01.01.2024

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic: Kazuzu

_________________

Từ sau khi gặp lại, phía sau ống kính của Dụ Phồn không chỉ có phong cảnh hay người mẫu, cặp đôi nữa.

Giờ đây ống kính ấy thường xuyên hướng về phía một người, mà mỗi lần bắt gặp ống kính, người phía sau lại mỉm cười, đôi mắt một mí hẹp dài nghiêm túc thường ngày trùng xuống thành dáng vẻ dịu dàng nuông chiều vô cùng.

Ánh mắt ấy dành cho người đang cầm máy ảnh.

"Chậc." Dụ Phồn buông máy ảnh, bất đắc dĩ xoay mặt nhìn về hướng khác, "Sao lúc nào anh cũng biết mình đang bị chụp trộm thế?"

Trực giác của Trần Cảnh Thâm thật sự rất nhạy, chỉ cần Dụ Phồn chuyển hướng máy ảnh liền lập tức phát hiện ra.

Trần Cảnh Thâm cười nhẹ, đặt bát mì vừa nấu xong lên bàn.

"Ăn trước đi."

"Ò" Dụ Phồn cất máy ảnh rồi lê bước đến ngồi xuống bàn ăn.

Công việc cuối năm bận rộn, gần đây Dụ Phồn thường xuyên đi sớm về muộn, giờ đã gần 11 giờ đêm mà cậu mới vừa về nhà.

"Tóc dài rồi" Trần Cảnh Thâm vén tóc mái Dụ Phồn lên, "Đừng cố quá, làm nốt ngày mai rồi nghỉ có được không?"

"Sao thế? Mai là ngày nghỉ mà?" Dụ Phồn ngẩng đầu lên.

Vết bầm tím trên trán lộ ra dưới ánh đèn phòng, Trần Cảnh Thâm nhíu mày.

Nhận thấy tâm trạng Trần Cảnh Thâm đột ngột thay đổi, Dụ Phồn bỗng nhớ ra gì đó, cậu giật mình đưa tay lên che trán, đứng bật dậy lùi về phía sau.

"Bị làm sao?" Trần Cảnh Thâm thấp giọng hỏi.

"...Không sao" Dụ Phồn tránh ánh mắt anh.

Trần Cảnh Thâm tiến một bước.

Dụ Phồn lùi một bước.

Cứ như thế qua vài phút cậu đã bị ép sát vào tường.

Dụ Phồn thở dài ngẩng đầu lên đối mặt với Trần Cảnh Thâm.

Lúc này khuôn mặt trắng nõn của cậu lại càng lộ rõ vẻ mệt mỏi, hai quầng thâm dưới mắt cũng mờ mờ hiện lên.

Trần Cảnh Thâm đưa tay xoa mặt cậu.

"Dụ Phồn."

"Hả?" mắt Dụ Phồn giật giật, đã lâu lắm rồi cậu mới nghe Trần Cảnh Thâm dùng giọng nói trầm lạnh như vậy mà gọi tên mình.

"Anh muốn biết chồng mình ra ngoài làm những gì mà để bị thương cũng không thể sao?" Trần Cảnh Thâm rất nhanh đã đổi sang giọng nói đáng thương.

"..."

"Em có gì giấu anh?"

"..."

Dụ Phồn không biết phải nói thế nào, cậu ôm vết thương trên trán rồi chầm chậm ngồi thụp xuống dưới chân Trần Cảnh Thâm, bả vai run run.

Trần Cảnh Thâm nhìn cậu từ trên cao vài giây rồi cũng ngồi xuống, xoay mặt cậu lại.

Dụ Phồn đã cười đến chảy cả nước mắt rồi.

Lần này đến lượt Trần Cảnh Thâm thở dài.

Anh im lặng ngồi đó đợi lời giải thích của Dụ Phồn.

Dụ Phồn cố gắng ngừng lại cơn cười, lau đi vết nước bên khoé mắt, cậu nhẹ nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Trần Cảnh Thâm.

"Đừng lo lắng," Dụ Phồn nhẹ giọng nói, "Lí do quá xấu hổ nên không muốn để anh biết."

"Xấu hổ?" Trần Cảnh Thâm khó hiểu nhìn chằm chằm cậu, "Em đánh nhau với khách à? Hay uống say rồi... đập đầu vào đâu đó?"

Dụ Phồn cạn lời.

"Là xem ảnh của anh rồi ngủ quên nên đập đầu xuống bàn..."

Nhớ lại lời Khương Hành kể lúc cậu ngủ gật ở studio, Dụ Phồn quay người đi về phía phòng tắm.

"Không nói nữa, em đi tắm."

Trần Cảnh Thâm nhìn vành tai đỏ ửng của Dụ Phồn, khoé môi hơi cong lên.

Anh đi tới ôm lấy Dụ Phồn từ phía sau.

"Làm cái gì-"

Dụ Phồn còn chưa kịp phản ứng, Trần Cảnh Thâm đã dụi vào hõm cổ cậu.

"Nhanh lên" Trần Cảnh Thâm khàn giọng nói, "Nhớ em rồi."

_____

Dụ Phồn tắm xong đi ra thấy Trần Cảnh Thâm đang ngồi trên sofa nhìn chằm chằm màn hình máy tính cậu đặt trên bàn.

"Làm gì thế?" Dụ Phồn đi tới bên cạnh anh.

Trần Cảnh Thâm không nói gì, trực tiếp kéo Dụ Phồn vào trong lòng.

Dụ Phồn mặc cho anh ôm ấp, cậu vươn tay cầm lấy máy tính.

"Muốn xem gì?"

"Xem gì?" Trần Cảnh Thâm hỏi, "Thế em muốn cho anh xem gì?"

Dụ Phồn mở file ảnh, nhấp vào album lưu chữ "S".

Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn vào máy tính đúng lúc loạt hình ảnh nhảy ra.

"Album vừa tròn 1108 ảnh, cho anh xem."

Trần Cảnh Thâm đưa tay vuốt nhẹ lên màn hình máy tính.

Dụ Phồn nhấp vào bức ảnh chụp gần đây nhất.

Ngày 2 tháng 12, sinh nhật cậu.

Trong ảnh là Trần Cảnh Thâm đang đứng trước bàn bếp xắn tay áo sơ mi.

Trên bàn bày đủ các dụng cụ làm bánh, bên cạnh còn có sách hướng dẫn.

"Không phải đi mua sẽ nhanh hơn sao?" Dụ Phồn hỏi.

"Tự làm sẽ ý nghĩa hơn." Trần Cảnh Thâm đưa tay mở ảnh khác.

Trần Cảnh Thâm đang ngồi bên bàn làm việc, tóc tai anh bù xù, ngón tay thon dài vẫn đặt trên bàn phím, bên cạnh là một tập tài liệu dày.

Dụ Phồn nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi ngày hôm đó của Trần Cảnh Thâm, cậu đưa tay ra phía sau xoa rối tóc anh.

"Làm việc nhiều như vậy sẽ thật sự bị hói đấy."

Trần Cảnh Thâm cầm lấy cổ tay cậu lật lên: "Tóc còn chưa rụng ra tay em..."

Dụ Phồn rụt tay lại, tiếp tục mở tấm ảnh khác.

Trần Cảnh Thâm ở công viên giải trí hôm giáng sinh.

Tay anh cầm hai lon nước, mắt lại nhìn chằm chằm về hướng khác.

Trần Cảnh Thâm ở phía sau cắn vào gáy Dụ Phồn, khẽ giọng hỏi: "Chụp trộm anh nhiều đến vậy?"

Dụ Phồn nghiêng người tránh nụ hôn của anh, "Người đẹp."

Phải công nhận Trần Cảnh Thâm lúc nào cũng đẹp, ngay cả khi anh thất thần cũng khó tìm được góc chết.

Dụ Phồn tiếp tục lướt ảnh, lướt đến bức ảnh chụp năm ngoái.

Trần Cảnh Thâm đứng dưới nền trời pháo hoa rực rỡ, đáy mắt anh ánh lên tia dịu dàng nhìn thẳng về phía ống kính.

Hồi ức ùa về, bóng dáng Trần Cảnh Thâm đứng dưới bầu trời sáng rực hôm ấy đã khắc sâu vào tâm trí Dụ Phồn.

Anh đứng đó, nhìn thẳng về phía ống kính, khoé miệng nhếch lên, nhẹ giọng nói từng chữ một.

Giọng nói Trần Cảnh Thâm như hoà vào trong gió, lẫn vào sự ồn ào náo nhiệt đêm giao thừa.

Nhưng Dụ Phồn lại nghe rõ không xót chữ nào.

"Chúc mừng năm mới, Anh - yêu - em."

Bầu trời đen bên ngoài cửa sổ bỗng loé sáng.

Đồng hồ điểm 12 giờ.

Ngày 1 tháng 1 của năm mới.

Pháo hoa nở rực rỡ, thắp sáng khoảng trời đêm tĩnh lặng.

Dụ Phồn dựa đầu vào ngực Trần Cảnh Thâm, ngước mắt nhìn anh.

Trần Cảnh Thâm cũng nhìn cậu, một giây sau liền cúi xuống hôn lên môi cậu.

Nụ hôn nhẹ nhàng mà nồng ấm.

Trần Cảnh Thâm buông Dụ Phồn ra, đưa tay lau đi vệt nước bên miệng cậu.

Khoé mắt anh cong cong, lại thấp giọng nói với Dụ Phồn: "Chúc mừng năm mới."

Dụ Phồn xoay người lại ngồi lên đùi Trần Cảnh Thâm.

Lúc này cậu cao hơn, thuận lợi cúi xuống hôn lên môi anh.

Dụ Phồn cười khẽ, khàn giọng: "Chúc mừng năm mới," Ngừng một giây, cậu nói tiếp, "Em cũng yêu anh."

Thời gian cứ thế trôi, tình cảm chúng ta vẫn mãi mãi trường tồn.
___________________

00:00 | 01.01.2024.
Chiếc fic đầu tiên của 2024.

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 🎉

Chúc các bạn năm mới khởi đầu vui vẻ, thuận lợi, như ý.

Chúc cho Trần Cảnh Thâm và Dụ Phồn những điều tốt đẹp nhất 💗.

歡迎2024 ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net