FakeDeft

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Hyukkyu cực kì ghét Lee Sanghyeok.

Tất cả những gì được show trên sóng truyền hình, toàn bộ đều là lớp mặt nạ mà xạ thủ mười năm này đeo lên.

Từ bao giờ nhỉ? Từ bao giờ mà thứ cảm xúc xấu xí này ngày một gặm nhấm Kim Hyukkyu?

Năm 15 tuổi, toàn bộ lũ trẻ vào thời điểm đó bắt đầu quá trình phân hóa của mình.

Kim Hyukkyu vừa đạt thứ hạng 100 trên bảng xếp hạng Hàn. Điều này khiến cậu nhóc cảm thấy vừa có chút cảm giác thành tựu, vừa cảm thấy không khỏi ghen tị. Bởi vì Lee Sanghyeok - đồng niên cùng trường với Hyukkyu đang chễm chệ hạng 1 trước sự ngưỡng mộ của bao người.

Cậu nhóc từng bắt gặp Lee Sanghyeok vài lần ở trường rồi. Ấn tượng cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một thằng nhóc khá trầm tính giống cậu mà thôi. Vậy mà cậu ta lại giỏi thật đấy.

Có vài lần Lee Sanghyeok dường như nhận ra có ánh mắt đang theo dõi mình. Đôi mắt sắc bén ngay lập tức phóng qua Kim Hyukkyu. Kim Hyukkyu giật mình như thể bản thân làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lập tức lảng đi nơi khác.

Có cái quái gì mà mình lại phải trốn đi chứ? - Cậu nhóc có vẻ ngoài hiền lành như lạc đà thầm nghĩ.

Lúc ấy đang ở trường, bọn trẻ không ngừng bàn tán về Lee Sanghyeok mà suýt quên thông báo quan trọng. Đã có kết quả về sự phân loại.

Ngồi trong lớp, Kim Hyukkyu chán nản mà nằm gục xuống bàn. Cậu nhóc tự nhủ khi nào về đến nhà rồi thì sẽ lập tức đi luyện tập ngay. Nhất định phải đạt thứ hạng cao hơn nữa.

Nếu không nhờ tiếng gõ bàn của cô giáo, chắc có lẽ Kim Hyukkyu sẽ ngủ gục luôn rồi.

Trên bàn là một phong bì trắng đựng kết quả. Cậu nhóc ngó nghiêng một hồi, cuối cùng quyết định bao giờ về nhà sẽ mở ra xem.

Thể nào mà chẳng là beta. - Kim Hyukkyu thầm nghĩ.

Cả nhà cậu chẳng có ai là alpha cả nên dù rất muốn được là giống loài mạnh mẽ này, cậu cũng chẳng có niềm tin vào việc đó. Nhưng lạc đà nhỏ cũng không để tâm đến vấn đề này lắm. Giờ cậu chỉ muốn về nhanh thật nhanh để leo rank thôi.

Mãi một lúc sau cả lớp tan học. Hành lang ồn ào hơn mọi thường. Kim Hyukkyu cùng bạn vội vàng chạy qua đám đông. Một tiếng hò reo ầm ĩ níu kéo bước chân của cậu nhóc lại.

Tiếng ồn đó phát ra từ lớp học của Lee Sanghyeok.

Kim Hyukkyu không nhịn được tò mò mà nhòm vào trong nhìn. Đập vào mắt cậu là hình ảnh trông vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Lee Sanghyeok cầm trên tay phong bì trắng đã được xé miệng. Một cậu béo ở phía trước to miệng trầm trồ:

"Sanghyeok bảo sao lại đỉnh như vậy?! Cậu ấy là alpha này!"

Đám thiếu niên non nớt không ngừng vây quanh cậu ấy. Lee Sanghyeok cũng chỉ có thể nở một nụ cười ngượng ngùng.

Một cảm giác khó chịu len lỏi trong Kim Hyukkyu. Cậu bấu chặt tay vào cánh cửa, nhìn đối phương bằng khuôn mặt khó chịu.

Liệu trên đời này có ma thuật kì lạ gì không? Chứ sao Lee Sanghyeok trong vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ lại có thể nhận ra có một đứa trẻ đang đứng ngoài cửa lớp nhìn cậu hằn học chứ?

Lee Sanghyeok nhìn Kim Hyukkyu một cách khó hiểu. Kim Hyukkyu cũng nhận ra hành động bất lịch sự của bản thân, nhanh chóng kéo bạn của mình đi về.

Trẻ con mà. Thời điểm ấy chỉ có thể viện cớ, níu kéo lại chút tôn nghiêm của mình.

Vài ngày sau đó, Lee Sanghyeok nghỉ học. Vài tuần sau, Kim Hyukkyu cũng vậy.

Hôm nay có một sự kiện phát sóng trực tiếp đặc biệt trên youtube thu hút được hơn 100 nghìn lượt xem chỉ trong vòng 5 phút đầu tiên - một con số phải nói là lớn trên kênh chính thức của LCK từ trước đến giờ.

Trên màn hình là một nữ MC beta với gương mặt xinh đẹp đang tươi cười chào khán giả. Bên cạnh cô là hai vị khách mời vô cùng nổi tiếng trong giới liên minh huyền thoại. Đó là cặp đôi trường cấp 3 Mapo lừng danh - Lee "Faker" và Kim "Deft".

Sau vài câu giới thiệu bản thân của hai tuyển thủ, nữ MC bắt đầu đặt câu hỏi:

MC: Đây là lần đầu tiên hai bạn cùng tham gia một buổi phát sóng trực tiếp như thế này. Liệu có thể cho mọi người biết cảm giác hiện tại của bản thân được không?

Faker: Cũng không có gì đặc biệt lắm. Với tôi nó chỉ như một buổi phỏng vấn bình thường mà thôi.

MC: Ồ, quả nhiên là tuyển thủ Faker. Vậy còn bạn thì sao, tuyển thủ Deft?

Deft: Tôi cũng không có cảm xúc gì đặc biệt cả.

MC: ...Có vẻ hai bạn cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong việc này rồi nhỉ? Vậy thì chúng ta sẽ đến với màn hỏi đáp cùng hai tuyển thủ trước khi trận đấu diễn ra vào ngày mai nhé. Đầu tiên, tuyển thủ Deft, dù bản thân là một beta nhưng bạn lại là người duy nhất đứng trong hàng ngũ những người chơi lâu năm toàn alpha và khẳng định được vị thế của mình. Bạn có tự hào về điều đó không?

Deft: Đối với tôi thì vấn đề giới tính không quan trọng. Tôi rất biết ơn vì bản thân đã không từ bỏ."

MC: Ra là vậy. Tuyển thủ Faker, bạn đứng đầu trong cuộc khảo sát 'Ai là hình mẫu alpha lý tưởng của bạn?'. Bạn cảm thấy thế nào?

Faker: Tôi rất vui vì được mọi người quý mến. Tôi sẽ nỗ lực hơn nữa trong tương lai...

Buổi phát sóng kết thúc trong vòng 15 phút. Một người có gì thì trả lời nấy, một người thì nổi tiếng kiệm lời, nữ MC dường như đã phải rất vất vả mới có thể kéo dài thời gian được đến mức đó. Ngay cả trong phần bình luận mọi người cũng đều dành lời khen cho sự nỗ lực của cô.

"Cô vất vả rồi. Có thể cạy miệng được hai con người ấy đến phút thứ 15 đã là một kì tích đó." Một staff mặc áo đen nhoẻn miệng cười, đưa cho nữ MC cốc nước lọc.

"Haizz thật là. Tôi biết họ vốn không ưa nhau rồi nhưng mà bầu không khí lúc đó thực sự quá ngột ngạt." Nữ MC đón lấy cốc nước, uống sạch một hơi.

"Hẳn cô phải khó xử lắm."

"Chắc chắn rồi. Anh xem rồi cũng biết, họ chẳng nhiệt tình một tí nào. Mà hình như trước giờ đâu có như vậy đâu? Lúc tôi phỏng vấn riêng từng người thì họ vui vẻ lắm mà."

"Phỏng vấn cùng với người mình không thích thì chẳng thể cười nổi rồi. Dù sao họ cũng không phải thần tượng, không cần thiết phải giả vờ."

"Bù lại thì các fan có vẻ rất phấn khích khi thấy hai đối thủ kì cựu này đứng cạnh nhau. Hiệu suất lượt xem lớn không ngờ luôn."

"Haha. Cũng nhờ cô cả đó."

.

Lee Sanghyeok vốn là người tinh ý dù bản thân chỉ là vô tình mà thấy.

Ngay sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, xạ thủ của DRX khéo léo lẩn trốn trong đám đông mà chạy vội ra hướng nhà vệ sinh.

Hắn cũng chẳng phải người nhiều chuyện nhưng vì đối phương là Kim Hyukkyu nên trong hắn cũng có chút tò mò. Vì vậy hắn cũng theo chân người nọ mà đi tới nhà vệ sinh.

Đây là nơi nằm khuất trong hành lang, chỉ trừ người có nhu cầu giải quyết còn không thì chẳng ai thèm liếc vào trong.

Lee Sanghyeok ngó vào nhìn nhưng chẳng thấy ai. Ngay lúc hắn định rời đi thì một giọt máu nhỏ trên sàn nhà thu hút sự chú ý của hắn. Cùng lúc ấy thì có tiếng nôn ọe phát ra ở buồng cuối cùng, theo sau đấy là tiếng xả nước.

Linh tính mách bảo Lee Sanghyeok là có chuyện chẳng lành với người ở trong. Dù sao hắn cũng là một người trượng nghĩa, không thể thấy chết mà không cứu được.

Hắn bước tới gõ cửa, gọi: "Này..."

Cánh cửa ngay lập tức được mở ra. Kim Hyukkyu xuất hiện với bộ dạng hết sức mệt mỏi và kiệt quệ, khác hẳn với lúc phỏng vấn.

Đối phương nhìn hắn bằng khuôn mặt ngạc nhiên rồi đổi thành cái cau mày, "Cậu không biết là bên trong có người rồi sao?"

Kim Hyukkyu lảo đảo muốn len qua người Lee Sanghyeok định rời đi nhưng đôi chân chẳng chịu vững vàng mà ngã vào người hắn.

Một phản xạ nhanh không tưởng khi Sanghyeok đã ngay lập tức ôm gọn Hyukkyu vào lòng.

Khoảnh khắc đó, một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ cơ thể anh xộc thẳng vào mũi của hắn nhưng rất nhanh, hắn đã bị người nọ trực tiếp đẩy ra.

Cả hai đưa mắt nhìn nhau. Kim Hyukkyu nhận ra bản thân đã có chút bất lịch sự liền nói:

"Cảm ơn. Tôi không sao."

Lee Sanghyeok cũng đáp lại, "Cậu nên tới bệnh viện."

"Ốm vặt thôi. Không cần thiết."

"Cậu nôn ra máu đấy. Không đùa được đâu."

Kim Hyukkyu cảm thấy mất kiên nhẫn, không muốn đôi co, trực tiếp quay mặt đi.

Nhưng Lee Sanghyeok đã nhanh hơn, hắn kéo cánh tay của anh lại, dùng đôi mắt kiên định mà nhìn anh. "Hiện giờ cậu thực sự rất yếu. Cậu sẽ không thể thi đấu trong tình trạng này được."

Hành động này của Sanghyeok càng làm Hyukkyu thêm bực mình. Anh hất cánh tay của hắn đi rồi gằn giọng, "Không phải việc của cậu."

Sanghyeok còn muốn nói thêm điều nữa nhưng đành phải nuốt ngược lại vào trong.

Nhìn bóng lưng xiêu vẹo đang bước đi của Kim Hyukkyu, không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất đau lòng.

"Hyukkyu à." Hắn gọi. Dù biết đối phương sẽ chẳng quay đầu. "...Cố lên."

Lee Sanghyeok cũng chẳng biết tại sao mình lại nói như vậy. Hắn cúi đầu, quay ngược hướng với đối phương mà rời đi.

Ryu Minseok lo lắng không yên. Anh trai kết nghĩa của cậu ở trong nhà vệ sinh cả tiếng rồi.

Nếu không phải người đó nhất quyết không cho cậu báo lại với ai, Minseok nhất định sẽ gọi người tới phá cánh cửa kia.

Đây vốn dĩ không phải là khu vực dành cho cậu. Nhưng vì cả hai đều là tuyển thủ thân thiết nên nhân viên cũng nhắm mắt cho qua.

"Hyukkyu-hyung, anh có sao không? Giờ anh thấy thế nào rồi?" Minseok ở bên ngoài lo phát khóc, chân tay sốt ruột muốn mở cánh cửa đã bị người bên trong khóa lại.

"Anh bị thế này lâu chưa? Sao không nói gì với em hết vậy?" Mặc cho Minseok không ngừng gõ cửa, bên trong vẫn chỉ im lặng.

Nếu chẳng phải vì muốn tạo bất ngờ mà ghé thăm anh, chắc chắn Minseok sẽ chẳng bao giờ biết tình trạng sức khỏe của người anh trai này.

Biết có kêu bên ngoài cũng chẳng nhận lại sự hồi đáp, hỗ trợ của T1 chỉ có thể ngồi đợi ở bên ngoài, bên cạnh chiếc thùng rác có tờ giấy thấm máu đỏ lòm.

Phải một lúc sau, có tiếng giật nước vang lên, người bên trong mới mở cửa bước ra.

Ryu Minseok ngay lập tức chạy tới chỗ anh, cầm lấy cánh tay đỡ lấy cơ thể gầy gò đó mà dìu tới ghế ngồi. Cậu nhóc có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh đến nỗi không kìm được nước mắt. Nhưng vì hiểu rõ tính anh, anh ghét ồn ào, nhất là lúc bản thân đang bị bệnh nên cậu không dám nói lời nào.

Sau khi uống một chút nước được Minseok mang tới, xạ thủ DRX mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

"Cảm ơn em." Kim Hyukkyu thều thào.

"Hyung à, em tưởng anh chết luôn trong đấy rồi chứ!" Ryu Minseok bật khóc. Nhớ tới mảnh giấy loang lổ màu máu đó không khỏi khiến cậu khiếp sợ. Chưa bao giờ cậu nhóc thấy nhiều máu đến thế.

"Nhóc muốn trù ẻo anh sao?" Dù mệt mỏi đến thế nhưng Kim Hyukkyu vẫn cố buông một câu đùa.

"Em nói thật đó hyung~! Làm ơn nói cho em biết chuyện gì đi? Xin anh đấy!" Ryu Minseok không dám nắm chặt cánh tay của anh, chỉ có thể cầm vạt áo mà dùng dằng.

Kim Hyukkyu xua tay tỏ ý bảo không có chuyện gì. Điều này càng khiến cậu em càng thêm lo lắng.

"Sao anh chẳng bao giờ nói gì với em hết vậy? Đừng có chịu một mình mà!"

Kim Hyukkyu ôm đầu day day huyệt thái dương, hơi thở có chút nặng nề.

"Anh à, hay anh về nhà nghỉ ngơi đi. Em sẽ báo lại với ban huấn luyện của anh."

"Không được. Đừng làm chuyện ngu ngốc."

"Anh còn chẳng đứng vững nữa kia kìa! Em xin anh đấy!" Cậu nhóc càng khóc to hơn.

"Ryu Minseok." Đột nhiên anh gằn giọng. "Nghe lời anh đi."

Minseok sợ anh giận mình nên chẳng dám van nài nữa. Cậu đưa tay sờ lên trán anh, nhiệt độ truyền tới nóng đến mức khiến cậu rụt tay về, ánh mắt ngập tràn sự rối bời và thương xót.

Anh của cậu thật gầy và dễ bị bệnh. Điều này cậu vô cùng rõ.

Kim Hyukkyu vuốt ngực, điều chỉnh lại nhịp thở. Anh nhận ra bản thân vừa rồi có chút lớn tiếng liền gượng cười, xoa đầu cậu em trai trước mặt.

"Sắp tới trận của em rồi. Mau đi đi. Chiến đấu cho thật tốt."

"Nhưng mà–"

Lời còn chưa nói hết, một âm thanh khác liền cắt ngang hai người.

"Minseokie, quả nhiên em ở chỗ này."

Đứng ngoài cửa không ai khác là đội trưởng của T1 - Lee Sanghyeok.

Minseok nghe tiếng gọi thì quay ra, bất ngờ hỏi: "Sanghyeok-hyung, sao anh ở đây?"

"Mọi người gọi điện nhưng em không nghe." Hắn trả lời. "Đến trận của chúng ta rồi."

Ngay lúc Ryu Minseok đang phân vân không biết phải làm thế nào thì Kim Hyukkyu dường như nhận ra sự lưỡng lự đó, anh đẩy cậu về phía cửa rồi nói: "Đi mau lên."

Ryu Minseok không còn cách nào khác, đành phải buông tay anh rồi chạy ra ngoài.

Kim Hyukkyu lúc này mới gục đầu xuống bàn, hô hấp khó khăn. Mãi một lúc sau anh mới lên tiếng, giọng nói vốn đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn.

"Còn đứng đấy làm gì?"

Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm vào tấm lưng gầy guộc của anh, mặt không biến sắc mà nói: "Để tôi gọi người tới."

"Cấm cậu nói với chuyện này." Anh ra lệnh.

Hắn có chút không bằng lòng, giọng nghiêm nghị hơn, "Đừng có cố chấp nữa. Cậu cùng cần phải nghĩ cho đồng đội của mình chứ."

"Không cần cậu dạy tôi."

"...Kim Hyukkyu, cậu là đồ cứng đầu."

"Còn cậu là đồ phiền phức."

"..."

"Ra ngoài thì nhớ đóng cửa."

Cánh cửa nhanh chóng được đóng lại nhưng cũng vừa đủ để một cái liếc nhìn cuối cùng lọt vào trong. Ngày hôm ấy, trong lòng Lee Sanghyeok có một cảm xúc khó tả, như ngọn lửa cháy âm ỉ lúc mưa giông.

.

Lee Minhyeong thấy Ryu Minseok mặt buồn rười rượi dù cả nhóm đang ở nơi cậu thích nhất - haidilao liền lo lắng hỏi:

"Minseokie sao vậy? Nay trông câu chẳng hào hứng gì cả."

Minseok buông đũa đặt trên bắt, nói với giọng lo lắng:

"Hyukkyu-hyung bị bệnh rồi nhưng anh ấy không muốn tớ tới chăm."

"Anh ấy làm sao vậy?"

"Tớ không thể nói rõ được... Chỉ là, trông có vẻ nặng lắm."

"Chắc không sao đâu. Anh ấy không muốn cậu lo lắng đấy. Anh ấy còn có đồng đội của ảnh mà." Minhyeong cố gắng an ủi.

Minseok chỉ bất lực "ừm" một tiếng.

Thiếu đi tinh thần của Ryu Minseok nên hôm đó cả đội cũng không vui vẻ gì lắm. Dù không chung đội nhưng mọi người cũng lo lắng thay cho cậu. Hyeonjun bèn lên tiếng:

"Hay tới thăm anh ấy đi?"

Minseok phản pháo: "Không được. Anh ấy không thích đâu."

Wooje cũng tiếp lời: "Anh ấy lớn rồi. Anh ấy sẽ không sao đâu mà."

"Không. Cái con người đó không biết chăm sóc sức khỏe của mình đâu." Minseok vò đầu bứt tai. "Chắc hẳn lúc này không thèm tới bệnh viện mà chỉ nằm bẹp dí ở giường thôi."

"Vậy để anh tới thăm cho."

Mấy đứa trẻ bất ngờ nhìn sang chủ nhân của giọng nói vừa nãy - quỷ vương Lee "Faker" Sanghyeok, người mà suốt từ nãy đến giờ không nói lời nào.

Hắn nói tiếp, "Có thể cậu ấy sẽ nể mặt anh mà cho anh vào thăm?"

Minseok như vớ được sợi dây giữa đống bùn lầy, vội nói: "Cũng đúng. Hai anh cũng từng quen biết nhau, nếu chỉ ghé qua một chút thì anh ấy có thể mở cửa cho vào."

"Sanghyeok-hyung, xin hãy để ý anh ấy giúp em."

Chiếc xe ô tô dừng lại trước một tòa chung cư.

Sau khi quan sát một hồi, Lee Sanghyeok cuối cùng cũng tìm được một vị trí thuận lợi để đỗ xe.

Có được số nhà từ Ryu Minseok, Lee Sanghyeok chẳng do dự mà bấm số tầng ở thang máy.

Thang máy mở ra. Hắn bước vào. Trong đầu của quỷ vương đột nhiên trống rỗng.

Hắn đứng trước cửa phòng rồi nhưng lại do dự không biết có nên gõ cửa hay bấm chuông không.

Ngẫm lại thì, Lee Sanghyeok cũng mạnh miệng thật đấy. Cái gì mà "sẽ nể mặt" cơ? Hắn chẳng phải là người rõ hơn ai hết rằng Kim Hyukkyu rất ghét hắn sao? Có khi anh sẽ ngay lập tức đóng sầm cửa lại khi thấy hắn cũng nên.

Nhưng đã lỡ hứa với Minseok rồi, ít nhất cũng phải thấy qua tình hình của người đó đã.

Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng Lee Sanghyeok cũng quyết định bấm chuông cửa.

Đáp lại hắn là một sự im lặng.

Hắn lại bấm chuông thêm lần nữa.

Vẫn là sự im lặng.

Lee Sanghyeok định từ bỏ. Ngay khi vừa quay lưng đi thì một giọng nói yếu ớt vang lên.

"Ai đấy?"

Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút hồi hộp dù gương mặt vẫn chẳng chuyển sắc gì. Có lẽ đó là thành quả của việc không ngừng luyện tập ngày đêm?

Cánh cửa mở ra và cả hai đều bất ngờ.

Kim Hyukkyu tưởng bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm. Đứng trước mắt anh thật sự là hắn sao?

"Lee Sanghyeok?"

Sanghyeok nhìn người đối diện. Hắn chưa bao giờ thấy anh ngoài bộ đồng phục. Lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng xộc xệch với chiếc quần dài tối màu. Khuôn mặt trông thật hốc hác và mệt mỏi.

"Sao cậu biết mà đến đây?"

"..."

"Cậu đến làm gì?"

"..."

"Này..."

"Tôi..."

"Sao?"

"Tôi khát nước."

Lee Sanghyeok vốn nổi tiếng vô tri rồi mà giờ được chứng kiến tận mắt đúng là được mở mang đầu óc. Kim Hyukkyu chỉ biết cạn lời trước tên ngốc này, vả lại anh cũng chẳng có sức đôi co với hắn, đành đứng sang một bên tỏ ý mời hắn vào nhà.

"Nước trong tủ lạnh ấy. Uống xong rồi thì về đi."

Kim Hyukkyu chậm chạp bước đến ghế sofa rồi ngồi xuống. Giờ anh chẳng còn sức mà bước đến phòng ngủ nữa.

Căn phòng tối mù, chỉ có chút ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào chỗ anh ngồi.

Anh yên vị ở đó như một pho tượng tĩnh lặng. Lee Sanghyeok cảm giác có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương.

Bánh xe thời gian cứ thế chầm chậm trôi, chẳng rõ đã qua bao lâu, đến lúc Kim Hyukkyu mở mắt ra thì mặt trời đã treo quá nửa trên đỉnh đầu rồi.

Anh mệt mỏi ngồi dậy, lấy tay xoa đầu, sau đó lại liếc nhìn quyển lịch nằm trên bàn, nơi có một ô ngày được khoanh tròn đỏ. Chính là ngày hôm nay.

Chỉ Kim Hyukkyu biết ngày đó có nghĩa là gì.

Anh thầm cảm ơn sự may mắn khi mà vừa có đúng 1 tuần nghỉ. Vậy là có thời gian để nghỉ ngơi mà chẳng sợ ai quấy rầy rồi.

Hyukkyu xé một miếng dán nhỏ được bản thân khéo léo dán ở sau cổ ra rồi tùy tiện vứt xuống sàn. Có lẽ do buổi nôn thốc nôn tháo ngày hôm qua cộng thêm việc chẳng bỏ gì vảo bụng khiến anh cảm thấy choáng váng đầu óc. Anh đứng dậy, chống tay lên tường tìm kiếm sự nương đỡ rồi bước ra ngoài.

Ngay khi cửa phòng vừa được mở ra, một mùi hương xa lạ xộc thẳng vào mũi khiến Hyukkyu bất giác đưa tay lên mà bịt lại.

Đầu óc bỗng xoay vòng khiến anh không tự chủ được mà khụy xuống, phải mất một lúc mới có thể đứng dậy được.

Toàn bộ giác quan của Hyukkyu đang cảnh báo rằng đây là một mùi hương nguy hiểm.

Càng đến gần về phía phòng bếp, mùi hương ấy càng nồng.

Khoảnh khắc đôi mắt gặp nhau, Kim Hyukkyu không khỏi chết lặng.

Lee Sanghyeok đang bưng nồi cháo đặt lên bàn. Vừa nhìn thấy anh, gương mặt hắn đột nhiên giãn ra, hắn mỉm cười.

"Dậy rồi à? Tôi có nấu cháo rồi đây."

Kim Hyukkyu đang cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra... Chính anh đã để hắn vào nhà.

Anh tự chửi thầm chính mình. Sao khi đó anh lại không nhận ra hắn chính là một alpha chứ?

Không ổn! Không thể để hắn ở đây ngày hôm nay!

"Hm?" Lee Sanghyeok đột nhiên đưa mũi ngửi xung quanh. "Lạ vậy? Có mùi gì đó, mùi ngọt như bánh kem vậy. Hình như tôi từng ngửi thấy rồi."

Kim Hyukkyu bất giác trở nên hoảng loạn.

Anh chỉ tay về phía cửa, hét lớn: "Được rồi! Giờ thì cậu về đi!"

Tiếng hét của anh làm hắn giật mình. Hắn khó hiểu nhìn anh: "Sao?"

Hyukkyu lặp lại một lần nữa: "Tôi bảo cậu về đi!"

Thanh niên đeo kính nọ không giấu nổi sự bất mãn hiếm có trên gương mặt. Phần nào đó trong đôi mắt hắn cũng đang hiện lên sự tức giận..

"Nói tôi biết đi. Sao cậu lại ghét tôi đến mức đấy?"

"Tôi không có gì để nói với cậu hết!" Trần đời chưa bao giờ Kim Hyukkyu phải tốn nhiều sức lực như vậy để nói chuyện. Hay bởi vì là ngày hôm nay mà anh cảm thấy thở thôi cũng là một việc khó khăn?

"Lúc nào cũng vậy. Chẳng nói chẳng rằng mà chỉ biết trốn tránh."

Lee Sanghyeok từ từ bước tới. Kim Hyukkyu cũng vô thức mà lùi lại theo.

"Đứng lại." Kim Hyukkyu ra lệnh. "Không được tới gần tôi."

Bước chân của Sanghyeok cũng chẳng di chuyển nữa. Hắn giương đôi mắt bất lực nhìn anh.

"Hyukkyu à, làm ơn..." Giọng hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net