Chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11.

Bộ phim tiếp theo của Han Wangho xem như là diễn giống với bản sắc (*), một trưởng tiệm cửa hàng đồ ngọt đã trợ giúp nữ chính rất nhiều, cậu ở nhà xem kịch bản một chút, sau đó nhờ quản gia tìm giúp mình một bộ đồ đầu bếp, muốn mặc vào cảm thụ một ít.

(*) Đặc điểm tính cách diễn viên rất giống với đặc điểm tính cách nhân vật mình đóng.

Cậu đứng trong sân loay hoay với nguyên liệu làm bánh, quay đầu liền trông thấy Lee Sanghyeok đứng cách đó không xa nhìn mình, Han Wangho vẫy tay với hắn, Lee Sanghyeok mới đi tới.

Han Wangho thấy ánh mắt hắn nhìn mình có chút kỳ quái, cười hỏi: "Anh về lúc nào ?"

"Một lúc rồi."

"Em mặc như thế rất kỳ quặc sao ?"

"Không có."

"Bộ phim tiếp theo em diễn vai một trưởng tiệm cửa hàng đồ ngọt." Han Wangho tiếp tục động tác trên tay, "Em nướng chút bích quy này, anh có muốn ăn không ?"

Lee Sanghyeok đút hai tay vào trong túi quần, không hề trả lời, cũng không cử động.

Han Wangho có chút nghi hoặc: "Lee Sanghyeok, anh làm sao vậy ?" Cậu cầm một cái bánh đi tới.

Lee thiếu gia lướt qua cái eo nhỏ bị tạp dề buộc quanh của cậu, cổ họng có chút phát khô.

"Rốt cuộc làm sao vậy ?" Han Wangho thấy hắn được đút bánh bích quy tới bên mép lại thờ ơ không động lòng, có chút bất an, hai tay cậu vòng quanh cổ Lee Sanghyeok, nhẹ nhàng hôn hắn một cái: "Làm sao thế ? Xảy ra chuyện gì ?"

Lee Sanghyeok đột nhiên rút hai tay ra khỏi túi quần, ôm chặt lấy eo của cậu, sau đó đẩy cả người cậu dựa vào trên bàn, một tay hắn chống bàn, một tay cởi bỏ tạp dề quanh hông của Han Wangho, cậu nhìn thấy bộ dạng này của hắn mới thả lỏng một hơi: "Em còn tưởng xảy ra chuyện gì, anh muốn làm em thì sao không nói ?"

Lee thiếu gia có chút không cao hứng hôn cái miệng của cậu: "Nhất định cần phải nói ra sao ?"

"Anh không nói em làm sao biết chứ ?"

Lee thiếu gia không quan tâm, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến động tác trên tay của hắn, Lee Sanghyeok tháo tạp dề của Han Wangho, rồi mới bắt đầu cởi khóa quần của cậu, sau đó đưa tay vào trong quần của cậu nhào nặn, Han Wangho được hắn hầu hạ đến run chân, có chút không chống đỡ nổi: "Anh muốn làm em trên bàn ăn sao ?"

Lee Sanghyeok đè ngã cả nửa người cậu trên bàn, sau đó lột quần của cậu xuống, để hai cái chân dài quấn quanh thắt lưng hắn, Han Wangho cảm thấy hôm nay Lee Sanghyeok có chút kích động quá mức, hắn cởi trang phục đầu bếp dùng lưỡi liên tục liếm láp đầu vú của Han Wangho, còn một tay không ngừng tuốt động dương vật của cậu, Han Wangho rên rỉ không ngừng do bị khoái cảm kích thích, cậu thực sự không biết ngày hôm nay cái gì đã khiến cho Lee Sanghyeok trực tiếp giải quyết mình tại chỗ như vậy: "Hyeok... A Sanghyeok, ngày hôm nay anh làm sao vậy..."

Động tác trên tay Lee thiếu gia càng lúc càng nhanh, động tác trong miệng cũng hoàn toàn không dừng lại, Han Wangho cảm thấy chính mình sắp thất thủ ngay lập tức, cậu nâng mặt Lee Sanghyeok hôn hắn: " Sanghyeok... Sanghyeok chậm chút... A a... Em muốn bắn... Ưm chậm... Chút..."

Lee Sanghyeok không chút nào hạ thủ lưu tình, Han Wangho chống đỡ khoái cảm hắn mang lại, nhưng rốt cuộc vẫn bắn ra trong tay hắn, Lee thiếu gia coi tinh dịch trong tay như bôi trơn, từ từ đút vào hậu huyệt của Han Wangho, cậu bị Lee Sanghyeok làm cho không còn một chút khí lực nào, chỉ có thể ôm lưng của hắn rên rỉ: "A a... Rốt cuộc ngày hôm nay anh làm sao vậy... Sanghyeok... Vào đi... Đừng ấy nữa..."

Lee Sanghyeok mở khuy quần của mình, dương vật thô to cảm thụ được hậu huyệt mềm mại, chậm rãi đâm vào, Han Wangho ôm thật chặt lưng hắn, âm thanh mang theo tiếng khóc nghẹn ngào mơ hồ: "Ưm a... Quá... Quá lớn..."

Lee Sanghyeok mạnh mẽ đưa đẩy vào trong thân thể của cậu, thanh âm hắn khàn khàn trầm thấp: "Thích không ?"

"Thích... Ưm... Làm rất thoải mái... Ông xã thật lợi hại a a a..."

Lee Sanghyeok ôm cậu mãnh liệt va chạm một hồi, rốt cuộc cũng bắn vào trong thân thể cậu, cả người Han Wangho bủn rủn ngồi liệt trên bàn, Lee Sanghyeok giúp cậu lau chùi một chút, sau đó bế ngang cậu lên đi vào trong phòng, Han Wangho vô lực ôm lấy cổ của hắn: "Đến cùng là ngày hôm nay anh làm sao thế ?"

Lee Sanghyeok cúi đầu hôn cậu một cái: "Trang phục đầu bếp rất đẹp mắt."

Lần đầu tiên nhìn thấy em, đã muốn làm em như vậy.

Chương 12.

Thời điểm Kwon tổng gọi điện thoại cho Han Wangho, cậu đang nằm trên giường lướt X, kế hoạch nguyên bản của cậu vốn rất tốt, trong lúc nghỉ ngơi siêng năng đọc kịch bản nghiền ngẫm nâng cao kỹ năng diễn xuất, kết quả kỹ năng diễn xuất tăng nhiều hay ít thì không biết, nhưng kỹ năng trên giường trái lại nâng cao một bậc, cậu xoa cái eo nhức mỏi của mình mà nhận điện thoại: "Kwon tổng ngài tìm tôi ?"

Kwon tổng ừ một tiếng ở đầu bên kia: "Wangho, có chương trình tạp kỹ kia cậu muốn tham gia không ? Cùng hai người mới của PNB, phía chủ sự bên kia rất muốn mời cậu, cũng đều gọi điện thoại đến chỗ tôi."

Nếu như không phải bên chủ sự cứ mời mãi, Kwon tổng cũng sẽ không liên hệ lần thứ hai với Han Wangho, Han Wangho suy nghĩ một chút rồi đồng ý, cậu không thể quét mặt mũi của Kwon tổng.

Cách ngày quay bộ phim tiếp theo còn khoảng hai tháng, Han Wangho tưởng tượng đến tình huống nếu như mỗi ngày chỉ ở nhà không tìm chút công việc để làm, chân sẽ có phần mềm nhũn, cũng may thời gian quay chương trình cũng không lâu lắm, sau khi kết thúc có thể trở về tiếp tục dành thời gian cho Lee Sanghyeok.

Lúc Lee Sanghyeok trở về, Han Wangho đang soạn đồ đạc, hắn hơi nghi ngờ hỏi: "Có công việc ?"

"Ừm, mới nhận một chương trình tạp kỹ."

Lee Sanghyeok vừa nghe thấy liền lập tức có chút không cao hứng: "Không phải là em không nhận loại chương trình như vậy sao ?"

"Là Kwon tổng để em mang người mới đi cùng."

"Cậu ta ép buộc em tham gia ?" Nói rồi muốn lấy điện thoại di động ra.

Han Wangho vốn đang ngồi trên giường thấy động tác trên tay hắn, cậu lập tức đứng lên nhào vào người hắn, Lee Sanghyeok cả kinh mau đỡ cái mông của cậu để chân cậu vòng quanh người mình, Han Wangho giống như gấu koala ôm hắn toét miệng cười thành tiếng: "Là chính em muốn đi thử một chút, với lại công ty sắp xếp công việc cho em, em vốn dĩ cần phải đi."

Lee Sanghyeok ôm cậu đi tới bên giường, có chút không đồng ý cau mày: "Trong lúc này em đi công tác là chiếm dụng thời gian của anh."

Hai tay Han Wangho bưng hai má của hắn, cười híp mắt hôn hắn một cái: "Chiếm dụng thời gian gì của anh ?"

Lee Sanghyeok có chút không dễ chịu, lập tức nói sang chuyện tác: "Phải mất bao lâu ?"

"Ghi hình ở ngoài, hai tuần sẽ về."

"Ừ." Nói rồi muốn thả cậu xuống.

Han Wangho víu trên người hắn, bất động hỏi: "Nói mau, em chiếm dụng thời gian gì của anh ?"

"..."

Sắc mặt Lee Sanghyeok khá khó coi, nhìn cậu chăm chú: "Em biết."

"Trong lòng em biết là chuyện của em, anh không nói với em là vấn đề của anh."

"..."

Han Wangho suy nghĩ một chút hỏi hắn: "Lee Sanghyeok, anh nói bây giờ chúng ta đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt sao ?"

Lee thiếu gia đàng hoàng nghiêm túc nói: "Tình yêu cuồng nhiệt cái gì, đều đã kết hôn lâu như vậy rồi."

"Vậy anh thích em chứ ?"

"Em nói xem ?"

"Từ đó đến giờ anh chưa từng nói, nên em không biết."

"..."

Han Wangho ôm cổ của hắn, nhẹ nhàng hôn mấy cái: "Em thích anh như vậy, thế nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói anh thích em."

"Đồ ngốc, nếu không thích em, thì cưới em..."

"Hả ?" Han Wangho trong nháy mắt bắt được gì đó, cậu có chút kinh ngạc nhìn Lee Sanghyeok, Lee thiếu gia đúng lúc ngậm miệng, nhưng hắn biết Han Wangho thông minh.

Han Wangho không tiếp tục hỏi, trong đôi mắt của cậu tựa như hiện ra ánh nước, muốn nói điều gì đó, nhưng rất nhiều chuyện đều không cần nói cũng biết, cậu chậm rãi vùi mặt vào cổ Lee Sanghyeok, yên tĩnh ôm hắn.

"Vậy hóa ra anh thích em từ rất lâu à."

Chương trình Han Wangho tham gia chính là một show hot nhất hai năm gần đây, tiểu thịt tươi (*) kết hợp sinh tồn dã ngoại, chương trình không có kịch bản, biểu diễn chân thật, tham gia chương trình này có hồng có hắc (**), nhưng dù kết quả ra sao cũng đều tăng vọt nhân khí, chung quy anti fan cũng được tính là nhân (người).

(*) Chỉ các diễn viên nam trẻ tuổi đẹp trai đang tạo được sức hút lớn.

(**) Hồng nghĩa là trở nên nổi tiếng, hắc có nghĩa ngược lại.

Kwon tổng ngoài miệng nói là để cho cậu mang người mới, trên thực tế cậu cũng hoàn toàn là người mới đối với chương trình này, cùng tham gia là hai nam minh tinh đáng chú ý vô cùng nổi tiếng gần đây của công ty, Park Minjun cùng Na Jaejun.

Hai người này mới gia nhập công ty không lâu, bởi vì một bộ phim bom tấn mà một đêm bạo hồng, dựa theo kinh nghiệm mà nói Han Wangho già dặn hơn hai người rất nhiều, thế nhưng xét theo độ nổi tiếng, Han Wangho đại khái không bằng số lẻ của hai người họ.

Lần đầu gặp gỡ Han Wangho liền thăm dò đặc điểm tính cách của cả hai, cậu xưa nay thông minh, hiểu được cách xem sắc mặt người khác.

Park Minjun không lớn tuổi lắm, vô cùng tự kiêu tự đại, lúc nhìn thấy Han Wangho chỉ nhướng mắt nhìn người, ngay cả chào hỏi cũng không nói.

Na Jaejun hơi khá hơn một chút, nhưng cũng không thăm hỏi khi nhìn thấy tiền bối, chỉ đơn giản giới thiệu một chút về mình.

Han Wangho tự kéo hành lý của mình đi sau nhóm bọn họ, fan tại sân bay nhiều đến đáng sợ, cậu đứng ở sau cầm điện thoại di động chụp một tấm hình gửi cho Lee Sanghyeok: "Người mới của công ty tụi em, nhân khí thật cao."

Lee Sanghyeok dường như đang bận ở bên kia, qua một lúc lâu mới trả lời cậu: "Chú ý an toàn, đừng chen lấn."

Sau khi lên máy bay, Han Wangho ngồi bên cạnh hai người kia, cậu mới vừa muốn lấy ra bịt mắt ngủ, Park Minjun đã xoay đầu lại cười với cậu, nụ cười kia không nói rõ được, nhìn vô hại nhưng lại mang theo chút châm biến: "Anh Wangho, chưa từng thấy nhiều fan như vậy tại sân bay sao ?"

Han Wangho cười gật đầu: "Quả thực sợ hết hồn."

Park Minjun thấy cậu không có nửa điểm lúng túng, cảm thấy rất mất mặt, cậu ta thu hồi khuôn mặt tươi cười: "Nghe nói anh Wangho vào công ty đã được nhiều năm, sao trước đây em chưa từng xem qua phim anh Wangho đóng."

"Đều là mấy vai nam phụ quần chúng thôi, diễn xuất của tôi không tốt, không lợi hại bằng mấy cậu."

Park Minjun khinh thường cười thành tiếng, có chút khiêu khích nói: "Cũng phải, có vài người trời sinh được ăn chén cơm này, nhưng cũng có vài người dù làm sao cũng không hồng lên nổi."

Han Wangho không hiểu mình đã trêu chọc cậu ta ở chỗ nào, nhưng cậu chưa bao giờ để cho người khác bắt nạt, cậu chỉ cười híp mắt nhìn Park Minjun, một mặt phóng khoáng gật đầu: "Đúng vậy, tôi không có những ưu điểm khác, chỉ được cái mặt đẹp này, cũng coi như là cơm ăn ông trời thưởng."

"Anh !" Park Minjun tức giận muốn đứng lên.

Na Jaejun giật tay áo của cậu ta, không đồng ý ngăn cản: "Đừng nói nữa."

Tướng mạo vẫn luôn là chỗ đau của Park Minjun, chuyện này mọi người đều biết, nhân khí của cậu ta cao chủ yếu ăn tiền ở khí chất và thiết lập tính cách trong phim, kiểu nhân vật như nhạc sĩ lang thang mang khí chất ưu buồn, Park Minjun xuất thân người mẫu nên tỉ lệ vóc người không thể xoi mói, lại kèm theo một thân cao ngạo lạnh lùng quả thật có thể khiến người ta quên đi khuôn mặt mà vẫn cảm thấy phi thường mê người, tuy nhiên diện mạo không tính là xuất chúng vẫn là tâm bệnh của Park Minjun, thế nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được thời điểm xác định tạo nên người đặc biệt, vì vậy dù dung nhan cậu ta có bình thường cũng nổi tiếng nửa bầu trời.

Park Minjun bực mình phủi tay của Na Jaejun, nhỏ giọng thì thầm: "Dựa vào cái gì phải để chúng ta mang cái con ghẻ này ? Rõ ràng chính là công ty bồi dưỡng không thành, sắp xếp tới đây để cọ nhân khí của chúng ta."

"Thôi, đừng nói nữa."

Han Wangho không phản ứng lại những gì bọn họ nói, cậu cảm thấy với trí thông minh của Park Minjun mà có thể lăn lộn trong giới giải trí đến ngày hôm nay, quả thực không đơn giản, cậu chưa bao giờ ác ý phỏng đoán người khác, cũng không muốn chấp nhặt với những người như thế.

Đến địa điểm quay chương trình đã là ban đêm, mọi người trước tiên tới khách sạn nghỉ ngơi một tối, chuẩn bị ngày hôm sau ghi hình.

Sau khi rửa mặt xong, Han Wangho gọi điện thoại cho Lee Sanghyeok: "Đang làm gì thế ?"

"Làm việc."

Han Wangho nhìn thời gian: "Muộn như vậy còn làm việc."

"Ừ, nhiều chuyện cần phải xử lý."

"Lúc em ở nhà sao lại không thấy anh bận như vậy ?"

"..."

"Dời lại vì dành thời gian cho em sao ?"

Lee thiếu gia vẫn mạnh miệng như trước: "Không phải."

Han Wangho cười đắc ý: "Không nói em cũng biết."

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net