vết thương lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyển thủ Faker hiện tại đã có người yêu chưa?"

"Tìm kiếm:Bạn gái Faker??"

"Ảnh là chồng tao chúng mày dạt hết ra"

Tràn lan mặt báo,các trang mạng xã hội,những phản hồi tweet,hay comments nhận vợ tự xưng của các cô gái.Vốn là những chủ đề quen thuộc xoay quay người con trai này.

-Min Jae à,bỏ điện thoại xuống đi-bàn tay thon gọn khẽ vươn ra

Tại quán thịt nướng lụp xụp quây bằng bạt mờ của bà lão lẩm cẩm,tiếng cười nói liên tục vang lên trong dòng người tấp nập qua lại.

Vì là một quán nhỏ lẻ nằm sâu trong con hẻm tối,nên cũng chẳng mấy người khách,có hôm thưa thớt những nhân viên văn phòng trú mưa hay những vị khách cũ tấp lại quán.

Tôi cùng Hyeokie là một trong số vị khách cũ của bà,từ sơ trung,bọn tôi đã hay ăn cùng nhau như thế này,cả hai đứa đều nghĩ cũng chỉ là một bữa ăn,cũng chẳng thân thiết gì,hoặc chỉ có mình tôi nghĩ vậy.

Tôi nhìn cậu trai trẻ trước mặt,cũng không hẳn trẻ,vẻ mặt chíu khọ của đằng kia làm tôi nổi lòng muốn trêu chọc

-Hậu cung của cậu mà biết cậu hẹn gái đi ăn thì phải làm sao đây?

Tôi cười khẩy,tay còn thuận tiện lấy một xiên thịt đầy ụ được Hyeokie đưa cho.

-Còn có hôn thê ở tận Hồng Kông cơ đấyy?

Lông mày người đối diện khẽ nhếch lên,ho sặc sụa vài tiếng:-đùa nhau à?

-Han Min Jae chưa bao giờ biết đùa nhé!

Tôi cười nói,rồi cắn dọc xiên thịt,vị mặn ngọt của thịt được ướp kĩ càng cùng với loại công thức nước sốt riêng mà SangHyeok chế ra cho tôi.Mĩ thực tràn lấn khoang miệng.

-Cậu lo lắng à-Tôi khẽ liếc,người đằng ấy thì xoa xoa thái dương

-Fan của cậu không phải bọn ngốc đâu,ba cái giấy vớ vẩn đó mà lừa được họ thì cậu mới đáng phải thất vọng đấy.

Lúc đó,hắn đánh mắt qua tôi,chỉ có khi ở cùng tôi thì hắn mới trở lại vẻ ngông cuồng của ngày xưa.

-Min Jae cậu thật là rất thích trêu tôi đấy

-Cái đồ ngốc nhà cậu tốn gái đấy thôi

-Cao chưa trên m7 thì đừng có ý kiến

-?

-Phốt idol LSH kì thị người thấp nha?

-Lùn thì nói còn người thấp,hơ -Nói rồi còn gắp thêm vài miếng thịt vào trong bát tôi

-Ăn cho mau lớn,nhá!

-Nài,hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ à?

Tôi bốc tay không mấy miếng thịt đẫm sốt trong bát,rồi thoắt cái bôi hết dầu hết sốt lên cái áo hiệu của cậu ta.

Nhìn cái đống nhầy nhụa đang chảy dọc trên áo mình,rồi lại quay sang nhìn tôi cười khờ.

-Giấy ăn rất là nhiều và miễn phí,nhá!

Hắn lấy đôi đũa gắp miếng giấy ăn vất toẹt vào người tôi

-sống đẹp lên

Tôi lấy miếng giấy ăn lau các kẽ móng tay,rồi câng mặt nói

-đéo thích ếy,làm sao

-a đéo thích à?

Nói rồi người ấy thọc cả bàn tay vào bát sốt,vẩy một phát toé lên full cái áo dạ của tôi

-èo oiii,trông có vailon không

-thích khiêu chiến à,mẹ,thế thì bà đây đéo nể nhé

Hắn còn đang cười hả hê,tôi chộp lấy đống hành lá với quả cà chua ném cái bụp vào mặt hắn.Đúng lúc Hyeokie đang định phản công thì bà Suhan ra ngăn cản.

-hai đứa chúng mày nghịch như giặc thế này,lớn to cái đầu rồi còn nô nhau

-ơi dời ơi sau tao sút đít hai đứa đấy không cho ăn đâu

-khiếp cái tay thằng bé kia

"RỬA BÁT HẾT CHO BÀ"

Bọn tôi cúi gằm mặt,rồi lại nhìn sang nhau,cả hai đều đứng cúi xuống,mắt dán chặt đất,lâu lâu lúc nghe chửi tôi còn bị Hyeokie bôi vài cái lên quần.

Lúc rửa bát lại có hỗn chiến tiếp,người bắt đầu dĩ nhiên là tên trẩu kia rồi.Đang cặm cụi thì tôi bị bọt rửa bát bắn lên tóc.

Tức mình,tôi ngoáy hết công lực vào chậu rửa bát,hấng đốt bọt đọng trên mặt nước văng hết lên khắp người tên kia.

Kết quả là sau bữa ăn cả hai bước ra bên ngoài đều trông như vừa xong ca đẻ toe lò.

Vì hắn là người nổi tiếng,nên ra ngoài bịt kín như ninja,lâu lâu tôi còn tưởng tôi mang theo khủng bố vào trong xe mình.

-Min Jae à...xin lũiii

Hắn kéo kéo gấu áo tôi,tôi giật cái bộp rồi chửi

-Đang lái xe muốn tai nạn ha gì,biến coi

-Nhưng mà ấy,Jae Jae tha lỗi cho tui nhaa

-Đéo tha đấy,làm gì nhau

-Tôi đồn cậu là bạn gái tôi,sáng hôm sau nhà cậu thành cái bãi tập kích cho phóng viên luôn,cậu thích hong?

Tôi lạnh sống lưng,không biết bao lần bị doạ như vậy nhưng tôi vẫn thấy rén ngang.

Một đứa theo chủ nghĩa yên bình như tôi xin hàng mấy thứ như này thôi.Trời cao đất dày tôi cũng chấp nhưng riêng nổi tiếng thì tôi quỳ nhé.

-Vl chê,tha bé

Im im một hồi,tôi đến mức sắp rơi vào giấc ngủ trắng rồi thì hắn lại hỏi bất thình lình

-Thích tôi không?

-Há?

Tôi giật nảy lỗ mình,cái tên này đúng là điên mà.

-Thích theo kiểu yêu thương bạn bè thôi cha

-tôi cũng thích được cậu gọi là bố đấy

-ừ,tía nha,tía hai

Rồi cả hai lại cười nặc nẽ,mỗi lần xem stream của bạn này chỉ toàn nghe cảm ơn,hiếm hoi mới được thấy bạn ấy cười vui vẻ đến thế,một nụ cười tươi thực sự.

-muốn nghe dad joke không?-lsh hỏi

-oẹ oẹ oẹ

-có cần phải thế khoongg

-cần lắm bạn tuyển thủ ạ

Một sự thật là cậu ta ở cạnh tôi rất dễ cười,dễ nói tục,và tôi cũng vậy.

Bọn tôi học cùng nhau thời tiểu học,đến cấp 2.

Lúc đó tôi luôn chung lớp với hắn,hắn lúc đó phải gọi là nhìn đời bằng lỗ mũi.Mỗi lần có ai đó solo thua hắn đều bị hắn cười cho thối mặt.

Nói hắn chơi game giỏi nhất trường cũng không ngoa,tôi cũng là một lão làng trong dòng game đối kháng,có khi còn chơi game trước cả hắn.Nhưng mỗi lần solo với hắn đều thua nhục nhã,mười ván thua cả mười.

Lâu lâu thì được nhường,nhưng hắn làm vậy lại khiến tôi khó chịu muốn đè hắn ra đấm cho toè mỏ.

-"Chơi game gì chả tôn trọng nhau"

-"Tại Min Jae đánh hoài không thắng đó"

-"gì?"

-"hong phải hả"

Bọn tôi đã vui vẻ cùng nhau như thế,học xong là cắm net liên tục.Được một khoảng thời gian thì cậu ta nghỉ học,tựa game cuối cùng bọn tôi chơi cùng nhau là War Craft,sau đó thì cậu ấy theo đuổi sự nghiệp tuyển thủ,tôi thì tiếp tục học tập,rồi du học đến bên trởi Âu.

Khoảng thời gian trước khi du học,tôi và hắn cũng thường xuyên rủ nhau đi chơi,rồi dần già lại mất liên lạc chẳng rõ lí do.

Khi tôi đậu StandFord,thì cũng là lúc cậu ấy trong đà nổi tiếng.Từ một nhóc chơi cho vui trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lúc ấy tôi cũng chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và cậu ấy,rồi cũng chợt nhận ra cậu thiếu niên năm xưa đã trở nên khác xa với những gì tôi biết.Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại khóc,ngày cậu ấy nghỉ học tôi chỉ thoáng buồn,lâu thành mong nhớ,sau đó khắc khoải,cứ dằng dặc mãi không quên.

Faker-cũng là biệt danh tôi từng gọi hắn,vì hắn như một tồn tại vô thực,đơn giản vì hắn dám chơi game giỏi hơn tôi thôi.

Có lẽ mối lương duyên đã đứt đoạn.

Nhưng không,trong một lần thực tập tại Hàn Quốc,tôi cũng tình cờ bắt gặp cậu ấy,đang nắm tay một người con gái khác.

Lúc đó tôi sốc lắm,làm rơi bụp một phát đống sách vở tài liệu,bay phất phơ.Nước mắt cũng vô thức rơi.

Lúc đang yên đang lành lại như sét đánh ngang tai.

Tôi nghe loáng thoáng đó là một nữ MC xinh đẹp.

Phải nói gu cậu ấy không tệ.

Bao năm xa cách,lại gặp trong tình cảnh éo le nhất,mối tình đơn phương 16 năm cũng như xát muối vào vết rỉ máu của trái tim nhỏ.

Lúc ấy,tôi chỉ nghĩ,cậu ấy hạnh phúc là được,nhưng rồi tôi vẫn không thể ngừng nhớ đến cái nắm tay với ý cười mãn nguyện trong mắt cậu ấy.

Mỗi lần đối mặt,tôi đều nhớ đến.

Đau đớn vô cùng.

Tôi đã cứ đứng sau đợi cậu ấy như thế,nhưng cậu ấy vẫn không quay đầu lại,cậu ấy cũng như chẳng biết đến sự tồn tại của tôi.

Sau khi nữ MC rời đi,tinh thần cậu ấy xuống dốc hẳn.

Tôi cũng từ từ xuất hiện trước mặt cậu ấy.

-"Tuyển thủ Faker,lâu rồi không gặp"

Bọn tôi gặp lại nhau khi cả hai con tim đều có những tổn thương của riêng mình.

                            --------------

lướt kho album thấy tấm hợp gu vl tnhien nảy ý tưởng viết heo heo🥹



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net