Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– – –
Eyeless Jack không hiểu rằng hắn và cậu-hai gã sát nhân thô kệch cùng máu tanh còn đầy trên tay, vì sao giờ đây lại đứng trước cửa hàng tiện lợi làm trò như thể tình nhân như thế.

Ban đầu, Eyeless chỉ nghĩ đơn thuần rằng hắn phải ngăn Jeff rút con dao từ trong túi áo của mình ra-hắn không muốn cậu đụng đến cô gái kia. Nên cách nhanh nhất chính là giữ tay của cậu lại để ngăn chuyện tiếp theo có thể xảy đến. Vậy nhưng Jeff lại thẫn thờ suy nghĩ một điều gì đó và rồi xoay tay lại nắm lấy bàn tay của hắn khi hắn vẫn còn chưa kịp định thần. Tay Jeff lạnh như băng, khẽ run nhẹ và trắng bệch một cách nổi bật trong ánh đèn chập chờn tối của đường phố một đêm muộn mưa dài. Để rồi Eyeless Jack bỗng nhiên tự bật ra một câu hỏi trong tâm trí: "Nãy giờ, cậu ấy lạnh lắm sao?".

Trái ngược với Jeff, ngay từ khi còn nhỏ, Eyeless Jack đã có một đôi bàn tay rất ấm. Vào mùa hè tay của hắn hay bị đổ mồ hôi một cách khó chịu, nhưng đến mùa đông thì nó lại trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Mẹ hắn hay cầm lấy tay của hắn khi cả hai mẹ con cùng ngồi trước chiếc lò sưởi nhỏ đã cũ kỹ rồi dặn dò :"Tay con nóng như thế này, nhất định phải giữ lấy nó để sưởi ấm cho những người mà con yêu thương."

Kể từ khi mẹ mất, hắn đã không còn chạm lấy bàn tay của bất kì ai nữa.

Tiếng còi hú của xe cảnh sát vang vọng tới kéo Eyeless Jack ra khỏi vùng kí ức. Jeff và hắn chẳng ai cần bảo ai thêm điều gì mà tự động chạy thục mạng trước khi bị lũ cảnh sát dòm ngó tới bởi "trông có vẻ khả nghi". Vì vốn dĩ hình truy nã của cả hai cũng đã bị niêm yết ở khắp các hang cùng ngõ hẻm rồi, mà dây với bọn cảnh sát thì tốn thời gian lắm.

Khi đã chạy được một quãng khá xa rồi, Jeff dừng lại và chống tay vào tường thở gấp để lấy lại hơi ổn định. Vốn dĩ ngay từ khi còn chưa trở thành kẻ như hiện tại, cơ thể của Jeff cũng đã luôn ốm yếu và bệnh tật thường xuyên rồi. Chưa kể cậu đã dầm mưa từ chiều cho đến giờ và đi lang thang khắp nơi nữa, Jeff tự cười bản thân khi thầm nghĩ rằng, không chừng mình sẽ lại trở thành Jeff-yếu-ớt nằm lăn ra vì bệnh như ngày trước mất thôi.

- Có gì vui sao?

Jeff ngẩng đầu lên, Eyeless Jack vẫn ở lại đây.

- Không có gì, ta chỉ buồn cười khi nghĩ rằng ta có thể sẽ bị cảm lạnh thôi.

- Cảm lạnh là điều mà mọi người bình thường đều có thể bị, không tránh khỏi được.

- Này, ta không phải "người bình thường" đâu!

Jeff bật cười lần nữa mang theo một câu đùa, và lần này, chẳng hiểu vì sao mà Eyeless Jack đã bật cười lại theo cậu. Có lẽ là vì dù sao hôm nay cũng có đồ lót dạ, có lẽ là vì hồi nãy chạy thoát được khỏi đám cảnh sát, cũng có lẽ là vì cậu-vì Jeff mà thôi. Hắn chẳng rõ, nhưng hắn biết mình đang vui, cho dù đó là vì lý do chết dẫm nào đi nữa.

Jeff ngưng cười lại, cậu cúi đầu, vai co lại và luồn cả hai tay vào túi chiếc áo hoodie trắng. Sao cột đèn lại nghiêng qua nghiêng lại nhỉ?

- Ngươi lạnh sao?

Eyeless Jack hỏi khẽ khi thấy Jeff đang co rúm cả người lại một góc. Ban nãy hắn đã thấy tay của Jeff lạnh như thế nào, và rồi giờ đây khi nhìn cậu như thế lại khiến trong lòng hắn mang một cảm giác kì lạ hơn.

Hôm nay có thật nhiều thứ lạ lẫm, chúng bắt đầu khiến Eyeless Jack lười phải nghĩ về.

- Ngươi có sao kh...-Eyeless chưa kịp hỏi dứt lời thì Jeff đã lăn xuống bên bức tường kia. Hắn hoảng hốt chạm vào tay cậu, lúc này nó còn lạnh hơn cả vừa nãy nữa. Không còn cách nào khác, cậu đành kéo Jeff dậy và để Jeff tựa lên vai mình, dìu cậu đi tới một cầu thang nhỏ của ngôi nhà gần đó rồi từ từ chậm rãi ngồi xuống.

- Ngươi bị cảm lạnh rồi, ta đã bảo mà.

- Không sao, cứ mặc xác ta đến sáng là khỏi.

Eyeless Jack thở dài.

- Ngươi có thường xuyên như thế này không?

Jeff khẽ gật đầu. Cậu vẫn đang nghiêng mình tựa lên vai của Eyeless Jack, mặc dù không muốn tỏ ra yếu ớt nhưng xung quanh mắt cậu cái gì cũng đã nghiêng qua ngả lại, và nếu như không có điểm tựa nào cả, cậu sẽ lại ngã nhào xuống đất lần nữa mất.

Cả hai rơi vào thinh lặng. Mưa vẫn xối xả, đường phố chẳng có lấy một thanh âm nào khác ngoài tiếng ào ào của gió và cơn bão dai dẳng. Khi đầu óc bắt đầu trở nên mơ hồ đi, Jeff bỗng cảm nhận thấy bàn tay của mình như đang được sưởi ấm dần từng chút, từng chút một. Cảm giác dễ chịu quá, và ấm áp vô cùng. Thậm chí còn mềm mại và ấm áp hơn cả đôi găng tay ngày xưa của cậu nữa.

Eyeless Jack quay đầu đi nhìn về phía phố xá tối đen như mực, ở trong bàn tay hắn, có một khối băng đang dần tan ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net