản lệnh của Tiểu Điệp và cuối cùng là bác Hà..

  Bạch Hiền như vô tình nhìn lướt qua bác Hà, trên mặt ông hằn lên nét già nua, đôi mắt trải đời không giấu được tinh quang hiện hữu. Bắt gặp ánh mắt như có như không của Bạch Hiền bác Hà cũng không bị lung lay, thẳng thừng nhìn lại đáp trả.

  Bác Hà lúc này từ trong bì giấy trên bàn lấy ra một tờ hợp đồng, là hợp đồng gia hạn thời gian hợp tác trao đổi mua bán với nhà vườn D chuyên cung cấp cây cảnh các loại cho Hoàng Cung. Bác Hà dõng dạc nói :
- Chuyện này không có gì to tát bất quá vẫn là cần ông chủ Biện đánh dấu qua.
  Bạch Hiền nhìn cũng không nhìn bản hợp đồng giá trị thấp đẹt kia, cậu thư thả từ trong túi áo rút ra một vật. Ngay khi bác Hà nghĩ đó sẽ là con dấu đỏ của Biện Bạch Hiền nhưng không, cậu là rút ra một cây bút.

  Động tác nhanh nhẹn kí vào hợp đồng, kí xong liền giao lại tờ giấy cho bác Hà :
- Tôi không có mang con dấu ở đây. Kí tên hẳn là được đi?
  Bác Hà khuôn mặt thoáng qua nét gượng gạo gật đầu, không mấy hài lòng cất tờ hợp đồng đi.

  Bạch Hiền nhận ra điểm này liền cười cười, nụ cười lần đầu bác Hà theo cậu lâu như vậy lại không nghĩ ra cậu đã nhìn thấu chuyện gì. Bạch Hiền chỉ cười không nói, hai tay đan chéo đặt lên đùi, không nhìn bác Hà thản nhiên nói :
- Bác đi xuống đi, sau này có gì thì gọi liền cho tôi. Chuyện lớn như vậy lại để mình bác đứng ra giải quyết, thiệt thòi cho bác rồi.
- Không có đâu ông chủ. Đây là bổn phận mà.
- Gửi lời hỏi thăm của tôi đến A Tĩnh, tranh thủ về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây tôi sẽ lo.

  Bác Hà nở nụ cười, đáy mắt hiện lên nét chân chim không qua dấu hiệu của thời gian. Nhìn bóng dáng ông bác rời khỏi căn phòng, Bạch Hiền nghiêm mặt đứng dậy đi vài vòng xung quanh căn phòng lớn. Sau đó bình thản ngồi lại xuống ghế, Bạch Hiền như có điều suy nghĩ.

  Tại Hưởng bị các tỷ tỷ trêu chọc, quấy rầy mãi cuối cùng cũng đành bỏ cuộc đi tìm baba, hơn nữa là ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi của đại ngu ngốc ở nhà. Nhớ lại cuộc điện thoại Tại Hưởng chỉ thấy khoé miệng co rúm.
  "Dì Hoa? Dì gọi có chuyện gì sao?"
  Trong điện thoại là giọng nói tông trầm nhưng lại có chút xuẩn manh.
  "Alo, Tiểu Tại a."
  "PXL?"
  "Là mình, cậu có thể trả vợ cho mình được không a? Mình rất đói bụng nhưng vợ và cậu không có nhà, mình không thể ăn được."
  "Ông chú, mau ăn đi. Để baba biết chú còn chưa chịu ăn cơm sẽ có chuyện lớn đó."
"Tiểu Tại, cậu về ăn với mình đi. Vợ nữa."
"Haiss, con sẽ đi nói baba."

Các tỷ tỷ như cá gặp nước, bản tính hóng hớt dâng cao, liền túm tụm chặn lại Biện Tại Hưởng.
- Nè tiểu soái, nói chuyện với ai đó a? Vừa nghe nói liền thấy ngờ ngợ nha. Ông chủ có tình nhân sao? Lại còn là nam? PXL? PXL là ai ?
Biện Tại Hưởng liếc nhìn mọi người một vòng, lạnh lùng nói :
- Các mĩ nhân, chuyện này vẫn là không bàn tới đi. Các tỷ xinh đẹp nhất vẫn là lúc không thọc mạch chuyện người khác, hơn nữa người đó còn là ông chủ mình.

Biện Tại Hưởng đi tìm baba mình, trên đường liền đụng phải bác Hà đang sắc mặt không được tốt rời đi.
- Bác Hà? Baba con ở phòng nào nhỉ?
- A cậu chủ, ông chủ ở phòng trên. Ngài hẳn là đang đợi cậu.
  Tại Hưởng hơi ngớ ra nhìn bác Hà, rất nhanh lấy lại tinh thần ồ lên một tiếng đầy ý vị :
- Ồ, vậy con đi trước.
  Bác Hà gật đầu lướt qua Tại Hưởng bước nhanh đi :
- Tạm biệt cậu.

  Như cảm nhận được tia sắc lạnh bắn đến phía sau gáy mình, bác Hà quay phắt người lại bắt gặp hình ảnh Tại Hưởng vẫn chưa có rời đi, cặp mắt y đúc với Biện Bạch Hiền đang chằm chằm nhìn mình. Bác Hà không hiểu sao liền có chút chột dạ :
- Cậu chủ? Còn có việc sao?
  Tại Hưởng lắc đầu xoay người bước đi, một câu cũng không nói với bác Hà.

  Đến lúc đụng mặt baba mình ở hành lang, Tại Hưởng liền như mèo thấy mỡ mà chạy tới ôm chầm lấy, Bạch Hiền mỉm cười ôm cậu nhóc lên, nụ cười so với khi nãy có phần ấm áp hơn. Tại Hưởng gác cằm lên bờ vai của baba, cười cười nói nói.
- Khi nãy con gặp bác Hà. Bác ấy lạ lạ.
  Bạch Hiền không tắt nụ cười, bước đi từ tốn :
- Lạ? Nói baba nghe xem.
- Bác ấy chưa bao giờ gọi con là cậu chủ cả. Toàn gọi là tiểu tổ tông thôi vậy mà hôm nay cư nhiên cung kính gọi cậu chủ a, hảo quái lạ.

  Bạch Hiền trong mắt như có gì đó sáng lên. Quả nhiên, cậu nghĩ không sai.

***Nhà của ông chủ Biện***
Hai ba con đi vào nhà, không ngoài ý muốn nhìn thấy Phác Xán Liệt đang chán nản nằm nhoài ở phòng ăn. Hắn vừa thấy hai người liền toét miệng cười, hớn hở lao đến. Biện Tại Hưởng dự came chẳng lành, ngay lập tức nhanh chân chạy lên lầu :
- Baba, hảo đón tiếp.

Nhóc con vừa dứt lời chạy đi cũng là lúc Phác Xán Liệt thân hình cao ngất dang rộng hai tay bổ nhào vào Bạch Hiền, còn ôm lấy cậu cọ qua cọ lại.
- Vợ a~
Bạch Hiền như đã quen với kiểu xưng hô mất mặt này của hắn, chỉ gật đầu đưa tay lên vỗ tấm lưng rộng lớn của đối phương :
- Được rồi. Sao không ăn cơm trước đi. Về sau tôi có việc ra ngoài thì không cần phải đợi.
- Xuỳ, không thích.

Biện Bạch Hiền miệng không cười nhưng cả khuôn mặt đều vui vẻ hiếm thấy. Cả hai vừa tách ra liền bắt gặp Biện Tại Hưởng đeo một balo to tướng sau lưng, hướng hai người nói lớn :
- Con sẽ vào bệnh viện chơi với Chí Mẫn, sẵn mang cho nhóc đó một ít đồ đạc.
Biện Bạch Hiền nhớ tới Độ Khánh Thù anh em của cậu phát sốt đêm qua cậu vừa tới thăm vào sáng nay thì tình hình đã đỡ căng thẳng hơn rất nhiều rồi, bất quá Chí Mẫn lại một mực muốn ở cạnh Khánh Thù cậu có nói cỡ nào thằng bé cũng không đồng ý về nhà nghỉ.

- Hảo, con đi đi. Có chuyện gì không ổn thì gọi cho ba.
- Được, chú tai to con đi đây. Đừng nhớ con quá mà khóc đó hắc hắc.
- A Tiểu Tại đi đâu a? Khi nào về?
Biện Tại Hưởng ôm chặt quai cặp, vẫy vẫy tay :
- Trễ nhất là tối mai, tạm biệt mọi người!!!

Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt ăn cơm, biệt thự không hề nhỏ tuy chỉ có hai người nhưng tuyệt đối không trống vắng. Biện Bạch Hiền lẳng lặng nhìn nam nhân ngồi cạnh mình, khi ăn cơm hoàn toàn không lộ ra vẻ si ngốc, ngược lại còn chút cứng rắn lạnh lùng.

"Xán Liệt, tôi vì anh. Đối đầu với cả Phác gia có phải việc đúng đắn không đây?"

***Tập đoàn Ngô Hoàng***
Ngô Diệc Phàm luôn có thói quen qua đêm ở công ty, hắn vẫn rất ít khi về biệt thự. Đêm nay cũng không ngoại lệ, bình thường những việc "chơi hoa ghẹo nguyệt" hắn đều sẽ làm từ sớm, sau đó sẽ vứt người ở giường mà trở về phòng riêng ở công ty mà nghỉ ngơi hoặc giải quyết đống công việc còn giang dở.

Hắn từ nhỏ lớn lên trong đại gia tộc, bị chà đạp không bằng cặn bã rác rưởi, nhẫn nhịn nửa đời người liền leo được cái vị trí mà ai cũng mong ước. Hắn bề ngoài chính là cao ngạo, lãnh khốc, không từ thủ đoạn, có thù tất báo, gian xảo quỷ quyệt, ai gặp cũng muốn tránh.

Trên đời này nếu ai hỏi chuyện hắn hối hận nhất, hắn có lẽ sẽ xem xét mà trả lời.
Chuyện thứ nhất, là đã trở nên vô tình.
Chuyện thứ hai, cũng là cuối cùng. Là để thất lạc em trai của hắn, người thân duy nhất của Ngô Diệc Phàm còn tồn tại trên cõi đời này...

Ngô Diệc Phàm đang cố vào mộng, nhiều đêm thức trắng làm hắn có chút suy nhược nên hôm nay liền phá lệ vào giường sớm hơn mọi ngày. Giường ngủ kingsize, ga giường đều bao phủ một màu xám nặng nề. Hắn chợp mắt, hi vọng sẽ ngủ được.

Nhưng không,..

Trong mộng hắn gặp một giấc mơ không mấy an hảo. Giấc mộng đêm nào hắn cũng thấy, trong mơ mẹ hắn một thân đầy máu, đôi mắt đỏ long sòng sọc, cả khuôn mặt thối rữa đến ghê tởm đang cố vươn bàn tay xương xẩu bùn đất tùm lấy cổ chân hắn, Ngô Diệc Phàm trong mơ vẫn còn là một thằng nhóc không cao đến cửa sổ luôn miệng tu tu khóc lớn, nhóc con cố sức vùng lên bỏ chạy nhưng không được.
Cả người như bị một lực đạo mạnh mẽ ghìm lại, hắn còn nghe mẹ mình gào lớn :
- Đi cùng ta, đi cùng ta. Urghhh!!!!! Không được sống tiếp, không được sống tiếp.

Ngô Diệc Phàm lúc này bất ngờ nghe thấy tiếng gọi thất thanh từ một người khác, người này luôn miệng gọi tên hắn, Ngô Diệc Phàm choàng tỉnh sau khi nghe thấy tiếng cửa mở "Ầm"

Lao đến bên giường hắn là Trương Nghệ Hưng. Ngô Diệc Phàm nội tâm à lên một tiếng, nam nhân chết tiệt mình muốn cưới đây mà.

Trương Nghệ Hưng hốt hoảng nhìn chằm chằm Ngô Diệc Phàm, miệng không ngừng hỏi :
- Này, Ngô tổng không sao chứ? Tôi gọi mãi anh không mở cửa, còn nghe anh trong này la khóc rất lớn đành thất lễ tông cửa vào. Anh ổn chưa? Ác mộng?
Ngô Diệc Phàm bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, nhận lấy một mảng ướt đẫm cả chiếc gối lớn cũng bị thấm ướt. Ngô Diệc Phàm có cảm giác mất mặt như mình vừa tè dầm bị bảo mẫu bắt được.

Trương Nghệ Hưng thấy hắn mãi không lên tiếng mà sắc mặt ngày càng kém đi, còn tưởng hắn sợ hãi quá mà không thốt nên lời. Quan tâm đưa tay sờ trán hắn, lại đưa tay kia tự sờ lấy trán mình, cảm nhận nhiệt độ hai bên không chênh lệch lắm. Còn chưa dời tay đã bị một bàn tay khác bắt lấy, Ngô Diệc Phàm dứt khoát đem tay của Nghệ Hưng nắm chặt lấy.
  Giọng nói không có nửa điểm bị kinh hãi :
- Đừng sờ loạn. Sao em lại có mặt ở đây? Vụ mảnh đất ở khu Hoằng Hải?

Trương Nghệ Hưng như ngộ ra, bắt đầu nói với người trên giường, trịnh trọng gật đầu :
- Đúng là vậy. Anh cũng biết mảnh đất đó rất có tiềm năng, nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng nên đích thân gặp mặt để cảm tạ. Không nghĩ đến sớm như vậy vừa tới thì anh ngủ ở phòng riêng, còn la lớn như thế nữa.
Ngô Diệc Phàm cười cười, sắc mặt mãi vẫn chưa tốt lên nên nụ cười lúc này có chút nhợt nhạt. Trương Nghệ Hưng quan sát thấy hắn không còn gì bất thường, quyết định rời đi :
- Ngô tổng đã không có việc, vậy tôi xin phép về trước. Chuyện cảm tạ vẫn là đợi sắp xếp tôi mời anh đi ăn tối.
- Em đã đến đây rồi thì giúp tôi làm mấy việc đi. Ăn tối gì đó không cần cũng được.
- ?...
- Lấy cho tôi một ly vang đỏ, bên ngoài có.

Trương Nghệ Hưng hơi nhíu mày, đứng dậy ra ngoài, Ngô Diệc Phàm không biết cậu có thấy không mà hắn nghe tiếng cậu lọ mọ lục đục ngoài đó một chập. Đến lúc Nghệ Hưng xuất hiện, trên tay không phải ly vang mà là một cốc Camomille (Trà hoa cúc).

Ngô Diệc Phàm không khó nhận ra vì thực sự mùi thơm của trà rất dễ chịu, hắn vừa ngửi liền biết. Trương Nghệ Hưng nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn, bình tĩnh nói :
- Tôi biết rượu vang đỏ có tác dụng thúc đẩy giấc ngủ, nhưng dù gì vẫn là rượu uống quen sẽ không tốt. Thấy có nguyên liệu nên làm camomille cho anh, ở nhà không ngủ được tôi vẫn thường pha uống, tác dụng rất tốt. Anh thử xem.
Ngô Diệc Phàm nhận lấy tách trà, mùi thơm có chút không cưỡng lại được. Hắn uống một ngụm lớn, vị trà không khó uống ngược lại còn ngon miệng, vị rất thanh.

Trương Nghệ Hưng nhìn hắn uống trà, nhận ra hắn không khó uống, lại nghĩ đến cáo từ ra về :
- Không còn gì nữa thì tôi về đây.
Ngô Diệc Phàm nhìn thẳng cậu, ánh mắt đen mục như kìm hãm Nghệ Hưng vào đấy. Ngô Diệc Phàm là một nam nhân điển trai, từng đường nét gương mặt như điêu khắc, cả người toát lên khí tức bức người, làm người khác không kiềm được mà đem lòng phục tùng.
- Nếu bây giờ tôi nói em ở lại đêm nay...Em vẫn sẽ về đúng không?
Trương Nghệ Hưng không cần nghĩ liền nói, bộ dạng không có nửa điểm đắn đo :
- Anh hẳn là biết câu trả lời. Chuyện gì ra chuyện đó, tôi sẽ không ngủ cùng anh.
- Chỉ đơn giản, nằm cạnh tôi và ngủ tới sáng thôi. Cũng không được?

Trương Nghệ Hưng lần đầu nhìn thấy sự nhượng bộ trong lời nói của Ngô Diệc Phàm. Bất quá cũng không lay động được cậu.
- Ngô tổng, đừng làm tôi khó xử.
Ngô Diệc Phàm thở dài, hắn không kiêng nể nhướn người qua cạnh Nghệ Hưng, dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ như không. Trương Nghệ Hưng vô thức cảm nhận được mùi hoa cúc nhàn nhạt toả ra từ nụ hôn trên trán mình.
- Được rồi, em về đi. Đi đường cẩn thận, em còn nợ tôi bữa tối.

Trương Nghệ Hưng thầm mắng Ngô Diệc Phàm tính toán, khi nãy rõ ràng đã nói không cần đãi bữa tối, hừ. Cậu rời khỏi căn phòng, Ngô Diệc Phàm cũng không ngăn cản, lẳng lặng nhìn bóng lưng nhỏ gầy rời đi, lại nhìn đến tách trà hoa cúc trên bàn trong lòng không biết là tư vị gì mà cười nhẹ một tiếng.
"Nam nhân như Trương Nghệ Hưng, có thể buông tay được sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net