Chương 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05.

Sau khi cơm nước xong Lee Sanghyeok còn phải mở một cuộc họp, tuy rằng hắn đặc biệt không muốn để cho Han Wangho đi gặp Kim Wonjin, nhưng Lee thiếu gia chưa bao giờ ngăn cản bất kỳ mối giao thiệp nào của cậu.

Vì vậy hắn rất tùy ý hỏi: "Cả hai gặp nhau đến mấy giờ ? Sau đó anh đi đón em ?"

"Ừm, hẳn là sẽ không lâu đâu, nhưng nếu như anh tới đón thì em gọi taxi đến đấy, sau đó ở chỗ Kim Wonjin lâu hơn một tí chờ anh tan việc."

"Vậy thì em vẫn nên tự mình lái xe về nhà đi."

"..."

Gã Kim Wonjin này, như Lee Sanghyeok đã nói, danh tiếng không tốt cùng đời sống riêng tư đặc biệt hỗn loạn, bộ phim đầu tiên Han Wangho đóng chính là quay cùng Kim Wonjin, khi đó Han Wangho từ trên trời rơi xuống (*) diễn vai nam nhất, bộ phim duy nhất thành công kia đã thúc đẩy tình bạn giữa Han Wangho cùng Kim Wonjin.

(*) Từ gốc là không hàng, chỉ những người không báo danh đăng ký mà đột nhiên xuất hiện tham gia vào hoạt động, ý ở đây là Wangho được đi cửa sau ấy.

Kim Wonjin và Han Wangho gia nhập giới giải trí cùng lúc, thế nhưng bây giờ Kim Wonjin đã thành minh tinh hạng nhất, bọn họ hẹn nhau ở một quán trà tư nhân, lúc Han Wangho tới Kim Wonjin vẫn chưa đến, cậu ngồi xuống đợi một lát mới nhìn thấy Kim Wonjin vũ trang toàn thân đi vào, kính râm khẩu trang che kín mít, sau khi thấy Han Wangho liền lập tức quăng khẩu trang mắt kính bày ra một cái pose thật lố: "Wangho ! Đã lâu không gặp chú, có phải anh đây lại đẹp trai hơn đúng không ?"

Han Wangho nhấp một ngụm trà cười với gã: "Mỗi lần gặp đều thấy anh đẹp trai lên một tầm cao mới."

"Ha ha gần đây sao rồi ?" Kim Wonjin cởi áo khoác vắt qua một bên nói chuyện phiếm với cậu, "Rốt cuộc cũng nghỉ ngơi được mấy bữa, hồi trước tôi bận bịu đến muốn thăng thiên."

"Bận quan-hệ-xã-giao chứ gì."

"Này này này cậu có phải bạn tôi không thế."

Kim Wonjin luôn là một người kiêu căng lại rất độc lập, gã còn có một chút bối cảnh cộng với kỹ năng diễn xuất tinh xảo, vì vậy dù bên ngoài có nói về gã như thế nào, nhưng vẫn có rất nhiều fan cùng người trong ngành hâm mộ gã, mọi người đều biết quan hệ giữa Kim Wonjin và Han Wangho, cho nên gã ôm cậu chụp một tấm hình đăng lên X cũng không gây ra chấn động sóng gió gì, Kim Wonjin xem một chút bình luận liền bật cười: "Hai chúng ta cũng có fan CP cơ đấy, thực sự rất thần kỳ, tình bạn trần trụi thế này mà sao mấy cô có thể nghĩ đến chuyện chúng ta lăn giường ? Huống hồ tôi đây còn thẳng như ống tuýp."

Han Wangho thò đầu nhìn bức ảnh gã chụp: "Ai bảo anh cố ý gây mập mờ."

"Thôi quên đi, dù tôi với cậu có trắng mắt trợn trừng với nhau thì mấy cô này đều có khả năng não bổ ra một câu chuyện ngược luyến tình thâm."

Han Wangho vừa muốn nói gì thì di động chợt vang lên, cậu nhận điện hỏi: "Làm sao vậy ? Tại quán trà của ông chủ Oh, ừm, được, anh đi đường cẩn thận."

Cúp điện thoại, cậu nói với Kim Wonjin: "Lát nữa Lee Sanghyeok sẽ tới đây."

Kim Wonjin một mặt táo bón: "Anh ta tới làm gì ?"

"Tiện đường đến đón tôi về thôi."

"Không phải cậu lái xe tới đây sao ? Rồi hai người đua xe về ?"

Han Wangho cười phốc lên một tiếng: "Đua xe trong phố xá sầm uất, anh nghĩ tôi sẽ nổi tiếng chứ ?"

"Buổi tối tôi còn tính hẹn cậu cùng đi uống rượu đây."

"Để lần sau đi, Lee Sanghyeok không thích tôi uống rượu."

Kim Wonjin một mặt ghét bỏ nhìn cậu: "Cậu nghe lời quá vậy."

Han Wangho hồi tưởng một chút, Lee Sanghyeok chưa bao giờ ngăn cản cậu làm cái gì, cậu muốn làm gì đều là quyền tự do của cậu, bao gồm cả chuyện uống rượu xã giao. Trong công tác ngoại trừ lần đầu tiên được đi cửa sau đóng vai nam nhất, Lee Sanghyeok rốt cuộc cũng không giúp cậu thêm lần nào, chuyện uống rượu xã giao là không thể tránh khỏi sau khi vào cái nghề này, nếu là công việc do mình tự chọn, cậu cũng muốn bản thân cố gắng hết sức làm tốt, kỳ thực cậu không biết uống mấy, có lần nào đó bị rót nhiều đến mức ói cả một đêm, toàn thân khó chịu muốn chết, lúc đấy cậu mới kết hôn với Lee Sanghyeok không bao lâu, thật sự không dám mở miệng xin giúp đỡ, cho nên chỉ có thể tự mình chịu đựng, sau khi Lee Sanghyeok trở về thấy cậu một thân tàn tạ như vậy liền giúp cậu tắm rửa, chăm sóc cả một đêm. Ngày hôm sau hắn vác vành mắt thâm đi làm, chuyện như vậy liên tục xảy ra mấy lần, mỗi lần Lee Sanghyeok đều không nói gì, có điều trông có chút không vui, Han Wangho ngây ngây ngất ngất dán vào trên người hắn hỏi: "Có phải anh không thích em uống rượu, đúng chứ?"

"Ừm."

"Kỳ thực em cũng không muốn uống, uống nhiều xong rất khó chịu."

Lee Sanghyeok đặt cậu vào trong bồn tắm, giúp cậu rửa ráy: "Nếu em muốn làm tốt công việc của mình, có một số chuyện nhất phải thực hiện."

Han Wangho có chút tủi thân: "Anh cũng không giúp em một chút."

"Em muốn anh giúp em sao ?"

Han Wangho ướt nhẹp bò lên người hắn: "Em biết anh có thể giúp em, nhưng em cũng muốn dựa vào nỗ lực của bản thân, thế nhưng mọi thứ có chút khó khăn."

"Muốn làm tốt đương nhiên phải trả giá, anh có thể giúp em, em chỉ cần nói với anh một câu, em muốn nhân vật trong phim nào cũng đều có thể."

Han Wangho say khướt cười: "Em biết, nhưng em cũng không muốn quá kém cỏi so với người khác, một vai nam ba còn cần anh giúp đỡ, có phải là rất mất mặt."

"Ừ."

"..."

"Có điều, kỳ thực em cũng không cần cố gắng như vậy, thật sự không làm được thì bỏ đi."

"Hả ?"

"Em đã gả cho anh, anh có thể nuôi em."

Khoảng hai mươi phút sau Lee Sanghyeok đã đến quán trà, ông chủ Oh ra cửa nghênh đón hắn: "Lee thiếu, tới uống trà sao lại không nói sớm một tiếng, để tôi chuẩn bị sẵn trà cho cậu."

Lee Sanghyeok và ông chủ Oh là bạn bè lâu năm, cũng không hàn huyên liền đi vào trong: "Tôi tới đón bà xã."

Ông chủ Oh thấy hắn vội vã đi vô trong, cũng theo sau cười đến không ngậm miệng lại được: "Ở sau lưng thì gọi thích quá nhỉ."

Lee Sanghyeok dừng bước nhìn anh ta: "Lâm Tiện Sâm, cậu không bận ?"

Ông chủ Oh không hề có tự giác nói: "Tôi rảnh lắm, với lại đã lâu tôi cũng không thấy Wangho, theo cậu đến gặp cậu ấy luôn."

"Lần sau đi."

"Tại sao ?"

"Cậu đi theo lại nói chuyện rất lâu, tôi muốn dẫn em ấy về nhà."

"Lúc này mới buổi chiều, gấp làm gì."

Lee Sanghyeok một mặt nghiêm chỉnh nói: "Trải qua thế giới hai người."

Gõ cửa tiến vào nhã gian của Han Wangho, Lee Sanghyeok đầu tiên chào một tiếng bắt chuyện với Kim Wonjin, tuy rằng Lee thiếu gia ở sau lưng nói xấu người ta, thế nhưng mặt đối mặt ngồi xuống vẫn mang đầy khí chất vô cùng khiêm tốn lễ độ trầm ổn, đơn giản trò chuyện vài câu về tình trạng gần đây, Lee thiếu gia giả bộ nhìn đồng hồ rồi quay đầu nói với Han Wangho: "Về nhà chưa ?"

Han Wangho gật đầu: "Em đến phòng rửa tay đã, quay lại xong mình về."

Gian phòng chỉ còn lại Lee thiếu gia và Hồ đại nhân, bầu không khí trở nên vi diệu trong nháy mắt, Kim Wonjin không phải người thích giả vờ giả vịt, gã luôn không thích Lee Sanghyeok, vì khí tràng của người này thay đổi đặc biệt nhanh chóng.

Kim Wonjin nhìn lướt qua nét mặt không biểu tình của Lee Sanghyeok, ngón tay gõ mặt bàn hai lần: "Tôi với Wangho là bạn bè nhiều năm như thế, chắc anh không thể nào không biết, nhưng cứ nhìn chằm chặp cậu ấy thật kỹ như vậy, anh rất không yên tâm về cậu ấy sao ?"

Một cái liếc mắt Lee thiếu gia cũng không quăng cho Hồ đại nhân, hắn cầm lấy tách trà uống một ngụm: "Chuyện tôi yên tâm về em ấy hay không cũng không hề liên quan trực tiếp đến chuyện tôi không thích hai người ở chung một chỗ."

"Bà xã tôi làm bạn với ai, tôi không quản cũng không bao giờ can thiệp, thế nhưng không can thiệp không có nghĩa là tôi thích, tôi tôn trọng bất kỳ người bạn nào của em ấy, tuy nhiên tôi cũng có thể sử dụng nghĩa vụ của bản thân đi đón vợ mình về nhà sau khi tan tầm."

"Chậc."

Lúc Han Wangho trở lại cũng cảm giác được khí tràng kỳ quái của bọn họ, cậu nở nụ cười làm giảm bớt bầu không khí: "Chúng ta đi thôi, Kim Wonjin, hôm nào lại gặp."

Sau khi theo Lee Sanghyeok lên xe, Han Wangho ngồi ở ghế kế bên tài xế, quay đầu nhìn Lee thiếu gia đang muốn khởi động xe, ánh mắt cậu chớp chớp, khóe môi kéo lên một ý cười nồng đậm: "Anh ở trước mặt người khác, đều gọi em là bà xã sao ?"

Lee thiếu gia vừa đạp chân ga liền giẫm vội phanh xe, hắn điều chỉnh bản thân một chút, âm thanh cứng rắn không nhấp nhô nói: "Em nghe lầm."

Han Wangho hiểu rõ thói mạnh miệng đó giờ của hắn, cậu xoay người lại gần Lee Sanghyeok, đột nhiên hôn một cái lên gò má của hắn, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Vậy em gọi anh một tiếng ông xã được chứ ?"

Lee thiếu gia thành công buông tha cho kế hoạch về nhà, hắn quay đầu hôn lấy Han Wangho đang liếm loạn khắp vành tai mình, Han Wangho muốn ôm cổ hắn nhưng không gian trong xe thực sự quá chật, cậu chỉ có thể từ ghế phụ leo lên trên người Lee Sanghyeok: "Chúng ta chưa từng làm trong xe, anh có muốn thử một chút không ?"

Lee Sanghyeok không hề trả lời, môi hắn chỉ từ trong miệng cậu chuyển đến cổ rồi không ngừng liếm mút xương quai xanh, Han Wangho ôm đầu của hắn nhẹ nhàng kéo xuống dưới một chút, Lee Sanghyeok tựa như nhận được mệnh lệnh liền cởi nút áo sơ mi của cậu ra, đưa lưỡi liếm lấy đầu vú của Han Wangho, tiếp tục gắng sức dùng đầu lưỡi không ngừng trêu đùa, Han Wangho kéo tay hắn cởi khóa quần của mình, sau đó nhoài đến bên tai Lee Sanghyeok thì thầm: "Lee Sanghyeok, sờ em đi."

Lúc Lee thiếu gia nghe đến mấy chữ này, hạ thân trở nên cứng rắn trong nháy mắt, hắn vùi đầu liếm mút đầu vú của Han Wangho cho thỏa, rồi mới hơi kéo quần của cậu đưa tay vào trong, Han Wangho giật giật có chút không thoải mái, cậu hơi rên rỉ tựa như làm nũng: "Không muốn mặc quần, cởi..."

Lee Sanghyeok tạm thời dừng động tác trên tay, lột quần của cậu xuống, Han Wangho thả lỏng hai chân lập tức quấn quanh thắt lưng của hắn, tiếp theo câu lấy đầu lưỡi của Lee Sanghyeok hôn sâu, cái mông không ngừng cọ hạ thân của hắn: "A... Lee Sanghyeok... Anh cứng rồi."

Hô hấp Lee Sanghyeok nặng nề, hai tay hắn không ngừng xoa nắn cái mông vểnh của Han Wangho, cậu có chút bất mãn cắn đầu lưỡi của hắn: "Anh vào đi..."

Trên xe của Lee thiếu gia không có dầu bôi trơn, hắn đưa hai ngón tay của mình đến bên mép của Han Wangho, đôi mắt hắn sâu thẳm không thấy đáy, giọng nói trầm thấp hơi khàn: "Bảo bối, liếm ướt."

Han Wangho lè lưỡi liếm một cái, rồi lập tức nuốt hai ngón tay đến tận gốc, Lee Sanghyeok sợ đụng tới cổ họng của cậu nên nhanh chóng cong ngón tay một chút, Lee Sanghyeok nhìn cậu nuốt vào nhả ra mấy lần, sau đó kéo tay hắn xuống mặt sau của chính mình, có nước bọt làm trơn, hậu huyệt dễ tiến vào hơn một ít, Lee Sanghyeok một bên xoa cái mông của Han Wangho, một bên chậm rãi đâm vào trong hậu huyệt, Han Wangho kẹp chặt hai ngón tay của hắn, liếm láp vành tai hắn, âm thanh như mỉm cười nói: "Được rồi, đều ướt đẫm... Anh vào đi..." Nói rồi liền đưa tay cởi khóa quần của Lee Sanghyeok, dương vật bị cọ lộng cả nửa ngày rốt cuộc cũng bắn ra ngoài, Han Wangho nhấc mông lại ma sát: "Ưm... Muốn anh... Mau vào làm em..."

Hai tay Lee Sanghyeok đỡ lấy cái eo nhỏ của Han Wangho, còn hai tay Han Wangho vịn vai Lee thiếu gia từ từ ngồi xuống, lúc rốt cuộc hoàn toàn đi vào, Han Wangho phát sinh ra một tiếng rên rỉ: "A... Ông xã... Lớn quá..."

Lee Sanghyeok như bị một tiếng ông xã này kích thích, hắn dùng sức thao lộng hậu huyệt của Han Wangho, hai cái chân trần trụi của Han Wangho có chút vô lực đung đưa, qua một lúc lâu, Lee thiếu gia mới bắn ra từ trong tiếng cầu xin tha thứ của cậu. Han Wangho nhìn áo sơ mi của hắn bị mình bắn dính tinh dịch, hơi có chút đỏ mặt, Lee Sanghyeok tạm thời không lo cho bản thân, rút mấy tờ khăn giấy lau chùi một chút cho Han Wangho: "Làm sao ngày hôm nay lại chủ động như thế ?"

Han Wangho để hắn lau người giúp mình, cong đôi mắt cười hì hì nói: "Nghe thấy được anh gọi em là bà xã, em rất vui vẻ."

Lỗ tai của Lee thiếu gia có chút đỏ ửng, hắn khẽ khụ một tiếng: "Đã bảo em nghe lầm rồi."

Chương 06.

Sau một tuần nghỉ ngơi, Han Wangho liền vào đoàn phim, vai nam phụ đau ốm này của cậu thực sự không có nhiều lời kịch, việc làm chính mỗi ngày là nửa nằm trên giường ho khan thổ huyết, Han Wangho cũng lăn lộn nhiều năm như vậy, chỉ cần không phải vai nhiều lời thoại cùng đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao, cậu đều có thể biểu hiện rất tốt.

Trợ lý Do Soo giúp cậu chụp một tấm nghiêng mặt ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, gian nhà tối tăm chỉ có một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào trên người cậu, vì bệnh lao nhiều năm nên không cách nào xuống giường, trong mắt mang theo từng tia khát vọng, lại có vẻ vô cùng cô đơn.

Do Soo chụp xong cảm thấy không tệ: "Tấm này đăng lên X đi."

Han Wangho gật đầu lịch sự nói cảm ơn, cậu không có trợ lý riêng, trợ lý mỗi lần vào đoàn phim đều do công ty tùy cơ an bài trước, người duy nhất trong công ty biết mối quan hệ giữa cậu cùng Lee Sanghyeok chỉ có sếp tổng, ban đầu sếp tổng cho rằng phu nhân đi cửa sau của Lee thiếu gia là phải nâng cho thật hot một cây, kết quả Han Wangho bày tỏ chỉ cần công việc không có quá nhiều yêu cầu, sếp tổng cũng coi như thôi, tỏ ý sau này nổi lên sẽ phân thêm nhiều trợ lý, kết quả Han Wangho vẫn không nổi, vòng giải trí ngoằn nghèo nhiều lắm, cậu lại diễn xuất không hay, càng khỏi bàn tới cái khác.

Dựa theo yêu cầu đăng tấm ảnh kia của đoàn phim, cậu suy nghĩ một chút điền thêm ba chữ.

Han Wangho: Cảnh giường chiếu.

Han Wangho chưa kịp để di động xuống, bình luận đã nhảy lên, cậu tiện tay lướt liền lập tức bật cười.

Rất ghét mấy kẻ nhòm ngó vợ của người khác: Nhân vật công chúng, chú ý dùng từ.

Fan bên dưới vốn đang siêu cấp vui vẻ khi nhìn thấy bức ảnh, kết quả cái ID này lại âm dương quái khí xuất hiện làm người ta có chút bất mãn.

"A a a a a a Wangnie ! Wang công tử ! ! !"

"A a a a Wangnie ! Like cho phim mới ! ! Công tử yếu ớt đẹp quá ! ! Mặc dù vợ nhỏ cướp được tem, thế nhưng ngộ tuyệt đối sẽ không like ! !"

"Vợ nhỏ lại tới làm cụt hứng ! Mặc dù nói có điểm đúng, nhưng mà tui cũng sẽ không like !"

"Wangnie nói sai chỗ nào, cái này không phải cảnh giường chiếu à ? Sẵn tiện liếm góc mặt nghiêng thần thánh của Wangnie ! ! ! Đẹp vê lù ! ! !"

"@Rất ghét mấy kẻ nhòm ngó vợ của người khác, thím có quyền quản Wangnie nói gì trên X của mình chắc, quản rộng vậy má !"

"Tuy rằng là nhân vật công chúng không sai, thế nhưng không nhìn ra được Wangnie rõ ràng đang nói đùa hả ?"

"Thím không thích xem thì nhấn nút đi ! Thực sự vô cùng ghét cái thể loại đi khắp nơi giảng đạo như thím !"

Han Wangho xem một lúc sau đó tắt X, gửi ảnh vừa chụp cho Lee Sanghyeok: "Nhìn có được không ?"

Hình như đối phương không bận nên trả lời lại ngay: "Ừ."

"Anh đoán xem lần này em diễn thể loại nào ?"

"Cổ trang."

"Ông chủ Lee thật thông minh, lập tức nhìn ra được ngay."

"..."

"Mỗi lần đều đóng công tử thiếu gia, kỳ thực em khá muốn khiêu chiến một ít cấp độ cao hơn."

"Cấp độ gì."

"Ví dụ như, đóng cảnh giường chiếu bốn mươi phút thì thế nào ?"

"Không thể."

"Với anh."

"Được."

Editor lảm nhảm: Nghiện mà còn ngại hả Lee thiếu gia ? ←_←


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net