Chương 6: Di chiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Thiên Tông ngày mười hai tháng chín năm một nghìn bảy trăm hai mươi hai, hoàng thượng lâm vào bệnh nặng, di chiếu đã được ngài ghi xong, mọi chuyện đã được ngài sắp xếp ổn thỏa, khi ngài băng hà chắc chắn người mà hoàng thượng chọn không làm ông thất vọng. Thái y ngày đên luôn bên cạnh ngài, xem tình hình của người như thế nào, chỉ cần một động tĩnh nhẹ cũng khiến cho thái y lo lắng sợ thuốc của mình làm ngài khó uống. Hôm nay cô xong việc ở thư phòng thì liền đến Dưỡng Tâm Điện thăm phụ hoàng.

" Nhi thần tham kiến phụ hoàng "

" Miễn lễ "

" Nhi thần vừa xong việc ở thư phòng là đến thăm người "

" Trân nhi lo lắng cho trẫm như vậy, trẫm rất vui "

" Một lúc Đại huynh và các đệ đệ sẽ đến sao do bận công việc ở trong cung "

" Trẫm đợi được, trẫm đợi được hết, chỉ cần nhìn thấy huynh đệ con thì trẫm cũng cảm thấy vui rồi "

" Người chỉ có các hoàng tử và hai cô công chúa nhỏ bên cạnh, nhi thần thật cảm thấy buồn thay cho người "

" Trẫm hiểu được cảm giác của con, trẫm chỉ có vỏn vẹn 15 hoàng tử 3 công chúa, chính trẫm đã làm cho cô công chúa đầu tiên của mình chết dưới tay thích khách, trẫm cảm thấy có lỗi vô cùng, đến một đứa con trẫm cũng bảo vệ không xong "

" Người đừng quá đau buồn, chuyện cũng đã qua lâu rồi, dù người có lỗi nhiều đến cách mấy thì cũng chẳng quay lại được "
Hai người nói chuyện với nhau được một lúc thì ba vị hoàng tử đã đến Dưỡng Tâm Điện nhưng mà có lẽ hai vị đệ đệ kia không có thiện cảm với Đại huynh mình chút nào, còn Phác Thành Huấn thì hiểu rõ điều đó nhưng cũng chẳng quan tâm, chỉ cần là chính mình thì bất kể chuyện gì ta cũng không sợ.

" Nhi thần tham kiến phụ hoàng "

" Nhi thần tham kiến phụ hoàng "

" Nhi thần tham kiến phụ hoàng "

" Lại đây hết với trẫm, các con hãy ghi nhớ lời của trẫm "

4 Người : " Vâng "

" Nếu trẫm băng hà thì các con phải luôn giữ tình huynh đệ không được buôn bỏ nhau, sau này có một người làm hoàng thượng, phải biết tộn trọng họ vì làm hoàng thượng cũng dễ dàng gì, cả ba người còn lại phải phụ trách giúp đỡ hoàng thượng trong việc triều chính, hãy nhớ rằng không được bỏ nhau "

4 người: " Nhi thần đã biết rõ rồi ạ "

" Ừm, tốt, các con hồi cung được rồi "

Trên đường trở về cùng cả bốn người cũng trò chuyện với nhau, Phác Thành Huấn đã nói với các đệ đệ của mình rắng " Nếu ta trở thành hoàng thượng hay một trong 3 đệ thì ta sẽ luôn bảo vệ các đệ, dù là ở thân phận nào ta cũng sẽ không bỏ rơi các đệ, ta hứa với các đệ sẽ bảo vệ và thương bằng cả sinh mạng này " khi cả ba nghe Đại huynh nói vậy thì cũng bất ngờ, lúc trước thì như không đội trời chung với nhau bây giờ huynh ấy lại vậy thì cũng hơi sợ nhưng khi họ nhìn thẳng vào mắt Phác Thành Huấn thì họ đã biết những lời vừa nãy huynh ấy nói đều là từ trong lòng bộc lộ ra hết qua lời nói, cả bốn người từ đó cũng bắt đầu thân với nhau rồi cười đùa rồi đi về cung. Vừa về đến cung của cô thì Nguyên Anh đã một tiếng Hiền Thư, hai tiếng Hiền Thư làm cô nghe muốn nhức hết cả đầu, Nguyên Anh vẫn là đứa em ăn nhà ở đậu cung của cô vẫn chưa về cung của mình.

" Hiền Thư ơi, Hiền Thư của ta ơi "

" Thần thiếp xin thỉnh an Nhị huynh "

" Muội hãy đứng dậy đi, Gia Ất nàng ấy có ở trong cung không ? "

" Dạ đã đến chỗ mẫu hậu rồi ạ "

" Ừm, ta hiểu rồi " nói xong thì cũng bỏ đi vào trong. Ý cô hỏi đến nàng vì mỗi lần cô đi đâu về là nàng luôn ở ngoài chờ cô, hôm nay không thấy nàng chờ mình nên cũng thấy buồn buồn trong lòng.

" Hiền Thư "

" Hửm "

" Nàng có thấy huynh ấy lạ lạ sao không ? "

" Không ạ, thiếp thấy huynh ấy vẫn bình thường mà "

" Không đời nào, lúc trước là đi vào cung luôn, không hỏi Kim hoàng túc như nào, bây giờ lại hỏi, bộ nàng không thấy lạ sao ? "

" Không, thiếp thấy vậy cũng cảm thấy vui nữa "

" Vui sao, nàng có chuyện gì dấu ta ? "

" Không phải thiếp dấu chàng, tại lúc trước Tam hoàng túc có qua cung nói với thiếp, nên từ đó thiếp quê hăng đi không nói chàng, chuyện là hôm trước, thiếp đem điểm tâm đến cho tỷ ấy nhưng vừa bước vào thì thấy hai người đó đang tình cảm với nhau, thiếp thấy vậy thì không muốn phá cuộc vui của họ nên đã rời đi "

" Chuyện vui như vậy mà nàng dấu ta "

" Thiếp xin lỗi "

" Không sao, không sao, chỉ cần là nàng, ta đều bỏ qua hết "

Cùng lúc đó thì nàng mới về cung, trên tay còn có mang tâm điểm cùng với một phong bì màu vàng, nàng nhìn thấy Nguyên Anh và Hiền Thư ở đó thì lên tiếng hỏi.

" Hữu Trân, chàng ấy đã về chưa Nguyên Anh đệ đệ ? "

" Vâng, đã về cùng với đệ "

" Ừm, ở đây có điểm tâm mẫu hậu chuẩn bị cho Nguyên Anh đệ đệ và Lý hoàng túc "

" Đạ ta tỷ, đệ cảm ơn "

Đưa điểm tâm cho Nguyên Anh rồi bước vào trong, cô đang đọc sách trong thư phòng nên không biết nàng đã về, nàng biết cô đang đọc sách ở trong đó vì ngoài việc đi dạo chơi hay làm công việc thì cũng bỏ ra một ít thời gian để đọc sách, nàng đẩy cửa đi vào làm cô cũng bất ngờ, liền bỏ sách xuống đi lại phía nàng.

" Gia Ất, nàng đã đi đâu vậy, ta về mà không thấy nàng ở trong cung "

" Thiếp đến gặp mẫu hậu vì người muốn hỏi tình hình của chàng đã bớt đi phần nào chưa, sẵn tiện mậu hậu có chuẩn bị điểm tâm cho Nguyên Anh đệ đệ và Lý hoàng túc "

" Ừm, nàng đã dùng gì chưa ? "

" Thiếp vẫn chưa, mà thái giám của phụ hoàng đã đưa bức thư này cho thiếp, nói với thiếp là đưa cho chàng, ông ấy nói trong bức thư này rất quan trọng nên chỉ mình chàng mới đọc được " đưa bức thư cho cô rồi thì lùi lại phía sau vì đây là sự riêng tư của cô. Nhưng cô đã xem nàng là quan trọng nhất đã kéo nàng lại bên cạnh mình cùng đọc bức thư.

Bên trong toàn bộ bức thư đã nói đến di chiếu và người được chọn đó là cô, câu cuối cùng của bức thư ngài đã ghi rằng " Trân nhi, con phải bảo vệ và yêu thương Gia Ất, trẫm không muốn năm tháng ấy lặp lại một lần, trẫm tin tưởng ở con sẽ làm được " Vậy là đã cô phải gánh vác cả trọng trách cao quý này trên vai. Một đứa trẻ ngây thơ ngày nào bây giờ phải gánh vác trên vai trọng trách cả một đất nước, thời gian trôi nhanh thật rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net