Chương 80: Nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất một ngày để Tùng cùng Sydesmo tới biên giới phía bắc, con đường tách ra từ quốc lộ nằm lọt thỏm trong những cánh rừng. Đã gần tiếng kể từ khi cậu bước xuống xe khách để đặt chân lên đất Lạng Sơn này, nghe gã phụ xe nói thì cần phải đi bộ vài phút mới tới được thị trấn gần nhất, vậy mà đã gần tiếng rồi mà cậu vẫn chưa thấy tăm hơi cái bản làng nào. Trước khi bước xuống xe tay phụ xe cũng đã cảnh báo trước rằng gần như toàn bộ thị trấn ở đây đều nằm trong sự quản lý của những băng nhóm buôn lậu hàng lạnh từ Trung Quốc.

Trời cũng không phụ lòng người khi sau một tiếng cuốc bộ cùng đống hành trang thì cậu cũng đã nhìn thấy dấu hiệu của nền văn minh. Phía trước hai bên đường là một khu dân cư cỡ vừa, không quá nhỏ cũng chẳng quá to, cậu chắc mẩm rằng đây là khu giao hàng của mấy tay buôn lậu.

Vừa đi cậu vừa đảo mắt cảnh giác xung quanh, theo kinh nghiệm của những tay anh chị mà cậu có biết thì đến những nơi trung gian như này thì chỉ cần mình không làm gì quá chớn thì họ cũng không làm gì mình. Tùng cùng Sydesmo ghé vào một căn nhà treo biển cho thuê trọ gần đó hỏi, gần như Tùng phải rùng mình vì độ gân guốc của khuôn mặt đứng sau cánh cửa, gã đàn ông bặm trợn đứng nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng thì tay to con kia mới lên tiếng.

-Thuê trọ hả?

-A, dạ vâng, bọn em tới đây để thuệ trọ du lịch à. Anh có phòng nào trống có thể cho “vợ chồng” em thuê được không ạ.

Tùng xun xoe, hai mắt híp tịt vào mà “thần điêu”, nghe vậy gã to con liền khoát tay cho hai người vào nhà. Gã dẫn hai người vào một phòng phía đằng sau, trông nó khá sạch sẽ so với vẻ bề ngoài thô kệch của mình. Sau khi đưa chìa khóa và thu tiền, gã to con nói.

-Tao chẳng giấu tụi mày, đây là khu của bọn buôn lậu. Tao biết bọn mày chả phải du lịch cái mẹ gì, tao cũng không cần biết chúng mày làm gì ở đây, nhưng nếu đụng vào đám cửu vạn thì coi trừng, bọn nó sẽ xé xác chúng mày ra đấy.

Tùng vâng dạ rồi đóng cửa. Cả hai sắp đồ ra để nghỉ sau một ngày ngồi lỳ trên xe, giờ cái họ cần là chiếc giường. Tùng vứt toẹt cái ba lô vào góc tường, liền lập tức ngã ngửa lên giường mà vươn vai. Cái cảm giác mệt mỏi rồi được ngả lưng ra giường là cái cảm giác sướng nhất trần đời theo cảm nhận của Tùng, giờ cậu mới để ý rằng căn phòng này cũng được thiết kế khá đầy đủ với phòng tắm, bếp và cửa sổ hướng ra phía bìa rừng, có vẻ ngay từ lúc xây chủ nhà đã xác định sẫn là để cho thuê trọ rồi, hoặc là “bãi đáp” cho các tay anh chị khu này giải trí mỗi đêm.

Đang lim dim con mắt thì Tùng nghe thấy tiếng cạch cửa, nhỏm dậy nhìn thì ngay hai quả “bộc phá” đâm thẳng vào mắt, nó cứ đung đưa trước mặt làm cậu đứng hình, có vẻ như hồn cậu đã về với cõi niết bàn rồi.

-Đậu xanh, chẳng phải tôi đã bảo là đi tắm lúc đi ra thì quấn cái khăn vào hộ tôi, đã nói bao nhiêu lần rồi, cô không nhớ được à?

-Xin lỗi, tôi quên mang khăn nên ra đây lấy này.

-Ôi thần linh ơi, thế này thì khác éo gì nhau. Tôi xin cô, mặc cái áo vào nhanh nhanh hộ tôi cái.

Tùng gắt lên rồi nằm xuống quay lưng về phía Sydesmo, cô gái đứng nhìn Tùng rồi lặng lẽ lục túi hành lý để lấy bộ quần áo. Tùng đang nhắm mắt thì chiếc giường bỗng rung lên, sau đó là một thứ gì đó nóng, tròn, mềm, ẩm áp vào lưng cậu, chẳng cần đoán cũng biết đó là cái gì. Tùng nóng mặt, cậu đâu ngờ rằng cô ta lại mặc nguyên chiếc áo sơ mi trắng dài đến tận đầu gối, vài giọt nước đọng lại trên làn da làm trong lớp áo dính sát vào cơ thể khiến thân hình của Sydesmo khúc nào ra khúc nấy.

-Này, hình như anh thấy tôi xấu xí lắm hả?

-Gì, cô lại nghĩ linh tinh gì đấy.

-Thì anh nói xem, tại sao cứ lúc thấy tôi khỏa thân anh lại cáu loạn lên? Hay vì tôi không được quyến rũ?

-Chẳng phải tôi nói rồi à, cô mà cứ phô ra như vậy là tôi đè ngửa cô ra thật đấy.

Sydesmo nghe vậy cười khúc khích, Tùng thật sự bó tay với cô ta, có lẽ cô ta cũng chỉ muốn trêu cậu thôi.

-Tôi cứ còn nghĩ anh nói đùa cơ, cơ mà thật sự anh thấy tôi quyến rũ thật à.

-Thế cô nghĩ tôi là loại thích chém gió à?

-Ừ, tôi còn nghĩ anh thích “thần điêu” lắm cơ.

Ngay lập tức Tùng quay người lại, lật ngửa Sydesmo ra, hai tay cô gái bị đè chặt bởi tay Tùng, cậu ta chống hai tay nhìn xuống khuôn mặt cô gái, hai mắt cau lại.

-Vậy cô có cần tôi chứng minh tôi là kẻ ghét nói dối không?

Sydesmo lúc này mới thấy lúng túng, khuôn mặt đỏ lên khiến Tùng thấy rạo rực, thằng em gào lên liên tục. Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau, Sydemso mới lấy lại được bình tĩnh, hai mắt ánh lên vẻ cứng rắn.

-Vậy anh chứng minh đi. Tôi không nghĩ là anh có gan đó.

-Ồ, vậy sao. Vậy thôi, thích thì tôi chiều.

Nói rồi Tùng xé phăng chiếc áo sơ mi trên người Sydesmo, cô gái thấy vậy cũng hốt hoảng, nhưng sau vài giây thì cũng gần như xuôi theo dòng nước. Sydesmo thật sự không nghĩ Tùng làm thật mặc dù cô cũng chuẩn bị cho tình huống này rồi.

Tùng lúc này hiện lên như một con thú, hai tay nắm bóp hai quả đào cùng với màn khóa môi mà đến Sydesmo cũng không ngờ cậu ta lại như trở thành một con người khác nhanh như vậy. Tùng cùng thằng em liên tục tấn công phía dưới khiến cô gái rướn cong lưng mình, cậu ta vần không hề dừng lại, càng ngày càng nhanh. Các angeloid có thiết kế và bộ gen giống người đến 97% nên việc cấu tạo cũng gần như tương đồng, vì lẽ đó mà cũng có thể coi Sydesmo là một xử nữ, nhưng từ giờ thì không. Cậu ta biết Sydesmo còn trinh, nên về sau cậu cũng đã nhẹ nhàng hơn, từ từ đung đưa, cậu đã gần như đã lấy lại lý trí. Cả hai quấn lấy nhau tới gần ba tiếng, Tùng đã quá mệt nên đã lập tức chìm vào giấc ngủ cùng với Sydemso bên cạnh.

Cậu mở mắt với cái lưng đau như đi “xúc than”, Tùng lúc này mới nhìn sang bên cạnh, Sydesmo đang nằm với khuôn mặt thiên thần, giờ cậu ta mới nhớ lại những gì vài tiếng trước mình làm. Thực sự cậu không thể ngờ được mình lại có phút mềm yếu để phần “con” bộc phát như vậy, cậu ngồi dậy mà hai tay vuốt mặt như để bình tĩnh lại.

-Anh hối hận à?

Tùng nhìn sang, Sydesmo đã tỉnh dậy, đôi mắt nhìn cậu đầy vẻ trìu mến.

-À, không. Chỉ là tôi… Tôi xin lỗi, lúc đó tôi không kiểm soát được. Bệnh “thiếu hơi phụ nữ kinh niên” ấy mà.

Sydesmo bật cười, cô không nghĩ rằng Tùng lại có thể đùa được trong lúc này.

-Tôi chỉ đùa thôi, nào ngờ anh làm thật. Nhưng cũng không sao, lần đầu của tôi trao cho một người như anh tôi cũng không thấy tiếc. Anh yên tâm, các Angeloid trước khi được đưa vào hoạt động đều bị triệt sản rồi.

-Xin lỗi. Ý tôi không phải chuyện đó. Chỉ là tôi thấy có lỗi với cô.

-Thì tôi đã nói là không sao mà. Được gặp anh trong những năm tháng tôi còn sống đã là hạnh phúc của đời tôi rồi. Tôi chỉ hy vọng là sau này khi không còn tôi bên cạnh thì anh cũng đừng quên tôi là được, cứ coi như những gì vừa xảy ra là một kỷ niệm đẹp giữa hai ta đi.

Sydesmo nói vậy Tùng cũng không nói gì hơn nữa, trong thâm tâm cậu, Sydesmo giờ đây như đã trở thành gì đó quan trọng với cậu. Nhưng đời ai biết được tương lai, cậu chỉ có thể hy vọng rằng cô ấy sẽ không gặp bất cứ chuyện gì sau này nữa, cậu không muốn thấy một cô gái sinh ra cho chiến tranh chết trong vô nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net