16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"bây ơi bây cú anh bây ơi.."

"vụ gì vậy anh?"

"thí dụ mà, có người rủ em đi ăn riêng thì sao? em sẽ làm gì?"

"rủ đi riêng á?" "hmm, em không biết nữa. nhưng mà thường thì em sẽ đồng ý."

"người ta có ý với anh đó." jeong jihoon làm con mèo lười úp mặt trên ghế dài, tưởng chừng như đã chìm vào giấc ngủ từ nãy rồi, giờ lại nghiêng mặt sang một bên để tham gia vào cuộc trò chuyện. nhưng như chợt nhận ra điều gì đó kì lạ từ lời nói của choi hyeonjoon, con mèo bật người dậy. "khoan! gì cơ!? ai rủ anh đi ăn riêng!?"

"hả? còn không phải em rủ nữa à?" "có mỗi em rủ anh đi ăn thôi đấy!"

"..."

"..." "em khờ ngay cái gì không khờ, khờ mấy vụ này là chết rồi hyeonjoon.."

"sao ai cũng nói em thế này thế nọ là sao ấy nhỉ? mấy đứa bên tiệm sách cũng nói!"

"chịu em rồi đó." "anh hỏi thật đấy, là 'có ý' đó thiệt á hả?"

jihoon lại ụp mặt xuống đệm, trả lời anh trai. "chứ sao? chứ anh nghĩ kiểu người như thế nào sẽ mở lời rủ hay là đi ăn riêng với nhau?"

"bạn thân?" con thỏ đoán.

"..." nhưng mà con mèo sắp khóc luôn rồi.

"hyeonjoon hyeonjoon, ra đằng trước lấy mấy nhành hoa baby với ra phía sau lấy thêm mút xanh để ra bàn gói giúp anh, anh gói cho khách. nhanh lên."

"dạ vâng."

kim hyukkyu mà để choi hyeonjoon trả lời thêm một câu hỏi nào của jeong jihoon nữa thì chắc tiệm hoa này sẽ thành rừng ngập mặn luôn quá.

"thôi, hông có khóc. mưa nào mà hổng tạnh, buồn nào mà hổng qua?"

"anh đừng có nói nữa! bốn năm rồi mà ảnh cứ vậy đấy!" "chẳng biết chơi bùa chơi ngải gì em.. mà hong có bỏ được... huhu..."

"..." tự nhiên thấy nhân viên mình buồn tình vậy hyukkyu cũng không dám hỏi gì thêm về vụ đi ăn uống kia nữa, kẻo nó mà buồn thêm thì khổ người khổ ta, nên anh chỉ đành lẳng lặng đi ra bàn làm việc, để đứa nhỏ lại một mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net