Tập 1 - Chương 5: Gặp lại bạn cũ và Đi mua sắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phố mua sắm như thế này.

Trái lại với em, cô gái đứng cạnh tôi đây thì lại im lặng một cách lạ kì.

“Ưm… Aoi-chan? Cậu có ổn không vậy?”

“A? … Ừ, mình không sao…”

Lúc này, chúng tôi đang di chuyển trên một con phố đông đúc. Đường phố lát bởi những tảng đá nối tiếp được xử lí cho nhẵn bề mặt. Những tòa nhà to lớn xây bao lấy bức tường lâu đài Hoàng cung.Tuy nhiên, công trình làm tôi ấn tượng nhất vẫn là “Hội mạo hiểm”- với tổng quy mô không thua kém Cung điện là bao. Tôi thật sự muốn đến đó thử một lần nếu có thể, nhưng những hiệp sĩ đã nói “Phải tránh xa rắc rối hết mức có thể” nên đành cho qua ý định đó vậy.

Aoi thì trông có vẻ không ổn lắm từ khi chúng tôi ra ngoài. Mà cũng phải, dường như cô ấy khá là sợ người lạ… Nhớ lại thì, không phải lần đầu chúng tôi gặp nhau cũng thế sao? Dù ngại, nhưng Aoi vẫn bắt chuyện với tôi chỉ vì thấy tôi cô đơn…

Nghĩ đến việc tôi đã làm một cô gái tốt như thế phải sốc tới hai lần… phải sớm kiểm điểm lại bản thân thôi.

“Rei-chan?”

“Huh? A-“

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ bên cạnh. Aoi đang đứng trước một cửa hàng quần áo và gọi tôi trong khi thể hiện vẻ mặt khó hiểu.

“Chuyện gì thế?”

“…. Gì sao? Không phải cậu nói là muốn mua một ít thường phục sao…”

“Ơ…”

Nhớ lại thì… hình như tôi có nói thế thật…

“Thật là… Dù cho cậu đã nhờ tớ nhắc, thế mà chính cậu lại không nhớ sao.”

Thở ra một hơi ngắn, Aoi cười nhạt trong khi trách móc. Vì cô ấy đã cười, tôi có thể coi như đó là một dấu hiệu rằng cô ấy đã tha thứ cho tôi không?

Được thế thì thật tốt…

“Xin lỗi… tớ tới ngay đây.”

Nắm cổ áo của Lilia để ngăn cô bé đi lung tung, tôi mỉm cười và tiến vào bên trong cửa hàng, mặc kệ cô nhóc phía sau có la hét hay giãy dụa đến thế nào. Bên trong, Aoi cùng với người bán hàng đã chờ sẵn, và họ cùng mỉm cười khi thấy chúng tôi bước vào.

Eh…

“Được rồi, giờ thì cùng chọn món mà cậu thích nhất nào.”

“Không…”

Aoi reo lên vui vẻ trước khi nắm tay và kéo tôi vào trong.

Tuy thế, tôi vừa mới nhận ra đây đáng lẽ không phải là nơi tôi nên vào…

“Rei, ta muốn vào. Chọn đồ cho ta đi.”

Lilia tỏ ra rất hứng thú với nơi này, điều đó buộc tôi- bảo vệ tạm thời cho cô bé, cũng phải vào theo. Thế nhưng, như tôi đã nói.Nơi này không phải chỗ mà tôi nên có mặt.

Ý tôi là…

NÓ CHẲNG PHẢI CỬA HÀNG ĐỒ LÓT SAOOOOOOOOO???

“T-Tớ đi ra đây.”

“Eh? Gì vậy?”

Khi tôi nhanh chóng quay người và tiến về cửa ra vào, Lilia lập tức nắm lấy gấu áo tôi và kéo ngược lại. Chỉ cần như thế, và tôi không thể tiến thêm một bước nào nữa. Rốt cục chỉ số sức mạnh của cô công chúa này là bao nhiêu vậy???

“Bỏ ra, Lilia. Đây không phải chỗ mà anh nên vào. Hai người để anh đứng ngoài đợi là được rồi mà.”

“Không. Ta muốn ngươi chọn đồ cho ta cơ! Mau vào đây.”

“Này, cô bé? Dù sao cũng đã vào đây rồi, tại sao chưa thử bộ nào hết mà đã đi ra chứ? Nhìn cô bé dễ thương thế này, hẳn là sẽ rất đẹp nếu mặc thử bộ này đấy.”

Trong lúc tôi đang giằng co với Lilia, bà chủ tiệm mang tới một bộ đồ lót nữ màu trắng với kiểu thiết kế viền ren khá dễ thương, cùng với một lời giới thiệu trên nụ cười đon đả. Trông qua mẫu thiết kế thì nó không khác nhiều so với đồ lót ở thế giới hiện đại (Là do main giặt đồ cho em gái, đừng hiểu lầm nha *cười đểu*); tuy nhiên nhìn vào những đường may tỉ mỉ này, đối với một thế giới nơi không tồn tại máy móc may công nghiệp, nó hẳn đã được làm thủ công rất công phu…

Á, không ổn. Mình suýt nữa đã bị cuốn vào rồi. Trong thoáng chốc, mình thực sự đã nghĩ nó dễ thương mới chết. Đáng lẽ mình cần phải đính chín-

“Được rồi, đi nào.”

“A!”

Trong một chút không tập trung, tôi đã nơi lỏng bàn tay đang giữ chặt lấy mép bàn của mình. Và vì thế, Lilia đã chớp cơ hội kéo tôi đi một mạch vào bên trong.

“AAAA!!! Khôngggggggggggggggggg-“

Tôi thấy được cả hiệu ứng âm thanh u ám bám trên tiếng hét của chính mình…

Tôi muốn về nhà…

“Rei! Bộ này thế nào? Ta mặc bộ này có đẹp không?”

Giờ thì, bạn biết tôi đang làm gì không? Vì rốt cuộc cũng bị kéo vào và không cách nào chạy được, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài bỏ cuộc và cố gắng tránh xa cái phòng thay đồ. Mà do vào mà chẳng mua gì cũng kì, rốt cục tôi mua vài món đồ lót nam và ít vải cùng kim chỉ. Khi tôi hỏi về đồ nam, cả chủ cửa hàng và Aoi đều nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho sinh vật ngoài hành tinh… bộ tôi nói gì lạ lắm sao?

Với lại, rắc rối không chỉ dừng lại ở việc mua đồ…

“Rei! Ngươi thích cái nào? Cái màu đen hay cái màu trắng?”

Mặc dù tôi đã cố không nhìn, nhưng Lilia lại một mực bắt tôi phải chọn đồ lót cho con bé. Nếu tôi không làm, thì nó sẽ mặc thử độc bộ đồ lót và lượn qua lại trước mặt tôi như hiện giờ đây… Mà như thế có ổn không vậy? Nhóc là công chúa đấy, không phải sao?

“Rei!! Đã bảo là quay sang đây!!”

*Crack*

Ể…

A…

“Áááááááá-“

Tôi gần như khóc thét. Cái cổ của tôi đã bị xoay 90 độ một cách đột ngột bằng vũ lực. Cảm giác gần như là nó sắp rời ra vậy.

Ngắn gọn là, đau khủng khiếp.

“Lilia-sama, ngài làm gì vậy? Sao lại bạo lực như thế chứ?”

Có lẽ vì nghe thấy tiếng hét của tôi, Aoi nhanh chóng chạy ra và triển khai phép Hồi phục trong khi trách móc Lilia. À, giờ mới để ý, nhưng cô ấy nói chuyện với Lilia thực sự rất lễ phép nhỉ? Không lẽ chỉ có tôi là nói chuyện một cách bình thường sao?

“Rei-chan có sao không vậy? Còn đau không?”

“À, mình ổn r- Phụt!!”

Khi cơn đau ở cổ đã biến mất, tôi gượng cười trong khi cố ngồi dậy. Tuy nhiên ngay sau đó, đập vào mắt tôi lại là cặp cam nhỏ của Aoi khuất sau một lớp vải trắng được cắt viền đỏ. Đó không phải là cái chủ cửa hàng đã đưa cho chúng tôi sao?

A, có vẻ cô ấy đã nhận ra tôi đang nhìn rồi. Thậm chí sau đó còn đưa tay lên và che ngực đầy ngượng ngùng…

“G-gì thế? Đừng nhìn chằm chằm thế chứ… Dù chúng ta cùng là con gái, nó vẫn khá ngượng…”

“Ugh…”

Mặc dù cô ấy nói thế, song tôi không thể rời mắt đi được dù có cố thế nào… Mà lại nói, vì cô ấy nhầm tôi là con gái, nên việc này có lẽ ổn, song nếu chuyện tôi là con trai bị lộ ra, chắc chắn tôi sẽ được nổi danh với cái tên ‘biến thái’. Nghĩ về nó, gánh nặng trên vai tôi lại tăng thêm một chút rồi. Tôi có cảm giác cái sự thật mình là con trai đang dần bị xóa bỏ khỏi xã hội…

“Này, đừng chỉ có nhìn Aoi chứ. Ngươi là nô lệ của ta cơ mà!”

“Ơ… Nô lệ?”

“Này, anh đồng ý với nhóc cái đấy bao giờ đấy? Mà leo xuống khỏi đầu anh coi. Cũng đừng có mà ôm đầu anh nữa! Nó chạm vào, nó chạm vào kìaaaaaaaaa!!!!”

Tôi cáu kỉnh túm lấy Lilia và quăng em ấy ra phía trước. Hiểu ý tôi, Aoi nhanh chóng đỡ lấy cô bé để ngăn em ngã xuống sàn một cách hoàn hảo. Một thiên đường được kiến tạo trước mắt tôi khi làn da trắng nõn của hai người cọ xát với nhau trong khi cả hai chỉ mặc độc một bộ đồ lót. Những đường cong khiêm tốn cùng cặp đùi căng lên dưới lớp tất đen của Aoi, phối với cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai nhưng không kém cuốn hút của Lilia, tạo thành một bức tranh về những thiên thầ-

*RẦM*

Vách tường nứt ra một vết nhỏ sau cú húc đầu bằng tất cả sức lực của tôi. Cảm giác như nó rung lên một chút, tiếp đến là cát bụi hòa chung với một thứ chất lỏng nào đó chảy dài trên vách. Một bảng thông báo trong suốt nhảy lên trước mắt tôi với nội dung: “Điểm Sức mạnh tăng 1, điểm Chịu đựng tăng 1”. Là một tính năng khác của ‘món quà của chúa’ sao?

“Aaa… Rei-chan, cậu làm gì vậy? Sao tự nhiên lại làm thế? Để tớ xem nào… [Hồi phục].”

“Tớ không sao… không đau đâu…”

Không đau thật… Dường như tôi mất cảm giác mất rồi…

Một dòng ánh sáng vàng nhạt tuôn ra từ tay Aoi, và chúng tiếp tục chảy vào vết thương trên trán tôi. Cảm giác đau dần tan biến, thay vào đó là sự dễ chịu lạ thường. Sự tỉnh táo suýt nữa thì tan biến của tôi được níu giữ lại một cách yếu ớt, rồi dần dần cũng minh mẫn trở lại.

“Rồi, cảm ơn cậu nhé. Vậy tớ ra ngoài trước đây…”

Có thể coi như cú vừa rồi là tôi cố tình để lấy cớ chuồn êm… Cứ ở đây thêm tí nữa thì chắc tôi tăng xông chết mất…

Ngay khi đó, tiếng thì thầm nhỏ bé như rót vào tai tôi lại vang vọng trong não.

(…chạy khỏi đây đi…)

Eh?

Lại là giọng nói kì lạ đó ư?

Ai vậy?Tới từ đâu?

-gigigigigi-

“Ah…”

Trong khi cố tìm ra nguồn phát ra tiếng nói, tôi va phải một người đàn ông khi bước ra khỏi cửa. Chiếc mũ trùm đầu rách nát của ông ta tuột ra, để lộ khuôn mặt méo mó lởm chởm những râu và sẹo của người đó.

“… Ông có sao không thế?”

Người này có gì đó rất kì lạ…

Hai tròng mắt của ông ta không nhìn bình thường. Dù ông ta đang nhìn tôi, cặp nhãn cầu lại xoay vòng liên tục và… hai bên mắt đảo vòng theo chiều ngược nhau. Dù như thế đã là kì quái, ông ta nhả đầy nước dãi trong khi phát ra tiếng cười đầy ghê tởm. Hơn nữa, ông ta không phản ứng lại kể cả khi tôi đụng ông ta, hay khi tôi hỏi thăm.

[Cảnh báo]

“Ơ?”

Kĩ năng cảm ứng hiện diện của tôi phản ứng mạnh cùng với việc kích hoạt giác quan thứ sáu lên mức cao nhất.Ngay lập tức, tôi hiểu được mình đang đối mặt với thứ gì qua cảm quan bằng bản năng của chính mình, và buộc phải xoay người chạy vào trong và cố gắng hét lên.

“Lilia, Aoi! Chạy đi!!”

Kĩ năng cảm ứng đưa ra cảnh báo mức độ 3. Ở mức độ này, thứ mà tôi đang đối mặt là…

“Ở đây có [QUỶ]!!!”

-Hết chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net