Chương 7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì sự việc của Park Jihoon, cô giáo đã mời phụ huynh của Lee Sanghyeok và nó. Mẹ Park Jihoon ở trường học ầm ĩ một hồi, bà ta cao lớn, so với Lee Youngmin thì nàng có vẻ nhỏ xinh và yếu thế hơn.

Mẹ Park Jihoon trỏ tay vào Lee Youngmin, trước mặt rất nhiều giáo viên chửi đổng: "Cô dạy con cô kiểu gì hả? Mới năm tuổi nhưng chính là tội phạm giết người! Có sinh không có dạy, thằng súc sinh này sớm muộn cũng phạm tội tày đình!" – "Chẳng lẽ con không cha đều như thế, không biết đúng sai?" – "Jihoon nhà tôi có chuyện gì tôi sẽ lột da nó!" – "... ...." Bà ta kích động sấn tới chỗ Lee Youngmin, kéo tóc nàng đấm đá.

Lee Youngmin nào phải đối thủ của người đàn bà cơ bắp như mẹ Park Jihoon, giằng co đôi ba lần đã bị ấn ngã lăn trên đất, tóc bị cào lộn xộn. May mắn có mấy giáo viên gần đó nhanh chóng kéo mẹ Park Jihoon ra, lúc này Lee Youngmin mới chật vật đứng lên. Ngoại hình nàng xinh đẹp, giờ phút này dáng vẻ đầy sững sờ không biết làm sao. Cho dù phía Lee Youngmin đuối lý nhưng các giáo viên đều trò chuyện, an ủi Lee Youngmin.

Mà Lee Sanghyeok vẫn luôn đứng một bên, lẳng lặng nhìn. Trên mặt hắn không hề sợ hãi hoặc kinh khiếp, đôi mắt màu xanh chỉ nhìn đăm đăm, không hiện lên chút tình cảm dư thừa, dường như hắn không liên quan đến việc hai người phụ nữ kia gây hấn với nhau.

Thẳng đến lúc các giáo viên khuyên Lee Youngmin đưa Lee Sanghyeok về nhà, nàng mới yếu ớt gật đầu vài cái. Nhưng khoảnh khắc nàng nhìn Lee Sanghyeok, đáy mắt nàng tràn lan hận thù và ác độc.

Lee Sanghyeok trừng mắt với nàng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Buổi tối, gia đình Han Wangho quây quần dùng cơm. Han Wangho nhìn cha mẹ còn tươi trẻ và khỏe mạnh trước mắt, những chuyện không vui ở trường học đã tan thành mây khói. Thật tuyệt vì cha mẹ cậu vẫn còn đây, không còn điều gì tuyệt diệu hơn nữa. Kiếp trước, sau khi Han Wangho có việc làm thì cậu dọn ra ngoài ở. Bởi vì bận rộn công việc hoặc tình thân qua tháng năm cũng phai nhạt nên cậu không về thăm người nhà thường xuyên, thậm chí lúc cha cậu qua đời cũng không kịp đến bệnh viện nhìn mặt cha lần cuối.

Nghĩ vậy, trong lòng Han Wangho cảm thấy xót xa. Cậu vội vàng nói: "Cha, cha ăn thịt thêm này." Nói xong đã gắp một miếng bỏ vào bát của Han Wangsuk.

Han Wangsuk vui vẻ sờ đầu Han Wangho: "Wangho ngoan quá." Rồi y khen, "Ngon thật."

Kang Jihye ngồi một bên cười phụ họa: "Trời ơi, cha con hai người tình thương mến thương, Wangho chắc không biết mẹ đau lòng."

Han Wangho nghe xong bèn ngoan ngoãn gắp cho cô thêm một miếng: "Mẹ cũng ăn nhiều đi, cả cha và mẹ con đều đau lòng hết."

Lời này làm cha mẹ cậu cười ha ha, trên bàn cơm không khí êm đềm và ấm áp.

Rầm! Rầm! "A —!" Đột nhiên nhà đối diện vang lên tiếng thét điên cuồng của phụ nữ cùng với tiếng đổ vỡ của bàn ghế.

"Cái gì vậy?" Kang Jihye buông đũa, rời khỏi bàn cơm, đứng dựa vào hành lang trước cửa nghe ngóng. "Tiếng ồn kia hình như phát ra từ nhà thằng nhóc mắt xanh."

"A! A!" Tiếng gào thét của người phụ nữ ngày càng dữ dội, ngay sau đó một trận 'loảng xoảng' lại vang lên.

Thân là cảnh sát, Han Wangsuk vội nhăn mày đứng dậy: "Mau qua xem, đừng để xảy ra bất trắc!"

Vì thế y vội vàng mở cửa, chạy đến nhà đối diện của Lee Youngmin, mà bấy giờ tiếng hét bên trong lại càng ầm ĩ. "Vì sao mày muốn tra tấn tao?" "Mày là đồ ma quỷ!" "Sao mày còn chưa chết?!"

Thanh âm sắc lẻm khiến người bên ngoài chói hết cả tai.

"Hai mẹ con đứng xa một chút." Han Wangsuk nói với Han Wangho và Kang Jihye, tiếp theo dặn dò, "Wangho về nhà đi." Mặc kệ làm chuyện gì, an toàn của người thân luôn là trên hết.

Kang Jihye ôm Wangho đứng trước cửa nhà mình, dõi theo chồng.

"Mở cửa, có chuyện gì vậy?" Han Wangsuk dùng tay đập vào cửa tạo thành tiếng vang.

Tiếng động bên trong bỗng nhiên ngưng bặt, Han Wangsuk lại gầm thêm một tiếng: "Mau mở cửa!"

Mọi thứ vẫn im ắng như cũ. Nhưng làm cảnh sát nhiều năm, trực giác nói cho y biết bên trong chắc chắn có vấn đề. Y chờ thêm giây lát, xác nhận người trong nhà không muốn mở cửa, vì thế giơ chân chuẩn bị tông cửa vào.

'Rầm' một tiếng, dường như có thứ gì va phải cửa, tiếp theo 'lách cách' hai tiếng, cửa mở.

Han Wangsuk vội vàng vào trong, cảnh tượng trước mắt làm y sửng sốt. Y thấy một phụ nữ tóc tai hỗn loạn đang đè trên người một bé trai. Tay nàng cầm dao phay, một tay khác chặn miệng đứa bé, trên mặt đất còn loang lổ vết máu. Han Wangsuk vội đánh về phía người phụ nữ, cướp con dao trên tay nàng ta rồi ấn nàng xuống sàn nhà.

"Trời ơi, chuyện gì thế!" Kang Jihye đứng trước cửa thấy một màn thất kinh như vậy, cô bèn chạy vào nhà Lee Youngmin, bế Lee Sanghyeok đầy máu lên.

Lee Sanghyeok vẫn tỉnh táo, nhưng vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn không quấy khóc, chỉ ngoan ngoãn dựa vào ngực cô. Kang Jihye kiểm tra cơ thể hắn xem bị thương ở đâu mới phát hiện trên bụng hắn là một vết thương rất to, máu tuôn ra thấm đẫm một góc quần áo.

"Đưa nó nhập viện!" Han Wangsuk vội nói, Kang Jihye lập tức hành động, cô ôm Lee Sanghyeok chạy về nhà lấy tiền.

Han Wangho đứng trước cửa nhìn thấy mọi chuyện, cậu hoảng hốt chạy theo cô, sau đó hai mẹ con cùng chạy xuống dưới lầu.

Kang Jihye vẫy bừa một chiếc Taxi, Han Wangho cũng hấp tấp chui vào, ba người ngồi ở ghế sau một loạt. Lee Sanghyeok được mẹ cậu ôm lấy, còn cậu lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Lee Sanghyeok. Cậu vươn tay nắm bàn tay lạnh băng nhỏ bé, điều này khiến một Lee Sanghyeok vốn đang bình tĩnh lại tuôn trào nước mắt, bật khóc tu tu. "Wangho, mình đau quá, bụng đau quá..."

Han Wangho liên tục vuốt ve mặt hắn, an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu. Đến bệnh viện sẽ hết đau, hết ngay thôi."

Giờ phút này, Han Wangho rất xót xa vì đứa trẻ...

Chương 8

Ở dịch vụ đặc biệt, đứa bé trai đẹp đẽ nằm thiêm thiếp trên giường. Tuy rằng miệng vết thương ở bụng rất dài nhưng may mắn không sâu, lại nhập viện kịp thời nên sau khi được bác sĩ xử lý, băng bó, vết thương không có gì đáng ngại.

Han Wangho vẫn nắm tay Lee Sanghyeok như cũ, tới lúc Lee Sanghyeok ngủ rồi, phát ra tiếng hít thở mỏng manh cậu mới rụt tay về.

"Mẹ, cậu ấy đã ngủ." Han Wangho thì thào với Kang Jihye.

Kang Jihye gật đầu: "Wangho, chúng ta ra ngoài cho bạn nghỉ ngơi."

Thời điểm hai người chuẩn bị rời phòng bệnh, trước cửa đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên. Không chờ Kang Jihye hỏi han, bà ta đã tự mình giới thiệu: "Tôi là bà ngoại của Lee Sanghyeok, nghe nói gia đình cô cứu nó, cảm ơn." Giọng điệu bà ta lạnh lùng, thanh âm cứng nhắc, dù rằng nói lời cảm tạ nhưng vô cùng nhạt nhẽo.

Kang Jihye cười cười: "Không sao, chung quy cũng là hàng xóm. Đứa nhỏ cũng không có chuyện gì."

Bà ngoại Lee Sanghyeok liếc cháu trai: "Ừ, vậy là tốt."

"Bác tới đón nó về nhà sao?" Kang Jihye tưởng bà ngoài đứa trẻ tới thì cô cũng có thể về nhà. Thông thường là vậy, hơn nữa đêm cũng đã khuya, Wangho còn phải đi ngủ.

"Tôi không đến đón nó về." Bà ta phủ nhận. "Tôi tới mong cô làm ơn giúp tôi trông nó một thời gian."

Kang Jihye ngẩn người, rồi cô từ chối theo bản năng: "Nhà cháu... không được. Dù sao cũng là cháu ngoại của bác, sao lại để người ngoài chăm sóc."

"Con gái tôi bị trầm cảm nghiêm trọng, lần này dùng dao chém thằng bé cũng vì tinh thần bị đả kích nặng nề, vì thế tôi muốn đưa nó đi bệnh viện. Trong thời gian điều trị chỉ có thể nhờ cậy cô. Đứa trẻ này rất kỳ quái, chỉ cần nó ở cạnh con tôi thì con tôi sẽ trở nên bất thường, cho nên tôi không thể đón nó về nhà được. Phí nằm viện và phí sinh hoạt tôi sẽ trả rõ ràng, không để thiệt thòi cô."

Han Wangho đứng nghe mà thấy rất hụt hẫng, người bà này của Lee Sanghyeok dường như không quan tâm đến hắn.

Kang Jihye sốt ruột nói: "Cũng khó mà nói vậy, nhà cháu còn có một đứa con, bác có thể đưa cháu ngoại gửi nhờ họ hàng." Cô không muốn phiền phức, con cái người ta dù thế nào cũng không chăm sóc tốt, nhỡ mà gây ra chuyện ồn ào thì càng mệt.

Bà ngoại Lee Sanghyeok cau mày, sắc mặt cũng lạnh băng: "Vậy không làm khó cô, tôi sẽ đưa nó đi ngay." Dứt lời đã bước vào giường bệnh hắn. "Dậy, mau bước xuống cho tao." Không biết Lee Sanghyeok đã mở mắt từ bao giờ.

"Sao lại thế, trên bụng thằng bé còn vết thương, sao có thể lập tức xuống giường!" Kang Jihye vội vàng ngăn cản.

Han Wangho cũng chạy nhanh tới cạnh giường: "Cậu nằm đi!" Han Wangho trấn an Lee Sanghyeok như vậy.

"Đi ngay!" Bà ngoại Lee Sanghyeok kéo tay hắn từ trên giường đi xuống. "Mang giày vào, mày luôn gây chuyện, hại mẹ mày tức đến đổ bệnh kia! Lẽ ra đời này mày không nên có mặt." Bà ta mắng liên tục, dường như muốn kéo Lee Sanghyeok ra cửa.

Lee Sanghyeok cứng rắn mím môi, không trả lời. Hắn đưa tay ôm vết thương vừa được băng bó, thần sắc dần dần trắng bệch. Han Wangho thấy bà ngoại hắn muốn tóm hắn đi bèn cuống quýt kéo tay mẹ cậu, không ngừng van xin: "Mẹ, đưa cậu ấy về nhà chăm sóc một thời gian! Mẹ!"

Kang Jihye khẽ cắn môi: "A, thật là..." Cô vội vàng đuổi theo ngăn họ lại.

"Để cháu trông nó một thời gian, chờ mẹ nó về."

Bà ngoại Lee Sanghyeok nghe xong lập tức dừng chân, cũng lạnh lùng buông tay hắn. "Cảm ơn cô, chi phí tôi đều gửi đủ. Thằng lõi này cần đánh cứ đánh, nó không phải trẻ con bình thường, nó rất lì lợm." Sau đó cúi người răn đe Lee Sanghyeok. "Mày phải nghe lời dì, không thì chẳng ai chăm sóc mày đâu."

Nói xong những lời đó, bà ta nhìn Kang Jihye mỉm cười, còn liếc Lee Sanghyeok một cái. "Thằng lõi khó ưa." Rồi quay gót bỏ đi.

Han Wangho vội kéo tay Lee Sanghyeok: "Về giường nằm, sau này tụi mình sẽ ở bên nhau, mẹ mình sẽ chăm sóc cậu."

Giày dưới chân hắn còn chưa mang xong, bởi vì lúc nãy bà ngoại hắn lôi kéo nên chiếc còn, chiếc rớt. Hắn cúi đầu nhìn giày rơi trên đất, cười cười: "Giày rơi." Sau đó lặng lẽ dựa vào người Han Wangho, ôm lấy cậu, lần nữa thì thào, "Giày rớt." Đầu hắn vẫn luôn cúi thấp như đang che giấu sự cô độc trong đáy mắt xanh lam.

"Wangho, mình nghĩ rằng cậu cũng sẽ không cần mình." Hắn lẩm bẩm với Han Wangho như vậy.

Han Wangho nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn: "Không đâu, mình cần cậu mà."

"Ừ, mình biết." Xuyên qua bả vai nhỏ bé của Han Wangho, hắn nhìn theo bà ngoại đang xa dần. Bỗng nhiên hắn cảm thấy giống Lee Youngmin, rất tốt. Mạnh bạo đè lấy một người, sau đó cầm dao vung tay chặt xuống, khiến người nọ lộ ra dáng vẻ sợ hãi, cơ thể ngập tràn sắc máu đỏ tươi. Hình như chuyện này không có gì sai, lại còn vô cùng kỳ thú...

Hắn chọc mẹ giận nên mẹ đối xử như vậy với hắn. Người khác làm hắn giận, có phải hắn cũng nên đối xử như vậy với người ta?

Mọi chuyện kết thúc. Vì trời đã khuya, hơn nữa Lee Sanghyeok cũng không thể di chuyển nhiều nên bọn họ đành nán lại bệnh viện một đêm. Han Wangho ru Lee Sanghyeok ngủ, trong một phòng bệnh, trên một chiếc giường.

Kang Jihye gọi điện thoại công cộng cho chồng, nói rõ vấn đề của Lee Sanghyeok. Đối với một người hiền lành như Han Wangsuk thì y cũng không có gì phản đối. Hơn nữa còn nói Lee Youngmin đầu óc bất thường, đã được bà ngoại báo cảnh sát đưa đi điều trị, sau này bình phục còn chăm sóc đứa con. Đứa con có một người mẹ như vậy cũng rất đáng thương, trong giọng nói đầy ắp sự đồng tình.

Lúc sau, Kang Jihye cũng ngủ trên một giường khác, buổi tối hỗn loạn cứ thế trôi qua.

Han Wangho bị Lee Sanghyeok ôm chặt, nhưng cậu quá mệt mỏi rồi. Đối với thân thể của một đứa bé lên năm, chỉ lăng xăng một tối đủ khiến cậu đuối sức. Cậu nhắm mắt, nặng nề ngủ cạnh Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok mở to đôi mắt xanh nhìn màn đêm nơi phòng bệnh. Hắn nghe hơi thở đều đặn của Han Wangho, chợt thấy chấm tròn lập lòe trong bóng tối. "Wangho, đom đóm kìa." Lee Sanghyeok nói rất nhỏ, cũng không nghe thấy hồi âm. Im bặt vài giây, lần nữa hắn thì thầm với cậu. "Sau này mình lớn, Wangho làm cô dâu của mình có được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net