Chương 40- Đã yêu từ bao giờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu chạy theo chúng tôi làm gì?"

First phát hiện sau lưng mình có người đi theo, ngoảnh lại thì thấy Fourth đang đưa mắt quan sát xung quanh. Hình ảnh bình thản ấy đột nhiên làm cho FirstKhaotung cảm nhận được cho dù có ngăn cản thì Fourth vẫn sẽ cố chấp làm theo ý mình, điển hình là bây giờ cậu không đáp trả lời First, chỉ lặng lẽ bước ngang cả hai rồi quan sát tình hình.

Fourth nhìn xuống phía dưới chân, hai bên lối đi cỏ giống như vừa bị cháy xén, mùi cỏ khô sộc thẳng vào mũi cậu, Fourth biết đây có lẽ là dấu vết của lần va chạm vừa rồi giữa Joong, Prim và người lạ mặt kia. FirstKhaotung đi sau lưng Fourth, đưa mắt kiểm tra lối đi bí ẩn trong khu rừng. Một vài luồng khí tím vẫn còn phảng phất, dù chỉ là một chút nhưng cũng đủ để cả ba nhận ra.

Khaotung dùng năng lực hệ mộc của mình tạo ra một nhánh dây leo phóng lên, quấn vào một nhành cây cao rồi leo lên quan sát, trước mặt Khaotung hiện ra một loạt đường đi bị cháy, nhìn rất nghiêm trọng. Ánh mắt Khaotung đập thẳng vào một vùng xoáy kì lạ, giống như cánh cửa dịch chuyển đến một nơi nào đó

"Mọi người, phía trước 500 mét có một vùng xoáy bí ẩn"

Khaotung nhìn xuống First và Fourth cất tiếng thông báo, đến khi ngước lên nhìn lại về phía xa kia thì vùng xoáy đó đã biến mất. Ánh mắt nheo lại một chút, Khaotung nhảy xuống dưới, nhìn vào First và Fourth

"Nó biến mất rồi"

"Đi thôi, xem thử tình hình hướng đó"

First cất tiếng rồi nhanh chóng đi trước, Khaotung cũng nhanh chóng chạy theo sau. Fourth nhìn hai người chạy về phía trước cũng đi theo, nhưng vừa được vài bước lại đột ngột dừng lại, cơ thể bắt đầu đứng không vững và lùi nhẹ. Một bàn tay đỡ lấy cơ thể yếu mềm kia, làm chỗ dựa cho Fourth. Fourth vì bất ngờ mà ngoảnh lại đằng sau, nhìn thấy gương mặt của Gemini, trong lòng không tránh khỏi cảm giác run nhẹ, ánh mắt hắn giống như sắp mắng cậu vậy

"Bộ cậu nghĩ mình bị ốm thì vẫn có thể làm người hùng được hả mà tự tiện xông vào đây"

Trong lòng Fourth đột nhiên thầm chửi một tiếng, hắn mắng cậu thật, còn có chút chế giễu, cái giọng điệu đó khiến cậu bực mình đẩy hắn ra

"Kệ tôi, không liên quan đến cậu"

Fourth tiếp tục muốn bước đi, FirstKhaotung lúc nãy chỉ nán lại một chút khi thấy cậu choáng, nhưng khi nhìn thấy Gemini xuất hiện ở đây, hai người bọn họ đã bỏ đi trước, việc điều tra bây giờ quan trọng hơn. Gemini lặng nhìn thái độ của Fourth, bản thân bắt đầu cảm thấy khó chịu, suy nghĩ lại một hồi, hắn tự hỏi vì sao dạo gần đây mình lại buông lỏng cho Fourth đến vậy. Gemini tiến đến nắm lấy tay Fourth, hắn giật mạnh người cậu lại, cổ họng gằn lên từng chữ

"Đi về"

"Buông ra!"

Fourth cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi cánh tay mình nhưng dường như vô lực, đã vậy còn bị ánh mắt đáng sợ của hắn doạ một phen. Fourth chỉ biết nín lặng, im bặt sau tiếng quát lại hắn vừa rồi của mình. Cũng đã lâu rồi Fourth chưa nhìn thấy nét đáng sợ của hắn như vậy, sự nghiêm khắc cùng lạnh nhạt toả ra trên người hắn, giống như khoảng thời gian đầu Fourth tiếp xúc với Gemini, một hội trưởng kỉ luật đáng sợ. Bây giờ, Fourth chỉ biết nuốt nước bọt, bàn tay vẫn cố giật ra thêm một lần nữa

"Buông ra, Gemini"

Fourth cố gắng chống cự, tuy đã bớt mạnh miệng hơn nhưng vẫn tỏ rõ thái độ đối với hắn, cậu ngước mắt nhìn lên phía trước, nếu không nhanh thì FirstKhaotung sẽ đi trước rất lâu,  cậu sẽ mất dấu hiệu. Fourth mặc kệ bàn tay hắn đang nắm chặt lấy cánh tay mình, cậu kéo hắn đi thẳng vào khu rừng nhưng sức lực không đủ, đã vậy lại còn bị hắn một mạch vác lên vai.

"Gemini, thả tôi xuống!"

Fourth hoảng hốt vì hành động của hắn, bây giờ toàn cơ thể đều bị nhấc bổng lên không trung. Cậu không chịu yên đá chân quơ tay vài cái nhưng hắn vẫn không mảy may để ý, chỉ đi thẳng ra khu rừng. Fourth vùng vẫy một hồi cũng mệt nên mới thôi không làm loạn nữa, mặc kệ cho hắn vác mình như vậy, cậu chống cự hắn bao nhiêu cũng không được nên chỉ biết im lặng, bị hắn vác trên vai như kẻ có lỗi bị bắt quả tang đem về.

---------------------------

Sau lần nguy hiểm ở khu vực rừng cấm, Joong và Prim được đem đến khu chữa trị của học viện. Hiện tại, Joong đã trở lại bình thường, nhờ năng lực hệ mộc cấp năm của hắn cho nên rất nhanh chóng đã hoàn toàn đẩy được hết khí độc tím kia ra khỏi người.

Trong phòng chữa trị hiện tại chỉ có JoongDunk và Prim, Prim bị ảnh hưởng bởi cú đánh của Nil khi nãy nên đã ngủ, Dunk đang dọn dẹp lại một chút đồ, kéo chăn đắp cho Prim, còn Joong thì lặng lẽ nhìn Dunk.

"Thầy, em có chuyện muốn hỏi"

"Thầy cũng có chuyện muốn nói với em đây"

Dunk không để cho Joong kịp nói, anh quay sang nhìn hắn, khoanh tay lại như muốn tra hỏi

"Tại sao lại tự ý vào trong đó trước? Em có biết như vậy là nguy hiểm lắm không?"

Giọng của Dunk có chút lớn xen lẫn sự trách mắng, và Joong nhìn ra sự lo lắng thông qua câu nói của Dunk. Hắn đột nhiên mỉm cười, bởi vì Dunk đang lo lắng cho mình.

"Thầy lo cho em hả?"

"Thầy..."

Câu hỏi của Joong làm Dunk sững đi, anh lơ đi ánh mắt của hắn, ánh mắt đó như đọc được hết tâm can của anh.

"Thì em là học viên của tôi, học viên mình lao vào nguy hiểm, ít nhiều cũng có trách nhiệm của tôi. Lần sau không được tự ý xông vào nguy hiểm như vậy nữa, biết chưa?"

Dunk dùng lí lẽ thường tình của giáo viên để phản bác nhưng thật ra trong tâm đã để ý hắn hơn tất cả các học viên khác. Khi kết nối với hắn trong rừng cấm, hắn không trả lời câu hỏi của anh đã làm anh cuống cuồng lên, sự lo lắng này không biết từ đâu mà ra, anh chỉ biết nó thôi thúc anh phải nhanh chóng tìm được Joong, cho đến khi nhìn thấy hắn cõng Prim đi ra từ khu rừng, còn cố chấp mặc kệ bản thân bị thương tự dùng năng lực của mình để giải cứu bản thân, lúc đó Dunk đã muốn mắng hắn một tiếng.

Joong mỉm cười đứng dậy tiến lại gần Dunk, hắn đối diện trước mặt anh, dùng ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào trong mắt anh. Hắn không biết Dunk có nhìn thấy ý nghĩa của ánh mắt đó không, nhưng hắn muốn cho Dunk thấy mình là người nghe lời anh đến nhường nào

"Khrap..."

Chất giọng nhỏ nhẹ vang lên, hai ánh mắt cứ thế chạm vào nhau. Tim của Dunk đột ngột đập nhanh vài cái, gương mặt của hắn, nụ cười của hắn, giọng nói của hắn đang ở ngay sát trước anh, tất cả như phóng đại lên một chút. Dunk bất giác ngại ngùng, lần đầu tiên trong cuộc đời trải qua nhưng tình huống này khiến anh không biết phản ứng ra sao, chỉ biết đẩy nhẹ hắn ra

"Không cần đứng quá gần vậy đâu"

Joong biết Dunk đang bối rối nên cũng lùi vài bước, hắn ngồi xuống, dựa lưng vào thành ghế tiếp tục ngước mắt lên nhìn. Ánh mắt trầm đi một bậc, hắn cất tiếng hỏi Dunk

"Thầy, thầy có nghĩ anh trai của Phuwin sẽ xuất hiện vào ngày trăng máu không?"

"Tại sao em lại hỏi vậy?"

Dunk hơi bất ngờ, hắn đột ngột nhắc đến anh trai Phuwin, cũng chính là anh, điều này lại làm anh lo lắng rằng nếu hắn phát hiện mình là người hắn đang hỏi thì sẽ như thế nào

"Cũng không có gì, em chỉ đang mong chờ gặp anh trai của em ấy thôi"

Câu nói của Joong thoảng qua, nhưng Dunk chỉ nghe lọt hai từ "em ấy", từ khi nào hắn và Phuwin đã thân thiết như vậy, hắn mong chờ gặp anh trai cậu vì điều gì. Dunk ngoảnh mặt đi nơi khác, cố tránh đi ánh mắt của Joong. Anh im lặng một thời gian, quay sang nhìn vào Prim đang nằm trên giường và cố tình làm lơ hắn.

"Gặp để làm gì?"

Câu hỏi của Dunk thoảng vào không gian trong phòng, lọt đến tai hắn nghe như thoáng sự thắc mắc.

"Em chỉ đang hi vọng mình sớm tiêu diệt được Kool, sau đó em sẽ tập trung vào theo đuổi ước muốn của bản thân mình"

Joong đứng dậy, từng bước chậm rãi đi lại gần cửa sổ, nhìn ra bầu trời đã trở về chiều trước mặt một thời gian. Joong quay người, nhìn vào Dunk đang đứng bên cạnh giường, ước muốn của hắn âm thầm cất giấu năm năm, bây giờ hắn muốn nhanh chóng giải quyết chuyện liên quan đến quá khứ của Phuwin, cũng vì đã từng nghĩ sẽ bảo vệ cậu em trai nhỏ này cũng như muốn giúp bố hoàn thành tâm nguyện. Sau khi mọi chuyện hoàn thành, hắn muốn bộc lộ tâm tư của mình rõ hơn, liệu Dunk có hiểu không nhỉ?

Dunk quay sang, nhìn thấy biểu hiện kì lạ cùng ánh nhìn không dứt trên người mình của Joong thì chau mày

"Kool không đơn giản, hắn nhắm đến Phuwin cũng như anh trai em ấy, những người ngăn cản hắn cũng khó mà thoát được"

"Kool tổn thương ai em không quan tâm, đừng tổn thương người mà em yêu là được"

Joong cất lên một câu, mọi cảm xúc đều đặt lên người Dunk mà thổ lộ. Còn Dunk, anh đứng lặng vài giây, nghĩ về câu nói mà hắn vừa thoát ra. Đối với anh, hiện tại anh chỉ nghĩ đến người hắn yêu thương muốn bảo vệ là bố hắn, và còn có cả Phuwin. Dunk nhẹ cười, nụ cười mang chút hụt hẫng, tâm trạng anh khó tả đến mức anh không biết phải đáp trả hắn như thế nào, chỉ biết im lặng ngấu nghiến sự khó chịu cùng một chút nhói lên ở trong tim. Trong đầu tua lại những khoảnh khắc hắn đi bên cạnh anh, cùng ngồi trong phòng thư viện cấm nghiên cứu, hay những lần hắn lẽo đẽo theo anh ra ghế đá cạnh vườn hoa, đem nước đem bánh cho anh, tất cả đều như một thước phim tua chậm chạy qua tâm trí...

Dunk đã yêu hắn, yêu hắn vì những cử chỉ cùng hành động nhỏ nhặt mà hắn dành cho mình. Đó là những lần đầu tiên anh nhận được sự quan tâm. Trước đây, Dunk chỉ biết cắm mình nâng cao năng lực, cũng chỉ biết dành sự quan tâm của mình đặt lên người Phuwin. Việc hắn xuất hiện và đem đến cho anh sự quan tâm đã khiến trái tim anh dần rung động, rồi từ đó bắt đầu để ý đối phương. Anh đã bắt đầu chờ hắn cùng đi học mỗi ngày, cũng đã không còn khó chịu khi hắn ngắm nhìn mình đọc sách trong thư viện, mọi thứ hắn đưa anh, nước, bánh anh đều nhận lấy. Anh đã có tình cảm với hắn, chớm nở như vậy qua từng ngày.

Thước phim tua chậm kết thúc, Dunk nhận ra bây giờ mình đang phải đối diện với một sự thật đắng cay, hắn đang quan tâm đến Phuwin, và tình cảm mình dành cho hắn là thứ tình cảm thầy trò đáng xấu hổ. Anh là thầy, vậy mà dám có tình cảm với học trò của mình. Có lẽ, hắn hợp với những người nhỏ tuổi hoặc bằng tuổi hơn, một người khô khan như anh không thể lọt vào mắt hắn, cũng không đáng để hắn quan tâm mình bằng loại tình cảm gọi là tình yêu.

Suy nghĩ của Dunk bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa, Phuwin từ bên ngoài cửa xuất hiện, cất lên hai tiếng

"Thầy Dunk, P' Joong"

--------------------------------------------------------------

Mn rcm fic ngược cho tui đọc đi🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net