ghen(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau cãi vã,tôi quay trở về cuộc sống thường ngày.

Thu thập những chai soju vất gọn ở góc phòng,lau dọn hết ngóc ngách trong gian phòng ngủ.

Sau cãi vã,tôi khóc đến kiệt quệ,tóc tai bù xù,tôi nhốt mình trong phòng,lấp đầy bằng men,lúc nào cũng trong trạng thái say xỉn mơ hồ.

Tôi chặn hết toàn bộ số của SangHyeok.Xoá cả Kakaotalk,dường như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu ta.

Dọn xong,tôi nhìn lại căn phòng của mình,vùi đầu vào gối mà khóc,tôi đã tự biến mình thành thứ gì vậy? Min Jae tài giỏi biến đâu mất rồi?

Tối đến,khi tắm,tôi nhìn vào gương,bọng mắt sưng vù như thức trắng cả trăm đêm,mặt tôi tiều tụy,hốc hác.

Mọi thứ trở lại bình thường rồi,tôi tiếp tục đi làm sau một tuần mệt mỏi.

Đồng nghiệp luôn rủ tôi đi ăn vào bữa trưa,nhưng chả muốn gặp người ấy nữa,tôi xua tay,cười khẽ.Câu nói "tớ làm nốt đã" đã trở thành bài cũ với họ.

Mọi thứ cứ trôi qua êm đềm như thế,nhưng hôm nay là buổi cuối trong tuần.Ju Jin-bạn nữ mà tôi quen được nơi làm việc,cùng vài người khác,nhất quyết kéo tôi đi bằng được,tôi cũng không thể cứ thế mà từ chối,cũng đồng ý mà theo họ.

Xuống tới đại sảnh,tiếng cười nói cứ liên hồi,tôi vừa đi vừa bấm điện thoại,dường như lạc lõng hoàn toàn.

-Cô Min Jae à,cô cứ bấm điện thoại mãi như vậy không tốt cho mắt đâu,xem kìa,cô cận đã bao nhiêu độ rồi? Haha,nói chuyện với tôi chút đi,tôi thật là rất ngưỡng mộ cô Min Jae đó.

Mấy người bên cạnh ai nấy cũng đồng thanh,tôi tắt máy,nhìn lên người trước mắt,một người nam,cao khoảng mét tám,cười hào sảng,giơ tay ra như muốn đón lấy tay tôi.

"Đúng đó,Min Jae à,người này là SungHoon,nhà đầu tư trẻ mới gia nhập đó"

Thế thì đã sao chứ? Tôi nghĩ thầm trong lòng.Dù sao tôi quay lại Đại Hàn cũng chỉ vì "cái người đó",công việc này,thăng tiến hay không cũng chẳng quan trọng.

Tôi chần chừ,định khẽ đẩy tay anh ta,chợt có giọng nói quen thuộc đi ngang qua,là SangHyeok.

Ngay lập tức,gương mặt đanh đanh khẽ nở nụ cười,tôi đưa tay đón lấy tay SungHoon,mặt tưởng như niềm nở.

-Rất vui được gặp.

-Tôi cũng rất "thích" cậu đó,SungHoon à.

Tôi đổi vị trí với SungHoon,lúc đi vạt áo tôi khẽ chạm lên áo đấu của anh nhẹ nhàng,lướt qua,gió phảng phất se lạnh,khiến lòng người cũng lạnh đi vài phần.

Cái chạm mắt giờ cũng chẳng còn cảm giác,cảm xúc hỗn độn,không rõ vui buồn.

Họ dẫn tôi vào một quán ăn tầm trung,cười nói vui vẻ,tách SangHyeok ra,tôi cũng tách bàn tay ấm của SungHoon ra khỏi mình.

Mặt SungHoon ngượng ngùng,rồi cũng đưa tay ra sau gáy gãi đầu.

SungHoon làm gì cũng nhường tôi,đồ ăn cũng gắp cho tôi,tôi biết rõ tình ý của cậu ta,cảm thấy cũng không cần thiết cho lắm.

Tôi và Hyeokie nguội lạnh với nhau,không có nghĩa là có chỗ cho người khác chen chân vào.

Tôi cười nhẹ,khẽ nhắc:"Cậu SungHoon mau ăn đi,tôi tự biết mình"

Cậu ta cười ngượng,đũa đang định gắp cũng ngừng lại,bỏ vào miệng mình.

Ju Jin lại nói:"Min Jae khó tính thật đó nhaa,cậu là không thích người chủ động hay sao?"

Tôi cũng chỉ cười,cốc bia trên tay lạnh càng thêm lạnh,cụng li,tôi cũng uống cạn.

Uống đến khi men ngấm dần,Ju Jin rủ tôi đi tăng hai,vài người cũng lưa thưa đi dần,chỉ còn lại bốn người.

Lần này là rượu trắng,Ju Jin chỉ sau ba chén đã nói không thành lời,SungHoon cũng biến thành người khác hoàn toàn,vừa nói vừa nghêu ngao hát,khác xa hình tượng trên cơ quan mà tôi thường thấy.Tôi uống một chút,nhìn ngắm cảnh xe cộ tấp nập,trong lòng cảm xúc vẫn chưa rõ là yêu hay ghét.

Jin Ju mặc sơ mi mỏng,tôi cũng không đành,cởi áo khoác ngoài choàng lên cho cậu ấy.

Có lòng tốt,tôi gọi taxi giúp hai người kia về.Còn tôi ở lại,đầu chỉ có chút choáng.Coi như bữa này bao họ đi,lần sau tôi sẽ về sớm.

Tôi thanh toán,tiếng cao gót lộc cộc đi trên đường lớn,xe đã thưa bớt,đèn đường sáng lên qua từng lối đi.

Điện thoại tôi cứ reo liên hồi,một số lạ cứ gọi đến,cũng phải gần chục cuộc.

Tôi nghe đại,có thể là mẹ tôi lại lấy máy dì gọi cho tôi rồi,nhưng mà,giọng này,đâu phải mẹ tôi.

-Min Jae cậu,con mẹ nó,rốt cuộc là cậu ở đâu?

-Tại sao lại chặn số của tớ?

-Mau trả lời tớ,Han Min Jae!

Giọng nói trong điện thoại cứ dội ngược lại,tôi nghe chữ được chữ không,nhưng tôi biết chắc là ai đang gọi,là Lee Sang Hyeok.

-Bỏ đi,tìm tớ làm gì,cậu nên là cút đi,Hyeokie tôi nói cậu biết-

Một tiếng thét đinh tai cắt ngang lời tôi,trong cuộc đời tôi chưa bao giờ thấy Hyeokie phẫn nộ tới vậy.

-Câm miệng đi Min Jae.

-Gửi vị trí cho tớ,đừng để tớ mất thời gian tìm cậu,tớ tìm được cậu chắc chắn đêm nay sẽ không để cậu ngủ ngon đâu.

Tôi đứng thẫn lại,sợ hãi cũng bị nuốt trôi xuống rồi.Đâm lao thì phải theo lao,tôi cứ ngang đến cùng đấy?

-Việc cái gì tôi phải gửi cho cậu? Quen nhau đấy à?Tới mà tìm tôi,Min Jae đây cũng không thích nghe lời ai lắm.

Tôi cúp máy,giọng nói bị ngắt ngang của cậu làm tôi buồn cười.

Tối nay tôi muốn chọc cho "quỷ vương" điên lên thì thôi,trả lại hết những ấm ức tôi phải chịu.

Tôi đi được tầm hơn bảy phút,chiếc Mercedes-AMG SL 63 đã chắn sừng sững trước mắt tôi.

-Giỏi thật đấy,tuyển thủ Faker à.

Hyeokie từ trong xe bước ra,ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa nuông chiều nhìn tôi.

-Ai dạy cậu ăn mặc kiểu này,áo khoác của cậu đâu?

Sang Hyeok hỏi,tôi nhìn qua,cười khẽ.

-Việc nhà cậu à? Quản nhiều vậy?

-Cậu đấy mà,tôi tưởng muốn leo lên chức bố tôi rồi?

Chỉ thấy anh không nói gì cả,hai tay nhẹ nhàng bế tôi lên,vứt cái bịch vào trong xe.

Mà,để Hyeokie lái xe,tôi thà rằng không sống nữa,chứ cũng không muốn anh lái xe.

Cộng thêm với máu đang sôi trong người,Hyeokie lái xe bằng cả mạng sống,mọi thứ trong bao tử tôi trải qua một hồi rung lắc dữ dội.

Đến khu nhà anh,chẳng thèm vào trong,anh đẩy ghế,thao tác nhanh chóng,chớp mắt đã sừng sững trước mặt tôi.

Giọng anh thấp,trầm bổng,pha chút trêu chọc.

-Min Jae à,cậu là muốn tớ dày vò cậu đến ngừng thở à?

-Vậy thì tớ rất sẵn lòng nhé!

Trải qua một hồi thất kinh,tôi chứng kiến một Lee Sang Hyeok hoàn toàn khác,hai chữ chiếm hữu như viết rõ trên mặt anh.

Tôi sợ rồi.

-H-Hyeokie à! Bình tĩnh đã,cậu-

Hyeokie một tay kéo cổ tôi lại,hôn môi tôi một cách ngấu nghiến,lưỡi nóng cứ thế thâm nhập sâu,khiến tôi không kịp phòng ngừa

Môi tôi bị cắn đến bật máu,bên trong khoang miệng tràn ngập nước dãi của Hyeokie.

Không cho tôi có cơ hội thở,anh tiếp tục đón lấy môi tôi,hôn đến điên cuồng,bàn tay ẩm nóng xuyên qua sơ mi mỏng.Cúc áo cũng từ từ nới lỏng dần,tôi chọc nhầm chúa quỷ mất rồi.

----------------

=))) hết rồi,tôi sủi nhé,ủng hộ nhiều tôi viết tiếp nhé,yêu🥰🫶
























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net