Chương 63: Khoảng lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng vẫn diễn ra như thường lệ khi Tùng thức dậy với bốn cái đuôi của Cáo Con nằm trong quần mình. Tiếng ngáy của Tử Hoàng to đến nỗi khiến cậu gần như mất ngủ cả đêm, được mỗi Cáo Con cụp được đôi tai xuống để làm lớp cách âm. Nhẹ nhàng kéo những chiếc đuôi ra khỏi quần mình, Tùng mệt mỏi ra khỏi giường, cậu lặng lẽ đánh răng rử mặt rồi xuống nhà bếp.

Đã lâu cậu mới xuống đây, cảm giác thật thân thương khi cậu chợt nhớ đến những chiếc bánh mà mẹ cậu làm khi bà còn sống. Bước xuống cầu thang, cậu bắt gặp một nhân viên lao công, có lẽ cậu đã bỏ qua ông ta nếu không chú ý đến điếu thuốc mà ông ta ngậm trên miệng.

-Này ông… Hình như ông bác là nhân viên mới phải không?

Tùng gọi giật ông ta lại. Ánh mắt của kẻ già lõi đời khiến cho những người trẻ như cậu không thể nào nhìn ra được ý định của ông ta.

-Ờ, đúng rồi. Tôi mới vào đây làm từ hôm qua, có gì không cậu chủ?

-Ờ cũng không có gì. Chỉ là trong này cấm hút thuốc.

Vừa nói cậu vừa chỉ tay vào điếu thuốc lá, ông lao công thấy vậy cũng giật mình, vội dập điếu thuốc vào thùng rác. Dứt lời cả hai cùng quay lưng vào nhau mà bước đi, được mươi bước, Tùng ngoái lại nhìn theo bóng dáng mà hình như cậu đã gặp ở đâu rồi mà không nhớ, từ đằng sau đôi mắt sắc lẹm của một kẻ nguy hiểm đang kéo về phía đuôi mắt như chuẩn bị sẵn sàng cho thứ gì đó.

Tùng quay gót bước đi cố gạt những gì cậu vừa làm ra khỏi đầu. Xuống nhà bếp, cậu thấy những chiếc bánh mỳ mà cậu vẫn hay ăn ngoài những quán vỉa hè, ngạc nhiên là một lẽ vì trong nhà này làm gì có ai tự dưng lại đi làm bánh mỳ pate. Nó như một bản năng khiến cậu hoài nghi thứ gì bên trong những chiếc bánh đó, cậu lại gần cố gắng quan sát thành phần cấu tạo của nó. Trông thì bình thường nhưng ai mà biết bên trong có gì, cố gắng không để mùi hương nóng hổi của nó làm mù con mắt, cậu lôi ra một cái kính bát quái. Chiếu chiếc kính vào giỏ bánh, cậu dùng một đồng xu úp vào mặt gương trên cái kính, rồi từ từ đưa nó lại gần giỏ bánh. Một luồng ánh sáng phát ra từ chiếc kính đi xuyên qua đồng xu mà chiếu vào ổ bánh.

-Này chú làm cái gì thế?

-Anh hai, anh làm cái gì thế?

Tùng giật mình quay người lại thì thấy Tử Hoàng cùng Thanh Nhi đang đứng sau lưng cậu, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kính bát quái.

-Ơ, không có gì. Anh chỉ đang kiểm tra xem giỏ bánh này có gì bất thường không ấy mà.

-Bất thường? Em làm bánh thì có gì bất thường?

-À, anh lo sợ liệu bên trong có độ… Hả, khoan. Em làm bánh mỳ?

Tùng giật mình hỏi lại, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.

-Vâng, anh Tử Hoàng hôm qua dậy em là. Anh ấy nói anh rất thích loại bánh này nên em đã học làm cho anh ăn. Có vấn đề gì ạ?

-À, không có gì. Chỉ là anh thấy lạ là sao nó lại xuất hiện ở đây thôi ấy mà.

-Thôi, chú ăn đi. Tấm lòng của em nó cả đấy, cố mà hốc để còn mà béo lên, anh thấy chú gầy quá đấy.

Tử Hoàng vừa nhai vừa nói, miệng nhồm nhoàm trông đến bất lịch sự. Tùng chỉ còn biết thở dài mà ngồi xuống bàn. Cầm cái bánh trên tay, dù gì thì cậu thấy nó cũng khá ngon, Tử Hoàng không chê thì cậu ăn được, vậy là cậu cho nó vào miệng mà cắn lấy một miếng.

-Anh thấy thế nào? Được không?

Thanh Nhi mắt sáng lên khi thấy Tùng cắn miếng đầu tiên.

-Ừm, cũng ngon đấy.Mới học có một ngày mà đã thế này rồi, sau này thằng em rể anh chắn sướng lắm.

-Em chỉ làm cho mình anh ăn thôi đấy, ai em cũng không cho đâu.

Nghe vậy, Tử Hoàng từ đâu chui vào.

-Thế sao em lại cho anh ăn, thế tức là anh làm em rể của Tùng được hả?

-Không, anh là thầy của em, là trường hợp đặc biệt, thế thôi.

Thấy Thanh Nhi vui vẻ thế này cậu cũng mừng, ít ra em ấy không như cậu vào những năm trước khi anh trai của hai đứa ra đi, lúc đó Tùng đã suýt nữa tự kỷ nếu không có Thanh Nhi bên cạnh. Giờ đây có lẽ tương lai của em gái là mục tiêu lớn nhất đời Tùng.

Giải quyết được cái bụng buổi sáng thì cũng chỉ quanh đi quẩn lại trong những bức tường, khắp nơi trong khuôn viên gia tộc chỗ nào chỗ nấy đều thấy có mặt của tộc nhân làm nhiệm vụ canh gác, bảo vệ, độ bảo mật hơn cả trại quân đội. Công việc của Tùng cũng chỉ có sáng đọc thêm sách về các loại bùa, trưa luyện họa bùa, chiều luyện thể lực, đôi lúc cũng chán cậu lại bảo Cáo Con ra solo với mình nhưng lần nào lần nấy cậu đều thua một cách bách nhục. Từ khi ông nội Tùng có thể đi lại được, việc của Tử Hoàng cũng giảm đi nhiều, ngày ngày cậu ta chỉ có xem phim, lướt face với ăn vặt. Rảnh rỗi sinh nông nổi, cậu ta nhiều lần đã đi thách đấu nhiều tộc nhân trong họ nhưng chả ai đánh nổi cậu ta, thế là ai gặp cũng tránh như tránh tà. Chính vì thế khi thấy Tùng với Cáo Con “cọ sát”, Tử Hoàng cũng nổi máu đòi “cân hai”, thế là thành kèo.

Tử Hoàng đứng giữa sân, tay trái để sau lưng, tay phải giơ thành quyền thủ về đằng trước, hạ thấp trọng tâm. Tùng và Cáo Con cũng vào thế, một lôi ra hai con kukri, một thì vào trạng thái chiến đấu dù không mọc đuôi.

-Rồi, cả hai vào đi. Yên tâm là tôi chỉ đứng yên một chỗ và chỉ dùng một tay, à không cả dùng “xích thế giới” luôn, ok chưa.

-Tự tin ghê, liệu có “bước qua” không thế?

Tùng lên tiếng khiêu khích. Hoàng chỉ đáp trả.

-Cứ lên đi rồi biết, ngứa lắm rồi đây.

Tùng liền cau mày, đưa thân người về trước, trong khoảng khắc cậu ta liền phi về phía Tử Hoàng, hai tay giơ sang hai bên cùng hai chiều mũi dao đối nghịch nhau. Chỉ với một cái gạt tay, Tử Hoàng đã đánh bật được tay phải của Tùng, nhanh chóng trụ một chân rồi lựa theo đà mà gã áo da tạo ra, tay trái của Tùng hướng thẳng về cánh phải của Hoàng mà đâm tới. Cú đánh hơi hiểm khiến Hoàng chỉ kịp né người ra sau, dù đã qua hai đòn mà cậu ta vẫn bình yên, Tùng liền lập tức đưa chân tạo thêm đà mà quay người một vòng, chân phải làm một cú kick back khiến Tử Hoàng phải nghiêng đầu cùng dùng tay phải đỡ lấy. Tùng ba lần đều không thể đánh trúng khiến khoảng cách giữa cậu và Hoàng bị rút ngắn, nhân cơ hội đó khiến tên áo da liền dùng bả vai đập mạnh vào người Tùng khiến cậu bị văng ra xa.

-Rất mạnh, nhưng tớ mạnh hơn nhiều. Nào cô gái, lượt cô rồi kìa.

Nghe vậy Cáo Con cũng không ngại nữa mà lao lên lập tức. Với lợi thế tốc độ cùng khả năng luồn lách, tấn công chớp nhoáng khiến Tử Hoàng hoàn toàn không dám la là nếu không là cậu sẽ phải di chuyển ngay. Như thường lệ, Cáo Con liền tung một cú móc xuống vai trái của Hoàng, nhưng với phản xạ của mình thì lập tức áo da đã đánh bật được tay Cáo Con ra. Bị hụt, Cáo Con cúi người luồn ra sau lưng Tử Hoàng, bị dính góc chết, cậu ta liền nhanh chóng trụ chân mà quay người lại, nhưng ngay lúc đó Cáo Con đã tóm được chân cao cảu Hoàng khiến cậu ta mất thăng bằng. Trong khoảnh khắc Cáo Con dùng tay kia móc thẳng vào bụng, vì bị ngược khiến Hoàng rơi vào thế khóa, rốt cục cậu ta cũng phải nhấc chân trụ lên mà quay một vong trên không khiến Cáo Con phải ngưng tấn công mà lùi lại.

-Thật không thể tin nổi. Tôi lại bị một cô gái đánh bại, thật nhục quá.

Tử Hoàng đáp chân xuống đất, miệng không ngừng kêu than.

Cáo Con cũng chỉ biết ngán ngẩm cái thằng chỉ biết ăn với nằm này. Dù rằng không muốn nhưng cô phải công nhận rằng nếu Hoàng đánh bằng cả hai tay thì cô đã không có cửa thắng, nhưng dù gì đấu là đấu, không thể phủ nhận được việc là cậu ta đã thua.

*****

Trong lúc đó, một không gian tối tăm, ẩm thấp, một bóng hình cùng với cây chổi đang lọ mọ vẽ một thứ gì đó lên nền nhà.

-Cũng xong hết rồi, đủ sáu cái. Vừa kịp lúc tìm chỗ trốn, hy vọng là bà ta làm đúng theo kế hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net