Chương 48: Đập nhau với gã người Ấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một tuần chuẩn bị, cuối cùng nguồn tin của Tùng cũng phát hiện một kẻ mang quốc tịch Ấn Độ vừa nhập cảnh ở sân bay, trên đường đi phát ra rất nhiều tà khí. Hay tin Tùng liền vác hẳn cái ghế gấp ra quán nước đầu làng ngồi đợi hắn.

Tùng ngồi đó suốt cả ngày, sốt ruột cậu đành lôi điện thoại ra lướt facebook. Mặc dù tôi ngồi cùng cậu ta nhưng trong tôi vẫn dấy lên cảm giác lo sợ thứ gì đó. Đến giữa chiều thì Tùng nhận được tin là nhóm tình báo đã mất dấu gã ở Hà Nội, nếu đi từ dưới đó thì cũng phải mất gần ba tiếng mới lên được làng tôi.

Trời tối dần, bà hàng nước cũng đã bắt đầu dọn hàng để đi về, cậu ta vẫn nẵm ngửa mặt lên trời, miệng vẫn nhai mấy miếng snack mua của bà bán nước. Tôi ăn cơm xong cũng lại ra đó ngồi, mấy hôm nay rất lạ, thông thường khi đêm xuống thì hồn ma đầy đường, hoặc chí ít cũng phái r tầm một hai con, nhưng bây giờ tôi có tìm mỏi mắt cũng không thấy bất kỳ con ma nào, tôi hỏi Tùng thì cậu ta chỉ nói.

-“Các hồn ma cũng có tư duy như con người, thậm chí theo vài phương diện thì họ hoàn toàn nổi trội hơn, chính vì thế họ đánh hơi được mùi tà khí bốc ra kể từ khi gã Ấn Độ kia đến, chính mùi đó khiến họ thấy nguy hiểm nên hầu hết đã đi chỗ khác hoặc về vong giới.”

Tôi nghe vậy cũng không nói gì nữa. Gần chín giờ, ở vùng quê nên người ta thường rất hay ngủ sớm, giờ này gần như không còn ai ngoài đường nữa cả, cũng phần vì từ sáng Tùng đã dặn mọi người rằng buổi tối có nghe thấy bất cứ tiếng gì cũng không được ra ngoài. Ngồi đêm mới biết đêm dài, cậu ta có chiếc điện thoại để mà giết thời gian, tôi chả có gì làm ngoài việc cứ ngồi đó mà tập cảm nhận ma lực, bước đầu tiên của việc làm pháp sư. Mấy hôm trước khi sang phòng trọ của Tùng để hỏi về cách làm phép thì cậu ta không có nhà, tôi đành phải nhờ Cáo Con chỉ cho tôi, và giờ thì tôi đang ngồi đây và “tưởng tượng” như mấy ông đầu óc bất bình thường.

Tập chán chê thì tôi lại quay ra ngắm sao, ngắm trăng, nhưng khổ nỗi trời mây đên kéo khắp trời, chả nổi một tia sáng. Không có trăng sao tôi đành quay ra ngắm cảnh, nhưng tôi lại thất vọng tập hai khi nhận ra xung quanh tôi sương mù bắt đầu kéo đến, không khí bắt đầu trở lạnh.

-“Quái lạ, đang giữa hè thì lấy đâu ra sương mù?”

Khí lạnh bắt đầu làm tôi hơi run run, cặp mắt vẫn tiếp tục đảo quanh như để xua đi bớt cái lạnh, nhưng chợt tôi giật mình khi nhận ra một cái bóng đang tiến về phía mình. Tôi vội quay qua vổ vào vai Tùng thì nhận ra cậu ta đã cau mày nhìn về hướng cái bóng đó rồi.

Cái bóng dần lại gần, hiện ra bên kia làn sương là cái gã mà tôi đã gặp lần trước, hắn vẫn ăn mặc quần áo là lượt, trên mặt hắn gần như không có sự hiện diện của cảm xúc, một gương mặt có thể nói là đẹp trai nhưng lạnh tanh như xác chết.

-“Mày chắc là tên thầy pháp đã “xử” vợ tao đúng không? Đừng hiểu lầm, tao chỉ đến đây để lấy lại thứ thuộc về tao mà thôi. Mày biết nó mà đúng chứ, cái bào thai mà tao đã tạo ra ấy. Tao chỉ cần nó thôi, việc mày làm với vợ tao, tao không quan tâm đâu.”

Gã ta bắt chợt hỏi Tùng, tôi nhận ra trên gương mặt cậu ta cũng không hề có cái thứ gọi là cảm xúc đó, một gương mặt vô hồn, ánh mắt toát lên sự khinh thường.

-“Xin lỗi nhưng chắc mày biết GoW chứ hả, tao nhận lệnh của cấp trên để bắt mày. Việc mày đến đây làm gì tao không quan tâm, còn cái bào thai đó, xin lỗi nhưng tao hỏa táng nó rồi.”

Tôi có thể thấy rõ trên mặt gã thầy Ấn kia từng nếp nhăn trên chán bắt đầu xô lại. Hắn lại tiếp tục hỏi lại.

-“Tao nói lại, mày nên giao cái bào thai đó ra đây, bằng không tao sẽ đưa mày đi gặp tổ tiên đấy. Mày không biết mày đang đối đầu với ai đâu.”

-“Ồ, vậy cho hỏi tao đang đối đầu với ai vậy, thằng này kiến thức hạn hẹp nên không biết.”

Giờ thì tôi biết chắn rằng tôi đã sai khi nói tên người Ấn không có cảm xúc, hắn ta trợn trừng đôi mắt lên mà thét.

-“TAO LÀ TAJIMA, BẬC THẦY BÙA CHÚ, TAO SẼ GIẾT MÀY!!!”

Với mỗi tiếng hét, hắn liền vung tay phi đến chỗ Tùng những cái phi tiêu nhỏ, tức thì cậu ta liền rút từ sau lưng ra hai con kukri mà đánh bật những mũi dao của hắn. Gã người Ấn điên tiết tiếp tục phi ra những mũi dao con, Tùng cứ tiếp tục hạ thấp người mà lao đến, tay trái cầm ngược, tay phải cầm xuôi dao cứ thuận đà mà đánh bật những mũi phi tiêu sang hai bên. Gã Tajima bắt đầu thấy nguy hiểm, hắn liền búng người ra sau giữ khoảng cách, liền sau đó hắn lôi ra từ trong túi một bó kim, những cây kim phải to ngang cái đũa. Hắn ném lên trời, để những cây kin liên tục cắm xuống đất, khiến Tùng không thể đỡ được mà phải lùi lại, trong thoáng chốc hắn bắt quyết niệm chú, từ đằng sau xuất hiện vô số những vong quỷ, bọn chúng cứ xuất hiện ngày một đông, Tùng bị chúng bao vây mà tả xung hữu đột, bây giờ tôi mới nhận ra là Tùng đã nhét vào túi tôi một lá bùa từ lúc nào, có lẽ nhờ nó mà bọn quỷ không đánh hơi thấy tôi.

Cứ một chém của Tùng là một con quỷ biến mất, nhưng thay vào đó lại là hai con quỷ xuất hiện thay thế, tình thế ruồi bu này thì đến cao thủ cũng bó tay. Cậu ta liền đột phá vòng vây mà lùi lại, trong thoáng chốc tôi thấy cậu ta lôi từ trong túi ra ba lá bùa, hai lá cậu cuốn quanh chuôi hai con kukri, còn lá còn lại cậu để nó lên mặt đất, gã Ấn thấy vậy liền xua quân lao đến hòng cản Tùng lại, nhưng chưa kịp thì từ bên dưới lớp đất bắt đầu chồi lên vô số những đạo quân âm binh tay thương tay khiên. Chúng xếp đội hình quy củ hơn hẳn đống tạp nham của gã Ấn Độ. Tuy vậy khi đám vong quỷ kia lao đến, hàng phòng thủ của Tùng cũng phải rất chật vật mới có thể giữ được thế cân bằng, tôi thấy vài con quỷ chỉ với một cú táp cũng đã đánh bay được hàng chục âm binh, nhưng cứ một mất thì lại có một thay thế.

Trong thế bí, gã Ấn Độ rút ra một con dao, hắn cứa đứt tay của mình, máu hắn chảy ra nhưng trông có vẻ hắn không hề tiếc của, thuận tay hắn vung mạnh cánh tay khiến máu hắn văng khắp nơi, những giọt máu dính lên nhưng cây kim trên mặt đất thì chúng bắt đầu phát ra những luồng sáng mờ ảo, không tỏa nhưng lại sáng một cách ma mị. Từng mũi kim bắt đầu chuyển động, hắn dùng tay điều khiển khiến chúng đồng loạt bay lên khỏi mặt đất mà phi thẳng đến chỗ Tùng. Vài tên âm binh lao lên cản lại nhưng đều bị những mui kim đâm thủng cơ thể mà biến mất, trong thoáng chốc Tùng phải liền vung hai cây kukri lên để gạt những mũi kim đó ra xung quanh. Nhưng có vẻ số cậu ta hơi nhọ khi những mũi kim bị đánh văng ra liền quay ngược lại quỹ đạo mà nhắm vào những điểm yếu trong lớp phòng thủ của Tùng mà phóng đến.

Ánh kim lóe sáng phía cuối đuôi mắt khiến Tùng giật mình, cậu liền xoay người để chặn những mũi kim đó lại nhưng dường như không kịp, hai mũi đã găm thẳng vào sườn cậu ta, trong khoảnh khắc cậu ta bị hụt đà mà gục xuống, thừa cơ hội, gã Ấn Độ liền điều khiển những mũi kim đó phóng tới, nhắm thẳng đầu cậu mà lao xuống. Bất thình lình từ phía bụi tre một cái bóng trắng lao qua, nó gặt phăng những mũi kim đi mà không hề dính chút tổn thương nào. Thân hình đó với những đường cong hoàn mỹ, nhưng đặc biệt vẫn là mái tóc trắng cùng bốn chiếc đuôi trắng màu tuyết xõa ra xung quanh, cô ta làm tôi nhớ đến giấc mô hôm đó.

-“Tôi mới đi có chút mà cậu chủ đã bị thương rồi, có lẽ để duy trì cái “xích” đó cũng khá mệt nhỉ? Vậy tôi tham gia được chứ, cậu chủ Tùng?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net