31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"hyungie.."

"minseok sao lại trông như con mèo mướp thế kia?"

"em không biết nữa.." "..." "nếu bạn anh tránh mặt anh, thì đó là biểu hiện của điều gì ạ?"

"hừmm, anh không chắc về trường hợp này lắm." "minseok có muốn kể anh nghe không nào?"

"... có anh jihoon hay anh hyeonjoon ở đây không ạ?"

"không, chúng nó đi mua giấy cho anh rồi. phải gần hai tiếng nữa mới về."

".. thật ra, em thích minhyung."

"ừm ừm."

"anh không bất ngờ ạ?"

"nói sao nhỉ, anh có chứ. nhưng anh thấy minhyung là một người tốt, rất hay quẩn quanh em, còn chăm em rất tốt nữa, anh không có ý kiến gì về việc em thích em ấy cả."

"thật sao..?" "nhưng mà.. em nghĩ bạn ấy không thích em.."

"sao em lại nghĩ như thế?"

"bọn em chơi với nhau từ trước cả khi đến tiệm sách làm việc." "lâu như vậy, bạn giống như cho phép em dựa dẫm vào bạn ấy, nhiều đến mức, em đã trở thành thích lúc nào không hay. em còn cho rằng bạn cũng thích em đi? nhưng mỗi khi nhìn bạn ấy nói chuyện với mọi người, từ người trong tiệm sách, đến các chị ghé ngang hay thậm chí là các anh, em thấy bạn ấy cũng đối xử với họ y hệt với em. cũng nụ cười đó, cũng dáng vẻ ân cần đó và cũng cái cảm giác dịu dàng đó. em bắt đầu lung lay suy nghĩ của chính mình." "minhyung giống như một con cá giữa lòng biển cả vậy, em không thể ngụp xuống mãi để tìm đường chạy theo bạn ấy được."

"minseok này, lý do gì em thích minhyung vậy?"

"em.." "có lẽ là vì bạn ấy rất dịu dàng với em."

"vậy nếu anh nói, sự dịu dàng mà em nhìn thấy, khác với sự dịu dàng mà em nhận được, em có tin không?"

"dạ?"

"minhyung đang làm tròn trách nhiệm của một nhân viên đối với khách hàng, của một đồng nghiệp đối với người cùng chỗ làm mà thôi." hyukkyu khúc khích. "nhưng với em, người đã quen từ trước cả hai trường hợp trên, dĩ nhiên khác hẳn. minhyung dịu dàng với em bằng cử chỉ và ánh mắt kìa, minseok à."

"..." "em vẫn không hiểu. vậy cậu ấy có thích em hay không? nếu có, em nghĩ em sẽ hiểu, nhưng minhyung không thích em..."

"đó là câu hỏi cần được giải đáp ở đây. câu hỏi này sẽ là câu trả lời cho câu hỏi ban đầu của em, vì sao minhyung lại tránh mặt em. tìm hiểu đi minseok." "em và em ấy vẫn còn cơ hội."

minseok giương đôi mắt long lanh lên nhìn anh trai mình như một lời cảm ơn. "dạ!"

rồi đứa nhỏ chạy vọt đi.

"ôi~ cứ tưởng dễ, hoá ra đưa lời khuyên cũng khó quá đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net