Chap 27 : Hay là buông xuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tút ... tút ... tút . Tiếng máy thở đều đều . Trong phòng bệnh , một cậu trai nhỏ đang nằm im sắc mặt xanh xao đôi môi vì thế mà nhợt nhạt đi vài phần .
Hẳn người ta sẽ nghĩ lúc này cậu trai ấy trông rất khó coi nhưng không cậu ấy vẫn thanh thoát , quyến dũ và xinh đẹp đến kì lạ , toàn thân toát lên mùi hương dịu nhẹ lôi cuốn .

Cậu trai ấy là Peanut . Khuân mặt ấy dù cho đang nhắm mắt , đang hôn mê nhưng tại sao lại cô đơn đến vậy ...

Ở đây ngay tại căn phòng này không có ai cả , không một ai chỉ riêng mình cậu đơn độc trên chiếc giường ấy

---------------------

Trong cơn mê

Peanut đang đi trên một con đườmg dài trải đầy hoa Bỉ Ngạn , một sắc đỏ vô tận đẹp mà lại buồn thê lương . Cậu không buồn , không lưu luyến gì cả và cũng không mệt mỏi . Cảm giác này "Thật tuyệt" cậu muốn được ở đây mãi .

-"Mẹ" Peanut thấy mẹ rồi , bà đang ở cuối con đường nhìn cậu mỉm cười . Bà đứng ở đó dang rộng cánh tay giống với ngày xưa luôn luôn chờ cậu .

-"Con nhớ mẹ ... Cho con theo với " Cậu khóc rồi , nước mắt cứ thế mà rơi lăn dài trên gương mặt xinh đẹp ấy

Bà ấy ôm lấy cậu vào lòng . Toàn thân lạnh toát nhưng vẫn ấm áp . Bà đưa tay vuốt ve khuân mặt cậu , nụ cười ấy giữ ở trên môi , bà không nói gì . Chỉ cần có bà ở cạnh thôi vậy là đủ rồi , Peanut không cần gì cả

-"C...con đau , mọi người đều nghĩ con ổn , con là người may mắn nhất ... Nhưng không phải đâu ... Con không nói ra không có nghĩa là con không mệt mỏi . Cuộc sống này thực sự rất tệ . Những người thân thiết nhất cũng không hiểu con ... Tất cả .... Thực ra nỗi đau con dấu họ thấu mấy phần " Có lẽ đã rất mệt , cậu còn quá nhiều điều không phải ai cũng biết

Bà vẫn ôm cậu vào lòng . Nụ cười đã thay đổi , khuân mặt thoáng buồn . Bà hôn xuống ngực trái cậu . Một giọt nước mắt rơi . "Sẽ không đau nữa" bà lại mỉm cười nhưng là nụ cười đau xót .

-"Hay là con buông xuôi nhé "

Bà đưa cậu về hướng ngược lại không phải cuối con đường tuyệt đẹp không đau khổ . Một vầng sáng hiện ra bà đưa cậu vào đó :"Con phải về rồi"

--------------------

Faker đứng bên cửa sổ phòng bệnh . Hai mắt nheo lại , đôi môi mím chặt . Có chút gì đó phân vân . Anh đang thích ai , muốn ở bên ai anh không biết .

Anh yêu Peanut nhưng không thể từ bỏ JiHyun (Mina) được . Một người là vị hôn thê của anh vì anh mà gặp bao nhiêu nguy hiểm , lần đầu cũng là dành cho anh . Một người lại lớn lên bên anh , là tình đầu của anh . Không thể bỏ lại ai cả ...

-"Khụ..." Tiếng ho phát ra từ phía giường bệnh người con gái ngồi dậy tay ôm lấy ngực trái

Faker đến bên giường ôm lấy người con gái ấy . Tay vuốt mái tóc ta , ánh mắt vô cùng ôn nhu . Hai người họ ôm lấy nhau , người con gái dựa vào vai Faker cúi mặt xuống nở nụ cười nửa miệng ' Peanut tôi nghĩ là cậu đã biết ai là người thắng rồi nhỉ ?'

-" Oppa , người đi cùng anh là ai vậy ?" Cô gái giả vờ hỏi

-"Anh không quen cậu ta " Faker khẽ trả lời , giọng nhẹ đến đáng sợ nhưng nơi tim lại khẽ nhói lên một cái .

Cô ta cười tươi nhìn Faker :" Mình về với nhau nhé "

Anh hôn lên môi cô ta thay cho câu trả lời .

------------------------

Peanut  từ từ mở mắt , ánh sáng từ cửa sổ thật chói . Cậu nhìn quanh nhưng không có ai cả . Ừm ... không sao . Chỉ đơn giản là ở một mình thôi mà . Đôi mắt cậu mờ một làn sương mỏng , không được khóc . Đôi môi tự vẽ ra một nụ cười sao lại đau đớn đến thế .

cậu rút phăng mấy thứ dây dợ ở trên người . Đứng dậy nhìn về nơi xa xăm :" Mẹ ơi , con thua rồi " đôi môi lại nở nụ cười " Con nghĩ là con đã đúng . Nhưng con sai rồi ... Con sợ lịch sử lặp lại , con cảm thấy nơi kia lại nhói lên rồi "

Ngược thời gian trở về thời điểm trước khi đi du lịch

-"Xin lỗi ... Cô tìm tôi" Peanut lạnh giọng hỏi

-"Đúng vậy . Tôi là JiHyun cậu gọi tôi là Mina cũng được "

-"Chào Mina tiểu thư" Peanut nhấp một ngụm cà phê .

-" Tôi tìm cậu để đòi lại vị trí mà tôi đã tạm rời xa một thời gian" Cô ta nhếch môi , khẽ cười

-"Ồ ... Đến lấy đi" nhàn nhạt cậu trả lời không để người ta nhìn thấy một tia cảm xúc . Nói thật ra thì trong cậu đã thoáng có sự lo lắng . Cậu đã cho điều tra về cô gái này trước khi đến gặp ... Cô gái ấy là thanh mai , trúc mã của Faker , cô còn là ... tình đầu của anh . Cậu đã lo rằng anh sẽ đi theo cô gái này

Cô ta khiến răng lôi ra trong túi xách một đống ảnh . Cậu chỉ nhìn qua nhưng giật mình cầm một tấm lên xem . Hơi thở bắt đầu nặng nề . Có rất nhiều ảnh nhưng nhân vật xuất hiện chỉ có hai , cả hai người đó đều không mặc gì người con trai nằm trên thân ảnh người con gái , hai người họ có vẻ rất kịch liệt hãy nhìn biểu cảm của người con gái đó kìa . Người đàn ông trong tấm ảnh rất quen thuộc không ai khác ...là Faker , người con gái nằm dưới thân Faker lại chính là cô gái này .

Chết tiệt ... Cậu có chút hoảng loạn . Nếu như là một vấn đề khác cậu sẽ bình tĩnh mà giải quyết nhưng vấn đề này thì không , cậu sợ quá khứ lặp lại . Peanut dương mắt nhìn cô ta :"Cô muốn gì?"

-"Đến lúc cậu phải đi rồi "

-"Tại sao?"

-"Cùng chơi một trò chơi nhé ! Nếu tôi thắng cậu phải biến mất "

Rồi thế đấy vở kịch đã được diễn ra như vậy . Peanut đã rất tin tưởng Faker , cậu tin chắc anh sẽ ở lại bên cậu dù gì cậu đã thích anh từ mấy năm trước . Có lẽ lòng tin sắt đá đã đặt nhầm chỗ rồi . Ngay lúc này khi cậu đang nằm ở đây nhưng không có anh cậu đã hiểu ra rồi nhưng trong trái tim vẫn còn điều gì đó mong chờ . Thật kì lạ

-------------------

"Cạch" cửa phòng bật mở
Pray , Smeb cùng một người bác sĩ đi vào . Cả ba nhìn cậu đầy thương xót .

-" Sao anh đến muộn vậy ?" Peanut nén đau nũng nịu nói

-"Anh đã ở đây rất lâu đó " Smeb trả lời  Pray cũng gật đầu

-"Đừng suy nghĩ nhiều quá , đừng lo lắng . Em biết tim của mình không khoẻ mà " Pray cắn răng nói . Pray đã thích Peanut từ rất lâu nhìn người con trai mình thích phải chịu đau từ thể xác đến tâm hồn hỏi xem có mấy ai không đau lòng

Peanut chỉ nhìn anh lắc đầu không nói gì .

Vị bác sĩ kia tiến đến khám cho Peanut . Anh ta lắc đầu đi ra ngoài . Smeb , Pray cùng cậu cũng theo ra sau . Đi vào một căn phòng nơi tầng cao nhất , cậu được khám tổng thể , vị bác sĩ kia không nói gì . Cậu đành hiểu theo nghĩa mình đã không sao rồi

-"Em muốn về nhà"

-"Được rồi " Smeb đưa Peanut xuống dưới tầng hầm lấy xe .

Pray nhận nhiệm vụ thu dọn đồ đạc cho cậu . Nhưng anh không thu dọn mà tìm vị bác sĩ kia . Anh ta vốn là bác sĩ tư mà Pray gửi ở đây để chăm sóc Peanut , đương nhiên là mọi thông tin bệnh án của Peanut đều không để lộ ra ngoài .

Pray lười biếng thả mình ngồi trên ghế sopha . Hàng lông mày nheo lại . Anh cũng đang rất mệt mỏi đây . Vị bác sĩ kia nói Peanut sẽ không ở với anh được lâu nữa . Anh cần làm gì đây ... Hạnh phúc cuối đời của cậu anh không thể mang đến

----------------
Cái này là sự khởi đầu nên hơi khó hiểu tí . Các cậu đọc tạm nhé . Từ từ rồi mới vào vấn đề chính .
Đọc xong rồi ngủ sớm nhé 💋
Yêu các cậu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#liglig