Tập 1 - Chương 6: Cái giá của sự chủ quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Một tiếng rít chói tai xuyên qua não bộ của tôi.

Gã đàn ông quay khuôn mặt méo mó được vá chằng chịt bởi sẹo sang phía tôi. Hắn gầm gừ gì đó trong khi chiếc cổ dần bẻ thành một góc vuông với vai, trông vô cùng kinh dị. Đôi mắt trắng dã gần như lồi ra bên ngoài hộp sọ đập vào mắt tôi.

(Gã này bị sao thế?)

Đôi mắt hắn xoáy sâu vào như muốn chọc thủng tim can kẻ đối diện. Cảm giác thật ghê tởm. Nhất là khi, cái ánh nhìn đó được phụ họa theo cùng những tiếng cười rít lên từ cổ họng.

Có gì đó không ổn.

“{Cảm ứng Nhiệt}.”

Kĩ năng Cảm ứng hiện diện của tôi là một hình thức khuếch đại khả năng của giác quan thứ sáu, qua đó nhận biết được những tồn tại xung quanh mình một cách đại khái. Nói cách khác, nó gia tăng cảm nhận giác quan. Tôi không biết nó có thực sự hoạt động hay không, nhưng ngay bây giờ, toàn bộ các tế bào trong cơ thể tôi đều đang hét lên muốn tôi chạy khỏi nơi này ngay lập tức.

Thậm chí còn không cần tới kĩ năng, sự nguy hiểm bất thường có thể được cảm nhận qua không khí.

Mặc dù biết thế, tôi gần như không thể di chuyển. Thứ duy nhất tôi có thể làm là lẩm bẩm vài thứ trong khi bước lùi ra phía sau.

Đồng thời với việc kích hoạt kĩ năng, tầm nhìn của tôi chuyển sang âm bản. Các đường nhiệt chạy dài trong không khí và biến ảo với màu sắc khác nhau.

“!!?”

Tuy nhiên, không có một vùng nhiệt nào hiển thị tại vị trí của lão già kia cả.

… Nói cách khác…

“Một xác chết?”

*Bam*

Trong khoảnh khắc tôi thốt ra câu đó, một khoảng không ngay sát tai tôi nổ tung. Chính xác thì, bởi tôi kịp thời nghiêng đầu sang một bên, con dao mà tôi tạo ra bằng Artifact đang lơ lửng trên không bị thổi bay đi với một vụ nổ nhỏ.

Ah.

Tôi gần như đã bị giết.

Thật kì lạ, tôi bình tĩnh hơn đã tưởng. Có lẽ trải nghiệm về cái chết một lần khiến cho tôi cảm thấy nó không còn đáng sợ như mình nghĩ. Thế nhưng, tôi vẫn sợ. Điều đó thôi thúc tôi chạy đi một cách hấp tấp.

Tại một góc mắt, tôi chợt thấy con ngươi trắng dã của lão già lóe sáng. Đòn tấn công tiếp theo xuất hiện, nó giống như một quả cầu ma thuật màu vàng lơ lửng trên không trung. Ngay khi tôi nhảy vào phía trong và chạy bằng tất cả những gì mình có, chúng đuổi theo sát nút và liên tục thổi bay quầy bán hàng cũng như những giá treo đồ phía sau tôi.

“Mọi người chạy đi! Ở đây có [Quỷ]!”

Tôi không nhớ tại sao mình hét lên. Có lẽ khi thấy Aoi và Lilia đang ngơ ngác ở góc cửa hàng, tôi muốn cảnh báo họ như một phản xạ.

“Agh…”

Tôi cảm nhận được gan bàn chân mình đang bị xé nát. Đồng thời, cảm giác như từng sở hữu một bàn chân biến mất khỏi não bộ của tôi

Đau. Nỗi đau như xé rời tâm trí tôi và quăng ra mỗi mảnh một nơi. Khó có thể nói tôi còn tỉnh táo được sau khi một phần của chân bị thổi bay, nhưng bằng cách nào đó tôi đã chịu đựng được mà không thét lên.

Thay vào đó, tôi cố quăng cả thân mình ra phía trước và đẩy hai cô gái ra khỏi cửa hàng qua cánh cửa kim loại vẫn còn để mở từ khi bà chủ quán chạy mất.

“CHẠY ĐI!!”

Tôi hét lên. Cánh cửa sắt đóng lại dễ dàng khi tôi dùng toàn bộ sức nặng cơ thể để đẩy nó. Mặc kệ tiếng của hai người họ gọi tôi bên kia cánh cửa, tôi dùng cả thân mình ghì chặt lấy tấm kim loại trong khi thở dốc nhìn vào kẻ mới bước vào từ cửa chính.

Bộ mặt méo mó của hắn đã chuyển sang một màu đen xám kì dị. Cái cổ bị bẻ ngoặt cùng với xương chọc ra bên ngoài, đôi mắt đỏ hung dữ xoáy sâu vào con mồi của nó- là tôi. Toàn bộ cơ thể nó đã bị bao bọc bởi một thứ lửa đen kì dị, kèm theo đó là lớp da đen nhánh ánh lên sắc kim loại. Nói là da thì không hẳn- nó giống như là vảy hơn.

“Haha… mày nhắm vào tao, đúng không?”

Tôi siết chặt lấy tấm Artifact trong tay mình.

Với một con quỷ, tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là cầm chân nó. Với khả năng chiến đấu bằng không cả về chỉ số lẫn kinh nghiệm, một sinh vật vượt trội khiến cho cả Đại hiệp sĩ cũng kiêng dè như một con Quỷ có thể dễ dàng thổi bay tôi chỉ với một cái phẩy tay. Trên thực tế, tránh được loạt đòn đầu tiên của nó mà chỉ mất chân phải là một sự may mắn không tưởng.

Vấn đề bây giờ chỉ là, tôi có thể cầm cự bao lâu trước khi biến thành một mớ bầy nhầy.

“Guaaaaaa!”

“Ha… thật ngu ngốc khi chơi bời vào thời điểm như thế này…”

Tôi nguyền rủa bản thân đã quá tự phụ.

Chỉ vì hai ngày vui chơi, tôi hoàn toàn đã quên mất lí do cả bọn được triệu hồi tới thế giới này để làm gì. Đây là thế giới nơi mà tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi những tưởng đã thấu được điều này, song lại hoàn toàn quên mất nó.

“Và giờ, đây là kết cục của mình, huh…”

Gã Hắc quỷ gầm lên trong khi tạo ra một quả cầu ánh sáng to bằng quả bóng. So sánh với quy mô của những đòn tấn công trước, có lẽ quy mô lần này đủ thổi bay một phần cửa hàng.

Tôi tạo ra hai con dao ngắn, nắm lấy và phóng nó đi một cách liều lĩnh. Nó chỉ là một hình thức vùng vẫy chống trả trong vô vọng. Tuy nhiên nếu không làm gì, thì tôi chết chắc.

(Nghĩ đi…)

Tôi tạo thêm một con dao nữa và giữ nó trong tay phải. Con Quỷ có vẻ như cũng đã sẵn sàng cho đòn tấn công cuối cùng.

“GUAAAAAA-“

“Cùng nhảy nào!”

Tôi quăng mình sang bên trái và lăn trên sàn để tránh phát đại bác trong thoáng chốc đồng thời ném con dao lại. Quả cầu sáng va chạm với miếng kim loại khi nó còn cách bức tường khoảng một mét, và giải phóng năng lượng tạo thành một vụ nổ siêu thanh với một khối năng lượng hình cầu liên tục tàn phá mọi thứ quanh nó. May mắn làm sao, sức công phá của nó nhỏ hơn nhiều so với tôi hình dung. Ít nhất, bức tường chưa bị phá hủy, và điều đó giúp tôi có thể an tâm rằng Lilia và Aoi đều chưa bị để ý tới.

Tuy thế, bởi tôi lăn sang bên với tư thế không tốt, cộng với cái chân gãy của tôi khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn hơn. Tôi có thể thấy con Quỷ đã tạo ra thêm 3 quả cầu sáng nữa. Cứ thế này, tôi không thể nào tránh đ-

(Nhảy đi!)

Bất chợt, giọng nói trong đầu tôi bùng phát mang treo một đống kĩ năng chiến đấu tràn vào não tôi khiến nó đau nhói lên. Cùng với nó, cơ thể tôi chuyển động theo mệnh lệnh, và dậm cái chân đáng lẽđã gãy xuống sàn mà bật ra phía trước.

“Eh?”

Chuyển động của tôi trở nên tự nhiên một cách kì lạ và giúp tôi một lần nữa né được phát bắn suýt nữa đã giết chết mình.

Eh? Không phải có gì đó kì lạ sao?

Ý tôi là, dù cơn đau không biến mất, nhưng chân tôi vẫn hoàn toàn lành lặn. Nó cứ như chưa từng bị thương chút nào. A, thế nhưng, tôi chẳng hề cảm nhận được gì khác từ bàn chân ấy ngoại trừ cảm giác đau đớn như muốn chết đi sống lại-

“Á!”

Chiếc ghế tôi dùng để tựa người bất chợt phát nổ và bị hất văng lên không trung. Con Quỷ quay sang nhìn tôi, thái độ thể hiện rõ sự hằn học khi không thể giết tôi một cách nhanh chóng.

Nghĩ lại thì, đây cũng không phải lúc để thắc mắc về chân với cẳng. Dù không biết tại sao, nhưng nó còn lành lặn không phải tốt sao? Ít ra thì, như thế này tiện hơn nhiều. Để thoát ra khỏi đây.

Tôi tạo ra hai con dao và nắm chặt chúng trong tay mình. Khẽ phát ra tiếng gầm nho nhỏ trong cổ họng, tôi cố dồn sức vào chân và chạy về phía trước trong tư thế cúi thấp người. Cơn đau buốt thấm vào xương tủy bùng lên từ chân trái, song tôi chịu đựng nó và nhảy lên trên bàn.

“Chết đi!!”

Hét lên để thu hút sự chú ý của nó, tôi ném ra hai con dao trên tay mình. Như dự đoán, đó chỉ là đòn tấn công vô ích khi một bị thổi tung với Quang đạn, cái còn lại cũng dễ dàng bị gạt ra chỉ với một cái hất tay của con quỷ.

Eh?

“GUAAAAA!”

Nối điên rồi.

Có vẻ nó bực mình khi bị tôi tấn công. A, quả đúng như trong sách đã ghi chép, hầu hết những con quỷ kí sinh đều thuộc loại tấn công phản ứng theo bản năng. Nếu chính xác như thế, hẳn là cơ hội thắng của tôi không phải số không. Ít nhất, với chỗ Quang đạn của nó, tôi cũng có thể ít nhiều đối phó…!?

Khi tôi định công kích một lần nữa, đột nhiên con quỷ thở ra một làn sương đen mỏng. Chúng hòa quyện với chỗ khói đen đang rỉ ra từ các khe hở của lớp vảy trên người hắn, và lơ lửng bọc lấy con quỷ vào bên trong nó. Tôi không rõ nó là gì, nhưng trông cũng thật nguy hiểm.

“Gruuuuu…!!”

Trong tình huống này, tôi nên chạy đi thì hơn… phải không nhỉ?

“WOA!!!”

Tôi la lên và nhảy khỏi bàn. Cái chân đau cản trở chuyển động đôi chút, nhưng việc di chuyển bằng cách nhảy cũng giúp tôi xoay sở phần nào. Những vụ nổ siêu nhiệt liên tục xảy ra sau lưng tôi mỗi lần di chuyển, hàng đống những con dao tôi tạo ra làm vật thí mạng thi nhau bị nghiền nát ngay khi vừa xuất hiện. Những viên thuốc phục hồi ma lực cứ tọng vào miệng tôi liên tục như nhai kẹo, song cũng chỉ cầm cự được vài giây trước khi toàn bộ Ma lực đều cạn kiệt cho việc sử dụng Artifact. Nói gì thì nói, cứ dây dưa thế này cũng không ổn chút nào.

“…”

Nên dứt điểm càng sớm càng tốt.

Nuốt thêm một viên thuốc phục hồi, tôi tạo ra bốn con dao nữa và giữ một nửa số chúng trên không bằng liên kết ma lực. Mặc dù nói vậy, tôi không thể bắn chúng giống như G*lgamesh hay Em*ya được, mà đơn giản chỉ cố định chúng trên không như một vũ khí dự phòng thuận tiện.

“GUAAAAAAA”

Con quỷ gầm lên và bắt đầu xả đạn. Tôi tiếp tục tránh chúng bằng cách nhảy, song, lần này tôi nhảy thẳng về phía nó trong khi trượt người sát mặt đất, mặc cho những phát bắn siêu nhiệt đốt cháy lưng mình.

Như tôi dự đoán, khi nó bắn ra cầu ánh sáng, lớp sương đen bao quanh sẽ biến mất. Như vậy, cơ hội duy nhất của tôi là lúc này.

“Chết này!”

Mặc dù chẳng cần phải hét lên, nhưng tôi thích làm thế.

Hai con dao lướt đi bị phá hủy với hai vụ nổ. Tôi nhanh chóng đổi sang lưỡi dao còn lại đang lơ lửng sau lưng đoạn dậm mạnh chân nhảy lên cao. Con Quỷ phản ứng lại với hành động đó, nhanh chóng ngửa lên định thổi bay tôi cùng cái trần nhà.

Chết tiệt! Không kịp sao?

“Ahhhhhhh-“

“GRAAAAA-“

Hai tiếng hét như hòa quyện vào nhau.

Tôi hét lên bằng tất cả sức lực của mình. Con dao nắm chặt trong tay như trở nên trơn tuột. Cố siết chặt lấy nó, tôi dồn cả trọng lượng vào tấm kim loại không mấy sắc bén và đâm thẳng vào mắt con quỷ. Chỉ tích tắc sau đó, nó rú lên đau đớn và nhả ra Sương đen.

Ah chết tiệt. Tôi không tinh đến trường hợp này.

“Guaahhh?!”

Một tiếng kêu ngớ ngẩn phát ra khi tôi rơi thẳng vào giữa đám sương đó. Vào khoảnh khắc con dao của tôi cắm được vào mắt con Quỷ, nó cũng lập tức tan ra thành kim loại lỏng. Đó cũng là một điều vượt ngoài dự tính, nhưng trên hết phải kể đến tình trạng của tôi.

Tôi trúng đòn rồi.

“Gu?!? AAAA-“

Tiếng hét của tôi trở nên the thé do cổ họng cũng bị độc công kích. Nó thực kinh khủng và làm tôi cảm thấy ghê tởm.

“Kua? Ha- aaa…”

Tôi gần như nôn ra.

Toàn bộ bề mặt cơ thể của tôi cũng như bên trong đang bị tàn phá nặng nề. Chất độc sương này giống như một loại độc ăn mòn, có lẽ vậy. Hơn thế, có vẻ tôi đã hít phải một ít.

“Aaa- Ư!”

Không được dừng lại.

Tôi dậm chân xuống mặt đất. Bất kể sự đau đớn tàn phá cơ thể ra sao, mục tiêu duy nhất của tôi bây giờ là sống sót. Nếu cứ đứng đây, chẳng mấy chốc tôi sẽ bị phân rã tới chết.

Tôi lao đến con quỷ từ khoảng cách 1m. Đầu tôi mụ mị và tầm nhìn mờ đi, song tôi vẫn thấy được mục tiêu của mình.

Con quỷ bối rối  trở người khi tôi lao tới. Có vẻ Kim loại chảy ra đã tàn phá một bên mắt của nó. Tuy không nằm trong dự tính, nhưng nó là điều tốt.

3

Tôi dậm mạnh chân và cúi người xuống. Mặc dù cảm nhận được phân nửa mái tóc của mình đã bị thổi bay với mùi cháy khét, nhưng tôi không còn thời gian để tâm đến.

2

Tôi trượt trên sàn nhà bóng mịn song đầy những vụn gỗ. Một con dao sắt xuất hiện trước mặt tôi, và tôi dùng răng cắn chặt lấy cán của nó.

1

Tôi trượt qua khe hở giữa hai chân con Quỷ một cách thuận lợi, đồng thời dùng răng để cắm con dao vào cổ chân nó và xé rách phần cơ chằng. Dù nó không mấy tác dụng khi Quỷ có khả năng hồi phục nhanh, nhưng nó có thể câu giờ một chút.

“Guaaaa!!!”

Bỏ mặc tiếng gầm của con quỷ lại phía sau, tôi chống tay đứng dậy trước khi hoàn thành cú trượt. Độc ăn mòn gần như làm như toàn bộ da thịt tôi mục ra, cộng với cú trượt vừa nãy đã rạch ra vô số vết thương trên người tôi, cũng như quần áo đã hoàn toàn bị xé nát.

“Ah!”

Khi để ý thấy con quỷ đang quay sang phía mình, tôi gần như vô thức chộp lấy cái váy ngắn nằm mắc bên cửa, đồng thời kích hoạt ‘Ẩn thân’ và lao ra ngoài.

[Mở khóa kĩ năng {Blood Poison}]

[{Blood Poison}- Lv2

Acid Fog

Blood Explore

————————-

Tôi đã nhìn thấy địa ngục.

Những xác chết la liệt khắp nơi trên dường phố. Máu đỏ trang trí cho mặt đường đơn điệu, hòa cùng với những ngọn lửa bùng lên nhảy múa khắp các dãy phố.

Tôi đã nhìn thấy địa ngục…

Những con quỷ y như con tôi gặp trong cửa hàng đi lang thang khắp các dãy phố, và tàn phá mọi thứ chúng nhìn thấy. Quân đội chiến đấu với chúng đầy vất vả với cái đội hình co cụm thảm thương, dẫn đến việc mất cả đống người cho một con quỷ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại xảy ra như thế này.

Chỉ mới có hai ngày từ khi chúng tôi tới thế giới này. Việc cả một quân đoàn quỷ xuất hiện trong thị trấn, không phải là quá sớm sao? Ngay cả Đại pháp sư cũng đã nói là phải gần một năm nữa, Quỷ tộc mới tiến hành chiến đấu.

Tôi nhìn những người lính bị giết một cách bất lực.

Mặc dù thế, tôi không giúp đỡ họ. Mà không, nói đúng hơn, tôi thậm chí không có khả năng để giúp đỡ.

Nếu có ai đó có thể giúp, đó hẳn là Aoi và những đồng đội ‘Anh hùng’ thật sự.

Còn tôi, một kẻ ‘Giả anh hùng’ được hồi sinh chỉ vì sở thích của một gã Thần kì lạ, chẳng thể làm gì khác ngoài chạy trốn.

Cứ thế, tôi lê từng bước trên phố một cách nặng nề trong khi nốc lọ thuốc hồi phục nhặt được từ xác chết một người lính.

————————–

Tôi đã gần hết thuốc duy trì ma lực cho ‘Ẩn thân’. Đồng thời, sự ăn mòn cũng đã dừng lại sau lọ hồi phục thứ 3 mà tôi nhặt từ xác chết. Tuy thế, nó không lành lại. Tôi chắc là hiệu ứng hồi phục của thuốc và sự ăn mòn của độc đang diễn ra đồng thời và triệt tiêu nhau.

Ma thuật Ẩn thân tiêu tốn 5 Mana mỗi 60 giây. Giới hạn ma lực của tôi là 25, nên tôi có thể duy trì nó trong 5 phút. Trừ đi 12 viên dùng cho chiến đấu, tôi đã dùng tới 14 viên chỉ để lang thang không mục đích trên khắp các nẻo phố. Cũng có nghĩa, đã 70 phút- bằng 1 giờ 10 phút kể từ khi con quỷ đầu tiên xuất hiện, và mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Lúc này, tôi tự hỏi những ‘Anh hùng’ quý báu của vương quốc này đang làm gì?

“Kyaaaa!!”

Một tiếng hét the thé vọng lại từ bên đường.

Thật vô vọng. Tới giờ mà vẫn còn người thường lang thang ở đây sao?

Nuốt lấy viên thuốc hồi ma lực còn lại, tôi nhặt một thanh kiếm dài của cái xác Hiệp sĩ gần đó lên, sau đó tiến tới phía người vừa hét.

Đầu con Quỷ rụng xuống đất một cách dễ dàng sau cú vung kiếm. Không như con đầu tiên tôi đánh, con quỷ này không có sương Axit hay Quang đạn để phá hủy kiếm của tôi, hơn thế nó còn không nhận biết được tôi nhờ kĩ năng ‘Ẩn thân’. Giết nó từ điểm mù là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng, theo những gì tôi quan sát được, nó chỉ là con yếu nhất trong những con đã xuất hiện.

“Ơ- Ai vậy?”

“Tch…”

Bỏ mặc cô gái lạ mặt lại đó, tôi ném lại thanh kiếm và tiếp tục bước đi không mục đích.

————————

“Rei! Rei! Cậu ở đâu?”

Tiếng gọi thân thuộc làm tôi dừng bước sau khi đã dạo qua một vòng con phố.

Akune Kouki- gã Anh hùng mạnh nhất, đang tất tả vừa chạy vừa gọi tên tôi liên hồi. Đi sau cậu ta có cả Aoi, còn Lilia có lẽ đã được đưa về Hoàng cung an toàn.

Thật may quá.

“Tớ ở đây, Akune-kun, Aoi-chan.”

Tôi giải trừ Ẩn thân và gọi họ. Nếu có Kouki ở đây, việc trốn là không cần thiết nữa.

Aoi và Kouki thể hiện bộ mặt “Không thể tin nổi” khi thấy tôi. Vì họ đơ ra như tượng đá, tôi cười gượng và đưa tay lên vẫy vẫy để xác nhận.

“…”

“Aoi-san?”

Bất chợt, Aoi chạy tới và ôm chầm lấy tôi.

Gì đây? Một kiểu tiến triển mới sao? Route Aoi đã được bật lên? Ngọn cờ chinh phục đã được cắm? (Tan: Thím nào đọc được hết chỗ này em parody từ những LN nào không :v ) (God of D. answer: Kanojo ga Flag o Oraretara chứ giề :v )

“A-oi?”

“…”

Cô ấy chẳng nói gì.

Nghĩ về lí do cho chuyện này nào. Eh? Không lẽ là đột nhiên tình cảm thức tỉnh sao? Nhưng mà cứ như thế này thì xấu hổ lắm… Phải không nhỉ?

“… Thích tớ rồi à?”

“Không có!”

Aoi ngay lập tức đẩy tôi ra khi nghe thế. Lời thoại tôi học trong Eromang*-Sense* quả là chuẩn mà. Goodjobs, Masamune! Tuy vậy, sức phá hoại cũng nặng nề quá…

“Ahaha… Từ chối phũ phàng như thế làm tớ đau lòng lắm đó, Aoi-chan.”

“Lúc này mà cậu còn đùa được sao? Cậu có biết bọn tớ đã lo lắng như thế nào không? Trong khi tất cả mọi người đang đi tìm cậu thì cậu lang thang ở cái chỗ nào thế hả?”

Aoi đập vào ngực tôi trong khi khiển trách với chất giọng như chực khóc… mà khoan?

Hở?

Tất cả đều đi tìm tôi á?

“… Không có ai tham gia diệt Quỷ sao?”

“…?”

“Ý tớ là, không có ai đi giết những con Quỷ trong thị trấn sao? Việc này không phải quan trọng hơn nhiều à?”

“Việc đó thì… Shizuku-san và Junichirou cũng đã nói như thế và tham chiến. Nếu là họ thì có lẽ không có vấn đề gì đâu, vì những con quỷ ở đây toàn bọn yếu ớt mà.”

Đừng có nói chuyện đó tỉnh bơ như thế, Kouki.

Chết tiệt. Vậy ra đó là lí do mà trận chiến kéo dài tới hơn một tiếng đồng hồ sao?

Khoan đã…

“Chỉ có hai người họ sao? Những người khác không tham gia à?”

“Rei-chan?”

“Có chuyện gì v-“

“Mau trả lời đi!”

Tôi ngắt quãng câu hỏi của Kouki bằng một tiếng hét.

Nhìn phản ứng của cậu ta, tôi đoán câu trả lời là ‘Phải.’

“Chết tiệt!”

Tôi xoay người và chạy hết sức về cửa hàng quần áo đã bị phá nát cách đó hai con phố. Kouki và Aoi nhanh chóng đuổi theo tôi, song tôi chỉ trả lời họ ở mức tối thiểu để giữ hơi chạy.

“Có chuyện gì vậy, Rei-chan? Cậu cư xử lạ quá?”

“Nếu cậu lo lắng cho hai người họ thì không sao đâu mà. Chỉ là lũ quỷ yếu ớt, họ sẽ dễ dàng thắng thôi…”

“…”

Yếu ớt? Ah, vậy ra họ chưa biết về nó…

Mạnh hơn cả con quỷ tôi đối đầu. Hơn bất kì con quỷ nào xuất hiện trong thị trấn. Thứ chúng tôi phải giết… Nguyên nhân của tất cả đám quỷ ở đây…

“Hai người họ… đang gặp nguy hiểm.”

———————–

Tôi không nhớ tôi đã lặp lại câu này lần thứ bao nhiêu.

Tôi nhìn thấy địa ngục.

“Shizuku!!”

“Junichirou!”

Aoi và Kouki chạy lên và ôm lấy hai cái xác nằm bất động trên đường.À không, nói là cái xác thì hơi quá. Ít nhất, họ cũng còn thở yếu ớt.Tuy nhiên, nhìn vào những vết thương trên cơ thể, có lẽ cũng không còn bao lâu nữa trước khi hai người đó chết hoàn toàn.

Song, tôi không chạy tới. Nói chính xác thì, tôi không thể làm thế.

“Hai người, lùi lại!”

Tôi hét lên và rút “Thousand Blade” khỏi túi. Tai tôi lại nhói lên vì thứ âm thanh kì dị từ tiếng gầm của bọn quỷ.

Mặc dù tôi không mạnh,song tôi có thể chiến đấu. Mặc dù tôi cũng không định làm thế…

*BOOM*

Một vụ nổ từ bên cạnh đột ngột hất văng tôi sang một bên.

Tôi đã bất cẩn.

“”Rei!””

Tôi nghe được tiếng hét của hai người bạn chạm tới tai trước khi cả cơ thể đập thẳng vào một bức vách gỗ. Tôi gần như đã ho ra máu, song phải buộc cơ thể nhấc ra khỏi ham muốn nghỉ ngơi tạm thời.

Trong suốt 1 tiếng đồng hồ lang thang, tôi cuối cùng cũng tìm ra nguồn gốc của thảm họa này. Tất cả những

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net